Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch tiếp theo

Phiên bản Dịch · 3170 chữ

4 người Lumine, Paimon, Venti và Makoto chạy trốn khỏi Giáo Đường Tây Phong, Venti nhanh chóng dẫn cả nhóm đến quán rượu Quà Tặng Của Thiên Sứ, nơi Diluc, người chủ quán, đứng sau quầy với vẻ mặt trầm ngâm.

Venti vừa thở dốc vừa vẫy tay chào Diluc "Ông chủ, chúng tôi... muốn một chỗ kín đáo chút."

Diluc nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua cả nhóm trước khi đáp "Chỗ kín đáo... lầu hai ít người qua lại." Rồi anh dừng lại một chút, liếc nhìn Venti từ đầu đến chân, giọng nói thêm chút chế nhạo "Nhưng anh là nhà thơ lang thang phải không? Chi bằng chọn chỗ náo nhiệt chút, hợp với phong cách của anh hơn." Venti cười gượng, gãi đầu:"Ha ha, biểu diễn thì để lần sau vậy. Chúng tôi lên trước đây, chút nữa gặp lại!"

Với cái gật đầu nhẹ từ Diluc, cả nhóm lẳng lặng bước lên cầu thang và nhanh chóng biến mất vào lầu hai của quán rượu.

Sau khi họ rời đi, Diluc đứng im một lúc, ánh mắt vẫn không rời khỏi hướng họ vừa đi. Anh quay đầu về phía Charles, người phục vụ quán rượu, giọng trầm xuống:

"Xem chừng bọn họ. Tên nhà thơ đó rất khả nghi, tôi phải đi dò hỏi thêm tình hình."

Charles ngạc nhiên hỏi: "A... Hỏi ai?"

Diluc đẩy cửa sau quầy, giọng điệu lạnh lùng:

"Hỏi 'Bảo Vệ' thành Mondstadt."

Một lúc sau, đội Kỵ Sĩ Tây Phong xuất hiện, chạy nhanh đến trước cửa quán. Otto, một trong những kỵ sĩ, vội vã hỏi:

"Lão gia Diluc, anh có nhìn thấy hai tên trộm không?"

Diluc cau mày hỏi lại "Xảy ra chuyện gì, sao lại điều động nhiều người như vậy?"

Miles, một kỵ sĩ khác, giải thích nhanh "Lão gia Diluc không nghe sao? Có ba tên trộm, đang nhòm ngó Đàn Thiên Không!"

Diluc ngạc nhiên, nhưng khóe miệng nhếch lên một chút: "Ồ? Thật là kỳ lạ." Miles gật đầu, mắt mở to: "Phải đó. Đàn Thiên Không là báu vật mà Phong Thần từng sử dụng, một tài sản văn hóa vô cùng quý giá..."

Diluc mỉm cười nhạt, giọng có chút mỉa mai: "Không ngờ có người đần đến mức muốn trộm một món đồ không bán được. Nếu là tôi, tôi sẽ nhắm vào hầm rượu của mình, ít ra còn có giá hơn."

Otto ngượng ngùng im lặng, còn Miles thì không thể không bật cười trước câu nói của Diluc. Nhưng ngay sau đó, Diluc nhìn về phía xa, giọng lại lạnh lùng: "Ba kẻ mặc một vàng, một xanh, một đen, tôi nghĩ họ vừa đi về phía bên kia rồi."

Miles vội cúi chào: "Cám ơn lão gia Diluc!" Sau đó, các kỵ sĩ Tây Phong nhanh chóng rời đi, tiếp tục truy tìm nhóm của Venti và Lumine.

Diluc từ từ trở lại quán rượu, khi anh vừa lên tầng 2, đã nghe thấy tiếng của Venti nói: "Hôm nay muốn uống chút rượu..."

"Bỏ bình rượu cậu mò được phía sau quầy xuống cho tôi " Diluc lạnh lùng nói, không cần nhìn.

Venti dừng lại, rồi cười nhẹ: "...Muốn uống lạnh một chút."

"Được rồi, các người cần trả lời câu hỏi của tôi rồi đấy." Diluc nói, giọng nghiêm nghị.

"Để tôi uống trước đã. Tôi sẽ trả tiền... À, trả bằng cách biểu diễn vậy."

"Không phải vấn đề tiền bạc," Diluc nói với ánh mắt soi xét, "mà trông cậu chưa đến tuổi mua rượu."

Venti nháy mắt: "Cái này thì có thể yên tâm, lúc mà tôi còn chưa đến tuổi uống rượu anh còn đang..."

Lumine cắt ngang, giọng trầm hơn: "Chi bằng trả lời câu hỏi của tôi trước."

Venti mỉm cười ranh mãnh: "Bạn muốn hỏi 'Người này là ai', đúng không?"

"...Người này là ai?" Lumine hỏi, liếc nhìn Diluc với chút nghi ngại.

"Đây chắc là lão gia Diluc, ông chủ lớn đằng sau... ông chủ quán rượu. Là người rất nổi tiếng đó. Cô có biết tửu trang Dawn không? Là nhà của lão gia Diluc này đó. Tiện cũng nói luôn, tôi rất thích rượu bồ công anh của nhà anh ấy sản xuất. Tuy lần nào tôi cũng không mua nổi cả bình..."

Diluc không thể hiện biểu cảm nào, chỉ nói một cách lạnh lùng: "Tôi vừa nghe vệ binh nhắc đến chuyện tên trộm."

Cả nhóm im lặng, Paimon lo lắng đảo mắt.

"Phải giải thích trước, tôi đánh giá rất cao việc các người dám đi trộm Đàn Thiên Không." Diluc nói tiếp, giọng có chút châm biếm. "Dù có là tên ngốc, thì cũng là tên ngốc ngàn năm có một."

"Phốc..!" Makoto không nhịn được cười thầm, tên này sống hàng ngàn năm rồi, lão gia Diluc vô tình nói rất chuẩn.

Paimon lập tức phản bác: "Không phải do chúng tôi trộm! Thủ phạm thực sự là người khác!"

Venti cười lớn: "Đây là người mới đang được yêu mến của đội Kỵ Sĩ, làm sao đi trộm thánh vật của Mondstadt được chứ?"

"Người mới được yêu thích...? À, hóa ra là cô à," Diluc đáp, ánh mắt chuyển sang Lumine. "Thế nào, cô là người quen của nhà thơ lang thang?"

Makoto chen vào với giọng ngập ngừng: "Thực ra... bọn tôi cũng không thân với hắn lắm. Chỉ là có xem anh ấy biểu diễn một lần."

Diluc đảo mắt quá Makoto, rồi khẽ gật đầu: "Ừm... là Nhà Lữ Hành, lại sẵn lòng ra tay giúp khi Mondstadt gặp nguy hiểm. Người như vậy, gia nhập đội Kỵ Sĩ thật đáng tiếc."

"Xem ra lão gia Diluc rất ghét Đội Kỵ Sĩ Tây Phong," Venti bật cười, đôi mắt tinh quái liếc nhìn Diluc.

Diluc thở dài, giọng đượm chút u buồn: "Chỉ là không cùng chí hướng thôi. Đối với thành phố Mondstadt này, tôi có sự kỳ vọng khác..."

Diluc nhìn thẳng vào Venti: "Vậy thì hãy trả lời câu hỏi của tôi. Tại sao các người lại muốn trộm Đàn Thiên Không?"

Venti đặt tay lên trán, vẻ mặt đầy triết lý: "Anh thực sự muốn biết sao? Có thể nó sẽ cuốn anh vào những rắc rối của đội Kỵ Sĩ đó?"

Diluc khẽ nói, giọng trầm ấm nhưng không kém phần sắc bén: "Ha... Tôi không sợ rắc rối, bản thân tôi đã là rắc rối của đội Kỵ Sĩ rồi."

Venti nghiêng đầu: "Vậy nếu tôi kể câu chuyện có thật bằng một màn biểu diễn thì anh sẽ tin tôi chứ?"

"Tùy theo tình hình, tôi sẽ tự đưa ra phán đoán." Diluc đáp lại, giữ vẻ lạnh lùng thường thấy.

"Vậy thì... anh sẽ thưởng cho buổi biểu diễn của tôi chứ?"

"Thù lao có thể là 5 Mora cho đến Đàn Thiên Không, tùy theo câu chuyện của cậu."

"Thật tốt lắm!" Venti cười rạng rỡ, lôi đàn Lyre ra "Vậy thì tôi sẽ biểu diễn thêm một lần... Hãy nghe câu chuyện về Rồng—."

Sau khi Venti kể lại câu chuyện về ác long và Phong Thần, Diluc ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: "Bài thơ kể chuyện lúc này... Rốt cuộc là... Đây là bí mật quan trọng. Tại sao lại để tôi biết những chuyện này?"

"Tại sao ư? Ừm..." Venti cười nhẹ, quay đầu nhìn ra cửa sổ. "Có thể là vì hướng gió đang thay đổi."

Diluc nheo mắt lại, giọng trầm lặng nhưng không giấu được vẻ hứng thú: "Thú vị."

Diluc đứng lên, quay sang cả nhóm: "Cho tôi một chút thời gian. Tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với một số mối quan hệ... Nhưng trước tiên, các người cần tránh gây sự chú ý."

Diluc nhìn thẳng vào Lumine và Makoto: "Người phương xa, hình như vì cô có thân phận là Đội Kỵ Sĩ, còn cậu là kẻ vô danh nên không bị nghi ngờ. Trên lệnh truy nã chỉ ghi đặc điểm là tóc vàng và đồ đen, vệ binh chắc sẽ không tìm đến 2 người đâu."

Anh quay sang Venti: "Nhưng nhà thơ, tốt nhất cậu không nên rời khỏi quán rượu."

Venti cười khúc khích: "Không sao cả! Tôi thích quán rượu."

"...Vậy thì," Diluc khép lại cuộc trò chuyện, "Buổi tối sau khi quán rượu đóng cửa, chúng ta gặp lại nhau ở đây."

Sau khi rời khỏi quán rượu, Lumine, Paimon và Makoto trở về nhà trọ, trùng hợp sao Lumine và Paimon cũng ở cùng nơi với Makoto. 3 người tạm biệt nhau rồi trở về phòng của mình. Makoto nằm trên giường trằn trọc, cậu biết đàn Thiên Không đã bị trộm bởi Fatui, tối mai họ sẽ gặp được Jean đội trưởng ở quán rượu, nhóm Lumine và Diluc sẽ đột nhập vào trụ sở bí mật của Fatui và lấy lại đàn Thiên Không. Dù không có cậu thì mạch truyện vẫn diễn ra một cách bình thường, không xuất hiện hiệu ứng cánh bướm như cậu tưởng tượng. Makoto không hiểu, rốt cuộc cậu đóng vai trò gì trong câu chuyện này? Cậu tự hỏi liệu mình chỉ là một kẻ thừa thãi, hay là người chứng kiến một câu chuyện đã định sẵn? Vậy tại sao cậu lại xuất hiện tại thế giới này? Một tiếng thở dài nhẹ nhàng thoát ra từ môi cậu, và cuối cùng cậu dần chìm vào giấc ngủ, trong lòng không khỏi tò mò về điều ấy.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhè nhẹ của Mondstadt rọi vào phòng qua ô cửa sổ, khiến Makoto lơ mơ tỉnh giấc. Tiếng chim hót líu lo bên ngoài như thúc giục cậu ra khỏi giường. Makoto lười biếng vươn vai, đầu óc vẫn còn vương vấn với những suy nghĩ mơ hồ từ tối hôm trước. Tuy nhiên, ngày hôm nay còn nhiều việc phải làm, và tối nay họ còn phải gặp lại Diluc để tiến hành kế hoạch.

Khi Makoto bước xuống phòng ăn chung của nhà trọ, Lumine và Paimon đã ngồi đợi sẵn bên bàn, vẻ mặt tươi tỉnh hơn bao giờ hết.

"Makoto! Cuối cùng cũng dậy rồi à!" Paimon vẫy tay rối rít, khuôn mặt tròn trĩnh của cô bé ánh lên sự hứng khởi. "Bọn tôi đang bàn xem sẽ làm gì trong ngày hôm nay. Cậu có ý tưởng gì không?"

Lumine ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ nhàng: "Còn rất lâu nữa mới đến tối. Nếu chỉ ngồi chờ sẽ rất lãng phí thời gian."

Makoto ngồi xuống, suy nghĩ một chút. "Chúng ta có thể đi làm nhiệm vụ của Hội Mạo Hiểm Giả. Tôi cũng muốn có thể kiếm chút Mora nữa."

Lumine im lặng lắng nghe, rồi khẽ nhắm mắt lại. "Cũng được, chúng ta vẫn có thời gian, nên tôi nghĩ có thể tận hưởng một chút không khí Mondstadt. Nếu không, tâm trí sẽ quá căng thẳng."

"Vậy... tham quan thành phố? Chà, nghe cũng hợp lý đấy nhỉ," Makoto gật đầu đồng ý. "Dù sao tôi cũng mới đến đây, chưa có dịp khám phá kỹ."

Paimon reo lên: "Thế là quyết định rồi! Tham quan thành phố trước, nếu có thời gian thì ghé qua Hội Mạo Hiểm Giả xem có nhiệm vụ gì thú vị không. Cả ngày nay là để tận hưởng mà!"

Sau khi thống nhất, cả nhóm bắt đầu khởi hành từ nhà trọ, đi bộ dọc theo những con phố nhộn nhịp của Mondstadt. Họ ghé thăm chợ buôn bán sầm uất, nơi những quầy hàng bày bán đủ loại trái cây, rau củ và hàng hóa từ khắp nơi. Paimon không ngừng liếc mắt vào những gian hàng đầy ắp món ngon chảy nước miếng, Makoto thì dừng lại ngắm nhìn các toà kiến trúc uy nghi, cổ kính. Lumine dẫn cả nhóm đến Quảng Trường Phong Thần, nơi có bức tượng lớn của Barbatos. Cả ba đứng dưới bóng mát của bức tượng, ngước nhìn lên trời cao. "Mondstadt quả thật là một nơi yên bình," Lumine thầm thì. "Nhưng cũng ẩn chứa rất nhiều bí mật."

"Đúng thế, và tối nay chúng ta sẽ tiếp tục khám phá một trong số những bí mật đó," Makoto đáp, nhìn về phía xa.

Cả nhóm đến quán rượu vào buổi tối, không khí bên trong có phần nghiêm túc hơn bình thường. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu phản chiếu lên mặt bàn gỗ, tạo nên bầu không khí nửa u tối, nửa huyền ảo. Makoto cùng Lumine và Paimon ngồi xuống, ngay lúc đó Venti lên tiếng với nụ cười thoải mái cùng với cốc rượu đặt trên bàn: "Các bạn đến rồi."

Jean, người đã có mặt trước, quay đầu nhìn nhóm, đôi mắt cô mở to trong bất ngờ: "Í? Bạn không phải là... Lumine sao?"

Lumine đáp lại cũng rất bất ngờ: "Đây không phải là... Jean sao? Tại sao đội trưởng lại ở đây?"

Diluc ngồi phía sau quầy bar, nghiêm nghị trả lời: "Trước tiên, người tôi liên hệ không phải chỉ có một." Anh dừng lại, ánh mắt sắc bén như đang cân nhắc điều gì đó. "Tiếp đến, vị này chỉ là Jean, không phải Đội trưởng Jean. Mong cô ghi nhớ kỹ."

Jean mỉm cười nhẹ nhàng: "Thật là bất ngờ. Tuy rằng đã nghe chuyện về Đàn Thiên Không, nhưng không ngờ là bạn... Vậy thì, sự thanh tẩy của tiếng đàn có thể giúp Phong Ma Long khôi phục lý trí... việc này cũng là thật sao?"

Venti gật đầu, trả lời với giọng vui tươi: "Đúng vậy! Hiện tại Lumine luôn là người tích cực nhất trong việc giải quyết vấn đề của Phong Ma Long. Không hổ danh là ngôi sao mới của Đội Kỵ Sĩ."

Paimon chen vào, không thể giấu nổi sự lo lắng: "Tuy rằng cứ có cảm giác chúng ta đã vượt qua giới hạn pháp luật..."

Diluc hừ lạnh, ánh mắt sắc bén liếc qua Venti: "Hừ. Sự giải thích hoang đường liên quan đến thần thoại này, khó tin cũng là chuyện bình thường. Nhưng cũng không sao. Chúng ta có thể bảo nhà thơ biểu diễn bài hát đó lần nữa, để thuyết phục..."

Jean cắt ngang với vẻ nghiêm túc: "Tôi tin mọi người."

"...Thuyết phục vị đội trưởng cố chấp à... hửm?" Diluc dừng lại giữa chừng, nhìn lại Jean với vẻ mặt kì lạ.

Jean thở dài, giải thích: "Dvalin là Rồng Đông Phong trong Tứ Phong Thủ Hộ, tôi vẫn không thể hiểu được nguyên nhân nó phản bội. Nhưng nếu trong trận chiến bảo vệ Mondstadt nhiều năm trước, nó bị máu độc xâm hại... Sau khi thức tỉnh lại bị Pháp Sư Vực Sâu khống chế, vậy thì nó sẽ trở nên thân bất do kỷ... Nhưng những lời này, tuyệt đối không thể được nói ra bởi Đội Trưởng Đại Diện."

Jean tiếp tục, giọng cô trở nên nặng nề hơn: "Đội Kỵ Sĩ do chịu áp lực ngoại giao từ phía Fatui, nên khó có thể biểu lộ thiện ý với Phong Ma Long. Như vậy sẽ bị cho rằng chúng tôi đang dung túng, cho nên tôi chỉ có thể hành động bí mật."

Diluc, tuy đã biết phần nào sự việc, nhưng vẫn lẩm bẩm không hài lòng: "Hừ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi không thích Đội Kỵ Sĩ. Nhưng tôi lại không ngờ đến, cô lại tin tưởng người lạ mặt lai lịch bất minh này..."

Makoto nhướng mày, lên tiếng để tìm kiếm cảm giác tồn tại: "Jean và Diluc... mối quan hệ của hai người có vẻ... không được suôn sẻ lắm nhỉ?"

Jean quay qua Makoto, nở nụ cười bối rối nhưng không kém phần dịu dàng: "Tôi và tiền bối Diluc có những cách nhìn khác nhau về Mondstadt và cách bảo vệ thành phố này."

Diluc nhún vai, giọng có chút lạnh lùng: "Đã nói đừng gọi tôi là tiền bối... thôi cũng được, cũng là một lần hợp tác hiếm có."

Lumine lặng lẽ quan sát, rồi hỏi một cách tò mò: "Tiền bối?"

Jean và Diluc nhìn nhau trong vài giây, không nói gì thêm. Paimon thì thầm: "Xem ra có một quá khứ không nên hỏi đến..."

Như để đổi chủ đề, Jean nhanh chóng tiếp tục: "Tóm lại nói tiếp về Đàn Thiên Không...."

Venti hứng thú góp lời: "Tuyệt lắm! Thật nhìn không ra cô còn có biệt tài đánh trống lảng nữa..."

Jean không để tâm đến lời châm chọc của Venti, mà đi thẳng vào vấn đề: "Bản chất của sự xung đột giữa Thành Mondstadt và Snezhnaya chính là sự xung đột giữa 7 đất nước và 7 vị thần. Băng Thần thống lĩnh Fatui, đang thèm muốn sức mạnh mà Phong Thần để lại..."

Makoto lại hỏi thêm: "Vậy họ muốn kiểm soát cả thành phố Mondstadt để làm gì?"

Jean thở dài: "Nếu ý đồ giết chết Dvalin bị đội kỵ sĩ ngăn chặn, vậy thì Đàn Thiên Không, là sức mạnh Phong Thần duy nhất mà họ có thể có được."

Diluc tiếp lời, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị: "Có rất nhiều thành viên Fatui còn sót lại trong thành Mondstadt. Tôi đã moi được tin tức từ bọn họ. Fatui không để Đàn Thiên Không ở Khách Sạn Goth. Có thể bọn họ cũng không muốn quá khoa trương, để thánh vật trộm được ở nơi công khai."

Paimon gật đầu hiểu ra: "Tôi hiểu tôi hiểu. Nếu làm lớn việc này ra, thì sẽ trở thành nguy cơ ngoại giao nghiêm trọng rồi."

"Ha... quan hệ giữa 7 quốc gia chính là như vậy." Diluc cười nhạt "Được rồi, trong lúc mọi người trò chuyện, bên tôi đã tìm ra được manh mối rồi. Đàn Thiên Không không được đặt trong khách sạn Goth, mà nó nằm ở căn cứ bí ẩn của Fatui ở ngoại thành."

Diluc dựa vào tường, nhìn Jean rồi nói: "Tôi sẽ tham gia. Nếu phải đối mặt với Fatui, tôi sẽ không để bất kỳ ai phải gánh chịu rủi ro một mình."

"Vậy thì quyết định thế nhé," Lumine lên tiếng "Tất cả chúng ta đều đi thôi, còn Makoto..." Cô liếc sang nhìn chàng trai đứng bên cạnh mình, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Makoto liền nói: " Không sao đâu Lumine, tôi cũng muốn đi cùng, tôi có thể tự bảo vệ bản thân mình mà. Dù có lỡ xảy ra chuyện gì thì Venti cũng sẽ giúp tôi đúng không??"

"Đúng vậy đúng vậy. Càng đông càng vui mà" Venti hớn hở đáp lời Makoto với vẻ mặt 'sắp có trò vui nữa rồi'

"Đây có phải là đi dã ngoại đâu, thật là...." Paimon lắc đầu, chán nản thở dài.

Bạn đang đọc Nguyên thần: The watcher của yamiko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yamiko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.