Lấy về Đàn Thiên Không
Trên đường đến nơi ẩn nấp của Fatui, không khí căng thẳng bao trùm cả nhóm. Venti đi trước, tay chắp sau lưng, thở dài như thể đang suy nghĩ gì đó sâu xa.
"Lúc nãy Jean nói, mục đích của Fatui là để giúp Băng Thần lấy được sức mạnh của Dvalin..." Venti trầm ngâm, đôi mắt nhìn về phía trước. "Nói không chừng chúng ta đã đánh giá thấp quyết tâm của Fatui rồi."
Lumine và Makoo liếc nhìn nhau, trong khi Paimon thì bồn chồn bay quanh.
"Mục đích thực sự của họ," Venti tiếp tục, "cũng có thể là lợi dụng 'gió', để tìm ra Phong Thần Barbatos..."
"Phong Thần?" Diluc xen vào, giọng điệu lạnh lùng. "Phong Thần đã rời khỏi Mondstadt một ngàn năm rồi... Một vị thần bỏ rơi con dân của mình... Tại sao cậu cho rằng mục đích của họ là tìm ra Phong Thần?"
Venti hơi ngập ngừng, ánh mắt có chút bối rối. "À, ừm..."
Diluc nhìn chằm chằm vào Venti trong vài giây, rồi thở dài, tỏ vẻ không muốn hỏi thêm. "Thôi được rồi, tôi không thích hỏi nhiều." Anh quay sang Lumine và Makoto, đôi mắt sắc bén như thường lệ. "Này, cái này cho các ngươi."
Paimon chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: "Đây là cái gì?"
Diluc đưa ra một tấm mặt nạ đơn giản. "Là món đồ để che giấu thân phận. Hãy đeo nó trước khi gặp Fatui."
"Che giấu thân phận?" Makoto nhíu mày.
"Fatui rốt cuộc vẫn là... đồng minh dị quốc khiến người khác căm ghét." Diluc lạnh lùng giải thích. "Chúng ta đem rắc rối đến cho chúng, cho nên, đừng để bản thân gặp phải phiền phức."
Bóng tối bao phủ căn cứ bí mật của Fatui khi cả nhóm tiến tới lối vào. Những bức tường đá cũ kỹ cùng những cánh cửa gỉ sét khiến không gian nơi này trở nên lạnh lẽo và đầy cạm bẫy. Lumine cúi xuống kiểm tra ổ khóa trên cánh cửa sắt lớn trước mặt họ.
"Cửa này không mở được," cô lắc đầu, nhíu mày.
Makoto cũng tiến tới, cố gắng tìm một cách để mở khóa. Nhưng dù dùng hết sức, ổ khóa vẫn không hề nhúc nhích.
"Vậy thì..." Diluc lạnh lùng bước tới, không nói một lời, anh giơ tay về phía thanh kiếm khổng lồ trên lưng mình. Trong một nhịp thở, anh vung mạnh thanh kiếm với sức mạnh kinh hoàng.
Ầm!
Cửa sắt bị phá tan, tạo ra âm thanh chát chúa vang vọng khắp hành lang. Diluc nhìn qua bức tường đổ nát, không thèm chớp mắt. "Đi thôi."
Paimon bay lượn xung quanh, có vẻ hơi sốc bởi sự mạnh mẽ của Diluc, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần. "Quá nhanh, quá mạnh! Hắn phá cửa như thể nó là tờ giấy vậy!"
Bên trong, không gian tối om với những cạm bẫy nguy hiểm đang chờ đợi. Bất ngờ, một loạt phi tiêu bắn ra từ bức tường, hướng thẳng tới nhóm.
"Hừ, nghiệp dư" Diluc lầm bầm, rồi lại vung thanh kiếm. Một lần nữa, mọi thứ bị đập tan trong nháy mắt. Những bẫy rập rơi xuống đất, vụn vỡ dưới chân anh.
Đi sâu hơn vào căn cứ, nhóm bắt gặp một thủ vệ Fatui đang co rúm lại trong một góc, run rẩy như thể hắn vừa nhìn thấy quái vật.
"Oa... Đừng có ăn ta! Các người là... người?" Hắn sợ hãi kêu lên, mắt tròn xoe.
"Cả một tầng phòng ngự... đều bị đột phá... ta còn tưởng là quái vật của Giáo Đoàn Vực Sâu tấn công..." Hắn lẩm bẩm trong cơn hoảng loạn.
Diluc bước lên, giọng điệu điềm tĩnh nhưng cứng rắn. "Bọn đến để lấy Đàn Thiên Không."
Tên thủ vệ nuốt khan, mồ hôi lấm tấm trên trán. "Các... các người làm sao biết Đàn Thiên Không ở đây..."
Diluc nhìn hắn lạnh lùng. "Không muốn chết thì nói."
"Hả...!?" Tên thủ vệ giật mình, chân run rẩy hơn trước. "Đừng...! Ta khai mà!"
"Nói đi." Lumine nói, ánh mắt sắc bén.
"Kỳ thực bọn ta đã đem bảo bối của Mondstadt, Đàn Thiên Không, giấu ở sâu trong tòa di tích này," tên thủ vệ nuốt nước bọt. "Nơi cất giấu thánh vật ở đằng trước... hãy đi về phía trước, đừng tìm ta!"
Paimon khịt mũi. "Tên này thật nhát gan."
Tên thủ vệ rên rỉ. "Hừ... các... các ngươi tự bảo trọng đi! Fatui chúng ta... có Quan Chấp Hành bảo vệ trong thành Mondstadt! Đại nhân Signora sẽ tìm thấy các ngươi, treo các ngươi lên hành hạ, đến lúc đó đừng có liên lụy ta!"
Sau khi trói lại tên thủ vệ, Paimon bay vòng quanh, vẻ mặt khó hiểu. "Hắn vừa nói... 'Signora'? Cái tên nghe thật kỳ lạ."
Makoto trả lời, giọng nói vang lên trong không gian im lặng. "Một trong 11 Quan Chấp Hành của Fatui, xếp thứ 8, biệt danh 'Signora.'"
Cả nhóm chững lại, nhận ra tình hình đang trở nên phức tạp hơn họ tưởng.
"Fatui có thể hoành hành trên bảy đất nước, uy hiếp Đội Kỵ Sĩ Tây Phong, hoàn toàn là vì sự tồn tại của những Quan Chấp Hành này," Diluc gật đầu nói tiếp, ánh mắt sắc lạnh. "Trước khi cô ta biết chuyện, chúng ta phải hành động nhanh lên."
Cả nhóm vội vã chạy đến cuối tầng hầm. Căn phòng chứa Đàn Thiên Không u ám và đầy khí lạnh. Ánh sáng từ những ngọn đuốc mờ nhạt chỉ làm không gian thêm phần heo hút. Khi cả nhóm bước vào, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ bóng tối.
"Bọn chuột nhắt, các ngươi bò từ đâu ra vậy..." Một tên mặc đồng phục Fatui nâu đỏ, áo choàng trùm đầu, đeo mặt nạ nửa mặt xuất hiện từ phía trước, ánh mắt đầy căm phẫn. "Hành vi mạo phạm như vậy, Signora đại nhân sẽ không cho phép."
Hắn bước tới, nụ cười nham hiểm hiện rõ trên khuôn mặt. "Hãy để ta giúp cô ấy giảm bớt gánh nặng."
Lumine đặt tay lên chuôi kiếm, mắt nhìn thẳng vào đối thủ. Venti thổi một làn gió nhẹ, làm cho không khí di động. Diluc, với thanh đại kiếm rực lửa trên vai, không nói gì, nhưng ánh mắt anh sắc lạnh chăm chú hơn. Makoto và Lumine thì lùi lại phía sau ăn bỏng ngô.
"Chuẩn bị chiến đấu!" Lumine hô lên, lao thẳng vào kẻ địch với tốc độ đáng kinh ngạc. Kiếm của cô lóe sáng trong không gian, nhắm thẳng vào kẻ địch. Hắn dễ dàng né tránh, nhưng không kịp phản ứng khi Venti thả ra một cơn lốc xoáy nhỏ, kéo hắn về phía mình.
"Đến đây!" Diluc gầm lên, đôi mắt bừng bừng lửa giận. Anh nâng đại kiếm lên cao, kích hoạt Vision Hỏa. Ngọn lửa rực rỡ bùng lên quanh lưỡi kiếm, tạo thành những tia sáng đỏ rực. Khi tên Fatui kia vừa thoát khỏi cơn lốc của Venti, Diluc đã lao tới, vung đại kiếm xuống với sức mạnh không tưởng.
Một tiếng rầm vang lên khi lưỡi kiếm của Diluc đập mạnh xuống đất, tạo ra một vụ nổ lửa thiêu đốt xung quanh. Tên Fatui chật vật né đòn, lùi lại một bước. Nhưng chưa kịp thở, hắn lại bị Lumine tấn công từ phía sau, kiếm của cô va chạm với thanh vũ khí của hắn tạo nên những tia lửa chói mắt trong không gian.
Hắn cố gắng tách khỏi Lumine, nhưng Venti và Lumine quấn lấy tên Fatui trong khi Diluc đang chuẩn bị ra chiêu. Anh giơ cao thanh kiếm, ngọn lửa từ Vision tụ lại, tạo thành hình ảnh một con phượng hoàng lửa khổng lồ. Phượng hoàng rít lên, rồi lao thẳng về phía kẻ địch, bùng nổ với sức mạnh thiêu đốt tất cả mọi thứ trên đường đi của nó. Tên sĩ quan Fatui gầm lên trong đau đớn, cố gắng né tránh nhưng không thể thoát khỏi sức mạnh hủy diệt của ngọn lửa. Hắn ôm vết thương, bất lực khuỵ gối, ánh mắt tràn đầy thù hận khi nhìn về phía cả nhóm.
"Bọn các ngươi... Signora sẽ xử phạt các người... Những nhà thơ của Mondstadt sẽ lấy kết cục của các người để viết nên những câu chuyện khiến trẻ em mất ngủ!" Hắn rít lên đầy căm phẫn, nhưng khi còn chưa dứt câu, hắn đã tan biến vào bóng tối, để lại căn phòng trống rỗng.
Makoto tràn đầy im lặng: "Đe doạ kiểu gì vậy trời...?"
Paimon thở dài nhẹ nhõm, bay lượn xung quanh căn phòng. "Cuối cùng cũng lấy được Đàn Thiên Không rồi." chợt liếc nhìn quanh, nhận ra không còn dấu vết của Người Xử Lý Nợ. "Nói ra thì, cái người lúc nãy... biến mất rồi..."
Lumine lắc đầu, nhìn về phía Diluc và Venti. "Chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi đây trước khi gặp thêm rắc rối."
Paimon lẩm bẩm, vẻ mặt đầy khó chịu. "Hắn nói nghe rất hung hăng nhưng vẫn chạy mất rồi..."
—
Cả nhóm nhanh chóng mang đàn Thiên Không trở về quán rượu, lúc này Jean đang chờ sẵn ở đây
"Ồ, chào mừng các bạn quay lại," Jean chào mọi người.
Venti dẫm 1 chân lên ghế, giơ cao Đàn Thiên Không với vẻ mặt tự hào. "Hãy chiêm ngưỡng đi hỡi các khán giả trung thành của tôi, đây chính là Đàn Thiên Không trứ danh!" Anh vuốt nhẹ dây đàn, cảm nhận từng hoa văn tinh tế, như thể chạm vào ký ức xa xưa. "Gỗ tường vi có hoa văn gió cuộn, dây đàn tinh tú mát lạnh... thật là một cảm giác hoài niệm..."
Jean nhìn Venti đầy mong chờ. "Thế nào, Venti? Có thể dùng nó để triệu hồi Dvalin chưa?"
Venti khẽ nhún vai, nụ cười thoáng chút buồn. "Ừm... tuy là bảo bối hàng thật giá thật của Phong Thần, nhưng bây giờ sợ rằng vẫn chưa thể dùng được. Trải qua một ngàn năm, sức mạnh của gió sớm đã cạn kiệt. Với trạng thái này của nó, nếu đàn hát trong quán rượu nhà Diluc, có lẽ còn được..."
Diluc nhìn Venti, khẽ nhếch mép. "Suất biểu diễn trong quán rượu của tôi cũng là mục tiêu tranh đấu của rất nhiều ca sĩ. Đừng có tưởng bở."
Paimon bay lượn bên cạnh, giọng đầy sốt ruột. "Lão gia Diluc nên tập trung vào vấn đề chính chứ! Này, nhà thơ! Anh mượn Đàn Thiên Không, là để đánh cho bọn bợm nhậu nghe sao?"
Venti nghiêng đầu, lè lưỡi. "Ehe~."
Paimon bực bội dậm chân. "Ehe~ cái quỷ gì chứ...!!"
Venti quay sang Lumine và Makoto, ánh mắt nghiêm túc hơn. "Nói tóm lại, muốn nói chuyện với Dvalin, như vậy vẫn chưa đủ. Nhưng mà, không phải là vấn đề của đàn, mà là dây đàn... Nguyên Tố Phong trên dây đàn này có nồng độ quá thấp."
Anh nhìn Lumine. "Lumine, bạn có bảo quản tốt Nước Mắt Kết Tinh của Dvalin không?"
Lumine gật đầu, lấy từ túi ra một viên ngọc xanh kết tinh sáng lấp lánh.
"Rất tốt," Venti nói, mắt ánh lên sự hài lòng. "Hãy thử đưa nó vào gần Đàn Thiên Không đi."
Khi giọt Nước Mắt Kết Tinh chạm vào dây đàn, một luồng gió nhẹ nhàng thoát ra từ cây đàn, lan tỏa khắp căn phòng. Mọi người cảm nhận được sự tươi mát, giống như cơn gió xuân đang thổi qua.
Jean khẽ mỉm cười, nhìn cây đàn. "Đàn Thiên Không dường như... đang phát ra một luồng gió tươi mát như thanh xuân?"
Venti cười khẽ, mắt sáng lấp lánh. "Nhờ Lumine thanh tẩy kết tinh, Nguyên Tố Phong của Đàn Thiên Không mới không còn khô cạn nữa. Nhưng vẫn còn kém xa so với trước đây. Nếu có thể có thêm Nước Mắt Dvalin..."
Paimon nhìn quanh với vẻ hoang mang. "Nhưng làm sao để thu thập Nước Mắt Kết Tinh chứ?"
Venti gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn. "Ngay lúc này, Dvalin chắc cũng đang khóc. Chịu đựng sự đau khổ, ở nơi không có bóng người..."
Jean siết chặt tay, ánh mắt lo lắng. "Dvalin..."
Paimon thở dài, giọng trầm xuống. "Thật là một đứa trẻ đáng thương..."
Jean hít một hơi sâu, rồi nói với giọng đầy quyết tâm. "Đây không phải việc của một mình Kỵ Sĩ Danh Dự, chúng tôi sẽ lập tức hành động. Sau khi lấy được giọt nước mắt kết tinh, phải nhờ Lumine thanh tẩy rồi."
Venti mỉm cười đầy cảm động. "Ừm... thật tốt quá. Câu chuyện anh hùng tin tưởng lẫn nhau, cùng nhau khởi hành luôn thật đẹp."
Anh lấy cây đàn ra, chuẩn bị chơi một khúc nhạc. "Hãy để tôi dùng khúc nhạc này tiễn các bạn lên đường..."
Paimon khoanh tay, nhướng mày. "Hử? Anh muốn lười biếng... chỉ ngồi nói miệng thôi đúng không?"
Venti cười tươi. "Đánh đàn phải dùng tay mà."
Paimon hậm hực đáp lại. "Hứ, thật tức quá. Tôi quyết định tặng cho anh một danh hiệu thật khó nghe."
"Ồ, danh hiệu gì thế?" Venti tò mò.
Paimon suy nghĩ một chút, rồi bật cười. "Ừm... quyết định rồi, sau này gọi anh là 'tên hát rong'!"
Cả quán rượu bỗng vang lên tiếng cười, dù biết phía trước vẫn còn vô vàn thử thách.
Vài ngày sau, cả nhóm đều tản ra để đi tìm nước mắt kết tinh của Dvalin, Makoto cũng muốn đi nhưng Lumine từ chối, muốn cậu ở lại thành để tránh rắc rối không cần thiết. Cậu chán chường ngồi trong quán rượu. Venti, như thường lệ, vẫn cầm trong tay cốc rượu của mình, uống từng ngụm một cách lười biếng. Sự thản nhiên đó khiến Makoto bất giác tò mò. Không thể kìm nén được, cậu quay sang hỏi:
“Venti,” Makoto lên tiếng, giọng cậu nhẹ nhàng. "Anh có bao giờ tự hỏi, tại sao lại có những cuộc chiến như Chiến Tranh Ma Thần không? Tại sao lại có những vị thần sinh ra, ma thần, tiên linh… và cả những người như anh nữa?”
Venti dừng lại một lúc, đôi mắt xanh lục của cậu nhìn sâu vào Makoto, như thể đang tìm kiếm một lời giải thích. "Hmm, cậu hỏi những câu hỏi thú vị đấy, Makoto. Chiến tranh... là điều không thể tránh khỏi trong một thế giới đầy những sinh mệnh mạnh mẽ và tham vọng. Nhưng tôi luôn tin rằng tự do mới là điều quan trọng nhất. Chúng ta chiến đấu không chỉ để bảo vệ bản thân, mà để bảo vệ tự do cho mọi người." Venti mỉm cười nhẹ, nhưng trong giọng nói có chút ngạc nhiên xen lẫn thích thú. “Cậu quả là tò mò nhỉ, Makoto.”
Makoto nhún vai, đôi mắt ánh lên sự tò mò không kém. “Chẳng phải ai cũng muốn biết về quá khứ của Phong Thần Barbatos trứ danh hay sao? Về Decarabian, Ma Thần Bão, người từng bảo vệ Mondstadt bằng bức tường bão khổng lồ... hay Andrius, Vua Sói Bắc Phong, người đã từ bỏ vị trí trong bảy vị Thần Chấp chính trần thế.”
Venti đặt cốc rượu xuống, mắt dõi theo hoàng hôn đang buông dần trên thành Mondstadt. “Decarabian... Ông ấy thật sự muốn bảo vệ dân chúng của mình. Nhưng cách mà ông ấy chọn... lại không phải là tự do. Ông ấy đã nhầm lẫn giữa sự an toàn và sự kiểm soát, vì lẽ đó, chúng ta đã đứng lên lật đổ ách thống trị của ông.” Venti nói, giọng trở nên trầm lắng hơn. “Còn Andrius, ngài ấy nhận ra rằng bản thân không phù hợp để cai trị loài người. Thế giới của loài người và ngài vốn dĩ không thuộc về nhau. Vậy nên ngài ấy đã rời đi, để lại băng giá và cơn gió bắc làm dấu vết cuối cùng.”
Makoto cảm thấy có gì đó sâu sắc hơn trong lời nói của Venti. Cậu lặng lẽ suy ngẫm, rồi tiếp tục hỏi, “Vậy còn chức vị Chấp Chính Trần Thế và Đảo Thiên Không thì sao? Nơi những Ma Thần quyền lực nhất trị vì?”
Venti khẽ cười, nhưng không trả lời ngay. Thay vào đó, anh ngước lên nhìn trời, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao đêm. “Câu chuyện ấy... sẽ phức tạp hơn rất nhiều so với những gì cậu tưởng tượng, Makoto. Nhưng có lẽ... một ngày nào đó, cậu sẽ hiểu. Không phải bây giờ.”
Makoto ngồi trầm tư cạnh Venti, đầu óc vẫn quay cuồng với những câu chuyện về Chiến tranh Ma Thần và những vị thần đã đi qua lịch sử Mondstadt. Cậu không kìm được, hỏi thêm một câu mà bản thân đã nghĩ đến từ lâu:
"Vậy... anh có hối hận không, Barbatos? Có bao giờ anh thấy hối hận vì đã đứng lên chống lại Decarabian không?"
Venti im lặng một chút, đôi mắt lấp lánh thường ngày giờ thoáng chút u uẩn. Sau đó, cậu khẽ cười, nhưng nụ cười ấy mang theo một chút cay đắng không dễ nhận ra. "Hối hận ư? Có lẽ ta đã hối hận... vì không thể cứu được tất cả mọi người," Venti nói, giọng trở nên trầm hơn. "Nhưng tự do là thứ quý giá nhất, và đôi khi, nó cần phải trả giá bằng sự hy sinh."
Makoto im lặng, nhìn vào ly rượu trên tay Venti, cảm nhận được nỗi buồn sâu thẳm ẩn sau vẻ ngoài vô tư của người thi sĩ này. Có điều gì đó chưa được nói ra, một nỗi đau hoặc một bí mật nào đó luôn bị che giấu sau nụ cười hờ hững.
Venti xoay người, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Makoto. "Cậu biết không, Makoto," cậu nói, giọng nhẹ nhàng hơn. "Không phải lúc nào lao vào trận chiến mới là cách để giúp đỡ người khác. Đôi khi, những người chỉ biết ngồi lại và lắng nghe... cũng có thể thay đổi cả thế giới."
Makoto nhìn Venti một lúc lâu, suy ngẫm về những lời nói ấy. Có lẽ cậu đã quá tập trung vào việc hành động, vào việc tham gia các trận chiến để cảm thấy mình có giá trị. Nhưng giờ đây, lời nói của Venti khiến cậu nhìn nhận mọi thứ theo một hướng khác.
"Anh nói đúng," Makoto khẽ gật đầu, giọng đầy suy tư. "Không phải lúc nào cũng cần phải chiến đấu... để giúp đỡ."
Venti mỉm cười, nhưng lần này nụ cười ấy chứa đựng sự ấm áp thay vì cay đắng. "Lần đầu tiên ta sử dụng sức mạnh của mình," Venti kể, ánh mắt xa xăm, "là để tạo ra hình dáng của người bạn duy nhất mà ta đã mất đi trong cuộc chiến. Đó là cách ta tưởng nhớ cậu ấy."
Ngọn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, mang theo âm thanh rì rào của lá cây. "Sau đó, ta dùng sức mạnh của mình để tạo nên hình thái của đất đai, biến nơi này thành một vùng đất tự do, để con người có thể sống và làm ăn yên bình. Nhưng ta cũng biết rằng quyền lực lớn quá dễ biến một người thành bạo chúa, nên ta đã chọn cách rời đi, để họ tự do sống theo cách của mình."
Makoto nhìn Venti, trái tim cậu bỗng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. "Có lẽ... tự do thực sự là khi không ai phải gánh nặng quyền lực quá lớn," cậu thì thầm.
Venti chỉ cười, tiếng cười như hòa vào gió "Mà nói lại thì....Makoto, làm sao cậu biết được những chuyện đó?"
Makoto khẽ cười gượng, cậu biết mình đã lỡ nói quá nhiều "À, chỉ là... tôi có đọc qua một số sách cổ... có thể nói là... khá tò mò về lịch sử của Mondstadt."
Venti không dễ dàng bị thuyết phục. "Thật sao?" Cậu nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Makoto chằm chằm. "Hay là cậu thực sự là người của thời đại ấy? Một người du hành thời gian, hay một thực thể nào đó còn tồn tại từ những ngày xa xưa? Cậu chắc chắn không giống ta... hay có lẽ... là một cái gì đó khác?"
Makoto chưa kịp trả lời, cậu còn đang đắn đo xem nên nói gì tiếp theo, thì cánh cửa quán rượu bỗng mở ra. Tiếng chân vội vã vang lên cùng với giọng nói quen thuộc của Lumine.
"Makoto! Venti! Chúng tôi đã trở lại rồi!" Lumine bước vào trước, theo sau là Paimon, Jean và Diluc.
Paimon lập tức bay vọt về phía Makoto, mặt lộ rõ vẻ hào hứng. "Nè! Chúng tôi đã thành công rồi! Đã tìm thấy thêm nước mắt kết tinh của Dvalin!" cô bé reo lên.
Jean, với vẻ mặt nghiêm túc thường thấy, gật đầu chào Venti và Makoto. "Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Nhưng chúng ta cần thảo luận về bước tiếp theo."
Diluc, người luôn có vẻ điềm tĩnh, nhìn lướt qua Makoto và Venti "Có vẻ như các cậu đã có một cuộc trò chuyện thú vị?"
Makoto chỉ cười, vẫn còn đôi chút lúng túng sau câu hỏi của Venti. Cậu không thể không tự hỏi, liệu Venti đã nhận ra điều gì từ cậu? Và tại sao mọi chuyện lại càng trở nên phức tạp như vậy mỗi khi cậu cố gắng giữ bí mật về nguồn gốc của mình?
Venti nhún vai, rồi nhanh chóng quay trở lại vẻ tinh nghịch quen thuộc. "Ồ, chỉ là một chút thảo luận về tự do và... lịch sử Mondstadt thôi mà!" Makoto thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cậu biết, cuộc trò chuyện với Venti chưa kết thúc ở đây.
Đăng bởi | Yamiko |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |