Giáo đường Tây Phong
Sau khi đánh bại Mắt Bão, nhóm của Venti, Lumine, Makoto và Paimon trở về Mondstadt. Ngay lập tức, anh kéo cả nhóm đi đến Đại Giáo Đường Tây Phong.
"Nhanh lên nào! Chúng ta cần phải lấy cây đàn Thiên Không để giải quyết chuyện của Phong Ma Long," Venti nói, giọng hồ hởi như thể sắp có trò vui.
Makoto, vẫn còn mệt mỏi sau trận chiến, lẩm bẩm, "Không ngờ lại phải vào giáo đường ngay sau khi chiến đấu..."
Paimon bay lượn quanh, vẻ mặt lo lắng. "Nhưng mà... liệu họ có để chúng ta mượn cây đàn đó không? Nghe có vẻ không dễ dàng gì á!"
Venti chỉ cười bí ẩn, rồi mở cửa Đại Giáo Đường Tây Phong với phong thái đầy tự tin.
Bên trong giáo đường, ánh nắng len qua những ô cửa kính màu, chiếu sáng lên những bức tượng và bàn thờ. Một cô gái trẻ đang bận rộn sắp xếp những cuốn sách kinh thánh và chuẩn bị cho buổi lễ. Cô quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân, nụ cười tươi nở trên môi. "A, chào mừng các bạn đến với Đại Giáo Đường Tây Phong! Tôi là Barbara, tôi có thể giúp gì không?" Barbara hỏi, giọng vui vẻ.
Makoto hiếu kỳ, quan sát kỹ cô gái trước mặt này. Cô là Mục Sư Tế Lễ của Giáo Hội Tây Phong và cũng là em gái của Đội trưởng đại diện Jean.
Venti bước lên trước, không chút ngại ngần, và nói một cách tự hào. "Ta đến đây để mượn cây đàn Thiên Không."
Barbara chớp mắt, vẻ ngạc nhiên. "Mượn... cây đàn Thiên Không? Đó là thánh vật của Giáo hội! Anh nghĩ mình là ai mà có thể yêu cầu điều đó?"
Venti vỗ ngực tự hào, mắt lấp lánh. "Ta chính là Phong Thần Barbatos!"
Barbara im lặng một lúc, sau đó cười nhẹ, giọng cười có chút gượng gạo. "Anh nói đùa phải không? Tôi xin lỗi nhưng trò đùa này không vui đâu. Anh nghĩ tôi sẽ tin điều đó à?"
Makoto lúc này bước lên, quyết định giúp Venti tăng thêm uy tín. "Venti không đùa đâu. Anh ấy thực sự là Phong Thần Barbatos. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, và tôi có thể khẳng định điều đó."
Venti lập tức gật đầu đồng ý, nét mặt nghiêm túc nhưng vẫn mang vẻ vui vẻ thường ngày. "Ừm ừm. Đúng vậy, ta chính là Barbatos, thần của gió và tự do! Ta đã trở về để giúp các người rồi đây!"
Barbara nhìn Venti, rồi nhìn Makoto, vẻ mặt dần dần chuyển từ ngạc nhiên sang khó chịu. "Phong Thần? Thật là nhảm nhí. Các người dám báng bổ thần thánh như vậy sao? Giáo hội không hoan nghênh những điều này!"
Cô gái trẻ nhíu mày, khoanh tay trước ngực. "Nếu các người không có gì tốt lành để nói, xin hãy giữ im lặng! Nếu còn tiếp tục, tôi sẽ báo cáo cho đội kỵ sĩ đó!"
Paimon bối rối, bay quanh Makoto, thì thầm. "Cô ấy... không tin chúng ta rồi."
Với một tiếng thở dài, nhóm bốn người lủi thủi đi vào 1 góc trong Giáo đường. Cả nhóm bốn người – Venti, Lumine, Makoto và Paimon – đứng đối diện nhau, nét mặt đầy trầm tư. Không khí trong giáo đường lặng lẽ nhưng không hề thanh thản. Sau khi bị Barbara từ chối một cách không khoan nhượng, Venti thở dài, phá vỡ sự im lặng: "Haiz, quả nhiên là không thành công rồi," Venti lẩm bẩm, tay gõ nhịp nhẹ nhàng lên cây đàn lyre của mình.
Paimon bối rối, mắt tròn xoe. "Quả... quả nhiên là sao?"
Venti nhún vai, rồi nghiêng đầu nhìn Lumine. "Tôi chỉ muốn xem Lumine, thành viên siêu cấp mới của đội Kỵ Sĩ, có đủ sức nặng để thuyết phục không. Nhưng xem ra dũng sĩ Mondstadt này chẳng thể bứt phá hơn chút nào."
Makoto cười khẩy. "Anh đùa à, lại ví dụ thất lễ như vậy sao?"
Paimon phản ứng nhanh, lườm Venti một cái. "Thật là thiếu tôn trọng, nhà thơ lang thang!"
Venti giơ tay lên, vẻ mặt hối lỗi nhưng không mấy nghiêm túc. "Haiz, các bạn hiểu lầm tôi rồi. Tôi chỉ thất vọng với Mondstadt. Đứng trước mặt những dũng sĩ đã bảo vệ họ, người đã đuổi Phong Ma Long đang điên cuống tàn phá Mondstadt ra khỏi thành phố mà còn tiếc một cây đàn? Tự do gì mà kém thế?"
"Vậy nên... nếu không mượn được," Venti nheo mắt cười tinh quái, "chúng ta có thể lén lấy."
Lumine nhướn mày, cạn lời trước câu nói của Venti. "Thật sự là anh đang gợi ý chúng ta... ăn trộm đồ thờ phụng sao?"
Venti cười tủm tỉm. "Nói đi, không cần câu nệ. Tự do là phải nói chuyện thoải mái mà."
Lumine thở dài, "Thực ra, tôi không thích lấy trộm đồ."
Venti giơ ngón tay lên, nụ cười tinh nghịch. "Hehe, xem bạn kìa, vừa mở miệng đã lạc đề. Nghiêm túc mà nói, việc này bạn đi làm vẫn thích hợp hơn tôi."
Makoto, đứng im lặng nãy giờ, không thể nhịn cười khi nghe Venti nói đến đây.
Paimon nhìn sang Venti. "Anh định để Lumine làm sao?"
"Đúng thế!" Venti khẳng định. "Ngoài ca hát, tôi không có tài năng nào đặc biệt khác. Hơn nữa, nếu bị bắt, chẳng ai đứng ra bảo vệ tôi, tôi sẽ bị phạt rất nặng!"
Paimon lẩm bẩm. "Ăn trộm bị bắt thì đương nhiên bị phạt rồi, đâu có oan uổng gì."
Venti híp mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc hơn. "Nhưng Lumine thì khác. Bạn đã cống hiến cho Mondstadt, là ngôi sao ban mai của đội Kỵ Sĩ. Nếu bạn có lỡ thất bại, thì chỉ cần giải thích một chút, chắc là sẽ thoát được thôi."
Makoto lặng lẽ gật gù. "Chà, có lẽ cậu ta nói cũng đúng."
Paimon vẫn không yên tâm. "Nhưng đừng có coi thất bại là tiền đề chứ!"
Venti ngước lên nhìn Lumine, ánh mắt sáng ngời. "Lumine, bạn nghĩ sao?"
Lumine bình tĩnh đáp, "Lúc nãy, anh tự nhận mình là Barbatos, phải không?"
Venti nghiêng đầu, vẻ mặt không thay đổi. "Ừm, hình như có nói như vậy. Rồi sao?"
Lumine nói rõ ràng từng chữ. "Nếu anh thực sự là Phong Thần, thì tôi không thể khoanh tay đứng nhìn."
Venti tò mò. "Ồ? Vì sao vậy?"
Paimon chen vào, lo lắng nhắc nhở. "Chuyện này... liên quan đến quá khứ của Lumine, sau này từ từ nói vậy."
Lumine hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định. "Nếu anh không phải là Thần, tôi vẫn sẽ cứu Dvalin. Và nếu cần, tôi sẽ đem đàn Thiên Không về cho anh. Tôi không muốn nhìn thấy sự ly biệt thêm lần nữa."
Cả nhóm rơi vào im lặng trong vài giây. Venti nhìn Lumine, rồi bật cười nhẹ. "Không thể chậm trễ thêm được nữa. Nào, mau đi đi."
Makoto đứng một bên, tay chống cằm, tỏ vẻ không đồng tình. "Anh bị đần à? Ai lại đi trộm mà vào ban ngày cơ chứ?"
Paimon gật đầu đồng tình. "Xem ra chỉ có thể đợi đến ban đêm rồi lẻn vào thôi!"
—
Màn đêm buông xuống, không khí trong giáo đường vào trở nên tĩnh mịch, ánh sáng mờ ảo từ những ngọn nến lay động. Bàn bạc kỹ lưỡng, Lumine và Paimon quyết định sẽ hành động. Cả hai rời khỏi nhóm, nhẹ nhàng tiến vào Đại Giáo Đường Tây Phong. Lumine dẫn đầu, tay cẩn thận đẩy nhẹ cánh cửa sổ mà không gây tiếng động.
“Paimon, giữ im lặng đấy,” Lumine thì thầm.
Paimon gật đầu nhanh, tay giữ chặt miệng mình lại, ra hiệu đã rõ. Cả hai bước xuống cầu thang dẫn tới điện thờ dưới lòng đất, nơi cây đàn Thiên Không được thờ phụng. Tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên trong không gian yên ắng, cả hai cẩn thận tránh những hiệp sĩ tuần tra trong bóng tối.
“Kìa, có bẫy phía trước,” Lumine nhắc nhở, ánh mắt sắc bén nhìn về phía dây bẫy được giăng cẩn thận trên lối đi.
Paimon nhăn mặt, thì thầm đáp. "Ai mà ngờ lại có nhiều bẫy thế này trong giáo đường chứ!"
Họ tiếp tục lẻn đi, né tránh từng cái bẫy, từng ánh đèn từ các kỵ sĩ Tây Phong. Khi đến gần bệ thờ, nơi cây đàn Thiên Không tỏa sáng nhẹ nhàng, Paimon hào hứng reo lên nhỏ nhỏ, "Lumine, nó ở đây rồi!" Lumine tiến đến, tay sắp chạm vào cây đàn. Nhưng ngay lúc đó...
“Ồ?” Paimon giật mình. "Người nào đó?!"
Một bóng đen lướt qua, nhanh như chớp, và ngay khi Lumine sắp bắt được cây đàn, một giọng cười khẽ vang lên trong không khí. Một thiếu nữ mặc bộ đồ trùm đầu màu tím, đeo mặt nạ đã xuất hiện từ hư không và cướp lấy đàn trước khi Lumine có thể chạm tới.
Lumine phản ứng nhanh, cố gắng bắt giữ cô ta, nhưng cô ta đã biến mất trong làn khói tím trước khi cô có cơ hội.
"Cô ấy... biến mất rồi?" Paimon hoang mang nhìn quanh.
Tiếng chân vội vã vang lên từ phía sau. Một kỵ sĩ Tây Phong hét lớn. "Gì thế?! Các ngươi đang làm gì ở đây?!"
Paimon kinh hãi. "Không ổn rồi! Mau chạy!"
Lumine và Paimon không còn thời gian suy nghĩ, họ lập tức lao ra khỏi điện thờ. Tiếng chân của các kỵ sĩ theo sát phía sau, nhưng cả hai nhanh chóng lẩn vào những lối đi hẹp của giáo đường, thoát ra khỏi tầm mắt kẻ đuổi theo.
—
Trong khi Lumine và Paimon đã lẻn vào giáo đường, Makoto và Venti đứng ngoài, chờ đợi trong màn đêm yên ắng. Gió nhẹ thổi qua khiến những tán cây xào xạc, tạo ra âm thanh khe khẽ như một bản nhạc lặng lẽ của Mondstadt. Makoto, có phần sốt ruột, liên tục liếc nhìn về phía Venti, đôi mắt không giấu nổi sự tò mò.
Venti, nhận ra sự chú ý ấy, chậm rãi quay lại và nở một nụ cười tinh quái.
Venti, với sự nhạy bén của mình, ngay lập tức nhận ra. Anh quay lại, một nụ cười nhẹ nhàng thoáng trên môi.
"Cậu nhìn tôi như vậy là có chuyện gì à, Makoto?" Venti hỏi, giọng đầy sự tinh quái nhưng cũng không kém phần thân thiện.
Makoto hơi giật mình, chớp mắt vài lần trước khi lên tiếng. "À... chỉ là... cảm giác gặp anh ngoài đời thật... thật là kỳ lạ. Tôi vốn quen thấy anh qua... màn hình thôi."
Venti nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên sự tò mò. "Màn hình à? Ý cậu là gì?"
Makoto bối rối, không biết nên giải thích như thế nào về việc thế giới này với cậu chỉ là một trò chơi trong đời thực. "Ừm... thôi bỏ qua đi. Chỉ là tôi vẫn chưa quen với việc gặp anh bằng xương bằng thịt thế này."
Venti cười khúc khích, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng nhạt đi khi anh nhìn sâu vào đôi mắt của Makoto. Đôi mắt xanh của Phong Thần bỗng trở nên sắc bén, và giọng nói của anh cũng hạ thấp xuống.
"Thú vị thật... Makoto, cậu có biết không?" Venti cất tiếng, nhưng lần này không còn sự đùa cợt thường thấy. "Cậu có thứ gì đó... rất kỳ lạ."
Makoto nhíu mày, khó hiểu. "Kỳ lạ? Ý anh là sao?"
Venti hít một hơi dài " Một thứ sức mạnh... thứ gì đó không thuộc về nơi này. Nó khác biệt, không giống với những ai tôi từng gặp, kể cả những người sở hữu Vision."
Makoto đứng yên, cố cảm nhận nhưng không thấy điều gì khác thường trong cơ thể mình. "Tôi không cảm thấy gì cả."
Venti khẽ nhíu mày, tiếp tục. "Cậu không cảm thấy, nhưng tôi cảm nhận được. Sức mạnh này... nó không chỉ dừng lại ở cấp độ của một Vision hay thậm chí là một trong Bảy Vị Thần chấp chính của Teyvat."
Makoto nhìn Venti chăm chú, trong lòng dấy lên sự lo lắng lẫn bối rối. "Anh đang nói rằng tôi có sức mạnh của Thần?" Makoto liên tưởng đến ký hiệu bí ẩn trong Vision mà cậu nhận được, chắc chắn đó là của Thiên Lý, vị thần tối cao của Đảo Thiên Không.
Venti lắc đầu. "Có lẽ thế, nhưng cậu có thứ gì đó mà ngay cả những vị thần của thế giới này, cũng phải dè chừng. Cậu không thuộc về Teyvat, đó là điều chắc chắn."
Makoto im lặng, cảm giác như mình vừa nghe thấy một bí mật to lớn. Nhưng cậu vẫn không hiểu tại sao điều đó lại quan trọng với Venti.
"Vậy... anh đang cảnh giác tôi à?" Makoto hỏi, mắt không rời khỏi Venti, quyết định chơi bài ngửa "Barbatos?"
Venti khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không còn sự nhẹ nhàng nữa. "Có lẽ cậu cũng biết tôi là ai rồi nhỉ. Về vấn đề cậu hỏi, tôi cũng không chắc, Makoto. Nhưng tôi nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó sức mạnh của cậu thức tỉnh hoàn toàn, có lẽ các vị thần đều phải dè chừng cậu. Bởi vì cậu có thể sẽ thay đổi cả thế giới này."
Makoto hít một hơi sâu, tim cậu đập nhanh hơn. Sự nghi hoặc, lo lắng và bất an bỗng tràn ngập trong lòng.
"Nhưng cho đến khi đó..." Venti vỗ vai Makoto, giọng lại trở nên nhẹ nhàng như cũ. "Cậu vẫn là cậu. Cứ tận hưởng hành trình này đã."
Vừa dứt lời, từ phía xa, Makoto nghe thấy tiếng bước chân vội vã và tiếng hét nhỏ của Paimon. Cuộc đối thoại ngưng lại khi cả hai ngay lập tức tập trung vào tình huống trước mắt.
Khi nhìn thấy Lumine và Paimon lao tới, Paimon hét lên trong hoảng loạn, "A A A! Bị phát hiện rồi! Mau chạy!"
Venti giật mình, nhưng nhanh chóng hiểu ra tình hình. "A?! Mau đi theo tôi!"
Đăng bởi | Yamiko |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |