Sáng tỏ bí mật
Trong không gian ấm cúng của quán ăn Người Săn Hươu, Paimon ngồi cạnh Lumine và Makoto, tay nhỏ nhắn cầm một chiếc đùi gà, khuôn mặt rạng rỡ khi kể về những cuộc phiêu lưu trước đây. "Này, Makoto, anh biết không? Lumine đã câu được tôi ở ngoài biển đấy!" Paimon kể lại một cách hồn nhiên, khiến Makoto bật cười.
"Thật sao?" Makoto hỏi, cố giấu nụ cười khi nhìn qua Lumine, nhưng cô chỉ lặng lẽ nhún vai như thể đó là chuyện bình thường.
"Đúng rồi đó! Để trả ơn, tôi đã trở thành người dẫn đường cho Lumine để giúp cô ấy tìm lại người anh trai thất lạc của mình!" Paimon tiếp tục, "Sau khi đến Mondstatd, chúng tôi gặp Kỵ sĩ Amber. Cô ấy rất tuyệt vời, đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Rồi gặp cả đội trưởng Jean nữa! Cô ấy đúng là mẫu người lý tưởng của kỵ sĩ Tây Phong."
Makoto lắng nghe, mắt vẫn chăm chú vào Paimon. "Vậy, đội trưởng Jean như thế nào?"
Paimon đáp với vẻ đầy tự hào: "Jean là một người rất quyết đoán và luôn suy nghĩ thấu đáo! Lần đầu gặp cô ấy, chúng tôi đã tình cờ nghe lén được cuộc nói chuyện giữa cô ấy và một người phụ nữ đeo mặt nạ. Người phụ nữ đó muốn giết con rồng để giải quyết vấn đề, nhưng Jean đã phản đối. Cô ấy nói rằng người phụ nữ đó không hiểu rằng con rồng thực ra một trong Tứ Phong thủ hộ, những người bảo hộ của Mondstadt!"
Makoto gật gù, sự tôn trọng dành cho Jean ngày càng lớn dần. "Người phụ nữ đó là ai?"
"À, Paimon không chắc lắm, nhưng Jean nói cô ta là một nhà ngoại giao của Fatui. Nhìn rất khả nghi!"
Paimon ngừng một chút, rồi như vừa nhớ ra điều gì đó, cô nhảy lên phấn khích: "Nói về rồng mới nhớ! Lumine và tôi đã gặp một con rồng khổng lồ trong Rừng Thì Thầm đấy!"
Makoto nhướn mày, "Một con rồng khổng lồ à?"
"Đúng vậy! Và có một người nào đó màu xanh nữa! Người đó đang làm gì đó với con rồng, nhưng rồi con rồng bỗng trở nên tức giận khi phát hiện ra chúng tôi ở gần. Nó nổi điên lên và bay đi mất!" Paimon vung tay mô tả cảnh tượng đầy kịch tính " Tôi suýt nữa bị thổi bay đi đó, cũng may mà tôi nắm được tóc của Lumine! Sau đó con rồng tấn công vào thành Mondstadt, nhưng đã bị mọi người đánh bại, tôi và Lumine cũng góp công lớn đó, sau đó Lumine được phong làm Kỵ sĩ danh dự bởi Jean nhé!"
Makoto trầm ngâm, trong đầu cậu dần dần xâu chuỗi lại mọi thứ. Venti... đó chắc chắn là Venti. Cậu đã chơi qua cốt truyện của Dvalin, rồng nguyên tố bị Vực Sâu ăn mòn, và giờ, với những manh mối mà Paimon vừa cung cấp, Makoto biết Venti không chỉ đang cố cứu Dvalin, mà chính anh ta cũng bị nhiễm sự ăn mòn của Vực Sâu. Đó là do Giáo đoàn Vực Sâu, là một quân đoàn quái vật bí ẩn, mạnh mẽ, là kẻ thù của cả nền văn minh nhân loại, phát triển mạnh mẽ ở nhiều góc của Teyvat. Bọn chúng muốn kiểm soát Phong Ma Long để có thể sử nó chống lại Phong thần Barbatos, nhằm cướp đoạt Gnosis của anh.
"Tên màu xanh đó để lại một viên ngọc hình giọt nước mắt màu đỏ thẫm." Paimon tiếp tục, giọng chùn xuống một chút khi nhắc đến vật thể bí ẩn đó "Chúng tôi cùng với người thủ thư tên Lisa nghiên cứu viên ngọc, có vẻ như nó sẽ gây tổn hại với người có Vision, nên chúng tôi sẽ không để cậu nhìn đâu nhé!"
"Paimon, chuyện này vốn không nên kể mà!" Lumine nhẹ nhàng gõ đầu Paimon.
"Oa, tôi quên mất, coi như tôi chưa nói gì nhé! Nhưng có vẻ Makoto cũng không phải là người xấu, nên có kể ra cũng không sao đâu nhỉ?" Paimon đảo mắt, ngó nghiêng ngó dọc "Với lại chúng tôi được phong là Kỵ sĩ danh dự đấy nhé, nếu cậu mà để lộ ra là chúng tôi sẽ bắt cậu đấy!!" Paimon nheo mắt nhìn Makoto, giả vờ doạ cậu.
"Vâng vâng, xin kỵ sĩ Paimon giơ cao đánh khẽ tên thường dân này ạ" Makoto trả lời qua loa, vừa ăn vừa suy nghĩ chuyện khác. Ánh mắt của Makoto trở nên nghiêm túc. Venti bị gián đoạn khi đang cố cứu Dvalin, và giờ anh ấy cũng chịu ảnh hưởng của Vực Sâu. Nhưng Venti chưa biết rằng Lumine có thể thanh tẩy sức mạnh Vực Sâu...
Cậu liếc nhìn Lumine, người đang yên lặng nghe Paimon kể chuyện. Liệu mình nên nói chuyện với Lumine, hay tìm cách tiếp cận Venti trước? Makoto thở dài. Cậu nhìn ra cửa sổ, ánh đèn từ thành Mondstadt lấp lánh trong màn đêm. Dù quyết định ra sao, cậu cần phải hành động sớm.
———
Sau một đêm nghỉ ngơi tại nhà trọ, Makoto, Lumine và Paimon gặp lại nhau trước cửa hiệp hội mạo hiểm giả.
"Vậy, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?" Makoto hỏi, ánh mắt hướng về hai người bạn đồng hành.
Paimon nhảy cẫng lên, đầy hứng thú: "Tôi nghĩ nên đi ăn sáng trước! Một bữa sáng no nê sẽ giúp chúng ta tỉnh táo nha!"
Lumine khẽ mỉm cười, nhưng chưa kịp nói gì thì đột nhiên cả ba đều nhìn thấy một bóng người mặc áo xanh lướt qua con đường xa xa phía trước. Paimon lập tức giật mình, vỗ nhẹ vào vai Lumine, "Lumie! Tên màu xanh này nhìn quen quen nha!"
Lumine gật đầu, nói:"....Cái đó... hình như chính là hắn..."
"Hở!?" Paimon ngớ người ra một lúc, rồi giật mình nói "Đuổi theo hắn đi!! Đừng để mất dấu!"
Makoto cũng nhanh chóng hiểu ra sự việc, cốt truyện chính đã bắt đầu khởi động. Không để mất thêm thời gian, cả ba lập tức đuổi theo bóng dáng người mặc áo xanh. Giữa dòng người đông đúc trong thành phố, Lumine sử dụng con mắt nguyên tố để dẫn cả 3 người theo dấu vết chân của người bí ẩn xanh lá này. Dấu vết ấy dường như dẫn họ qua các dãy phố, rồi lên những con dốc dẫn đến tầng cao nhất của thành phố.
Khi cả ba lên đến tầng cao nhất, trước mắt họ là bức tượng phong thần Barbatos khổng lồ, ngự giữa thành Mondstadt. Đằng sau bức tượng là giáo đường thờ phụng Barbatos, một nơi linh thiêng và tôn kính của người dân nơi đây. Và ngay dưới chân bức tượng, họ bắt gặp người mà mình đã theo đuổi.
Người đó đứng đó với dáng vẻ thoải mái, mái tóc xanh dài tung bay theo làn gió nhẹ. Anh đang biểu diễn một bài hát cho người dân Mondstadt, với một cây đàn lyre nhỏ trong tay. Tiếng nhạc vang lên du dương, quyến rũ như tiếng gọi của gió. Đám đông vây quanh chăm chú lắng nghe, không hề hay biết rằng người đang biểu diễn trước mặt họ không ai khác chính là Venti – nhân dạng của Barbatos, Phong thần Mondstadt.
'Câu chuyện tôi muốn kể bắt đầu từ ngày xa xưa
Lúc đó các vị Thần vẫn ở trên đại lục
Rồng từ trên trời cao giáng xuống
Hiếu kỳ với mọi thứ của thế gian
Rồng đi tìm đáp án của mình
Nhưng lại không thể hiểu được sự phức tạp của trần thế
Người ca bài ca của gió gảy dây đàn
Đàn Thiên Không trả lời cho nó
Rồng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ hiếu kỳ
Vô ưu bay lượn, cho đến ngày nay
Nó lắng nghe bài thơ, muốn học ca hát
Để có thể khiến cho vạn vật hiểu được lòng nó
Người ca sĩ và rồng trở thành truyền thuyết
Thời đại đen tối dần đến
Lúc này nanh sư tử đã rỉ sét, lá cờ đại bàng không còn phất lên
Một con ác long khác đến gần Mondstadt
Khổ nạn là bóng tối phủ lên Đại Giáo Đường
Tiếng thở dài lại được nhà thơ viết thành bài thơ
Rồng Thiên Không nghe theo tiếng gọi mà đến
Tử chiến với ác long trong bão tố
Rồng Thiên Không nuốt lấy máu độc của ác long, chìm vào giấc ngủ
Nhiều năm sau lại không có ai nhận ra khi nó thức giấc
"Loài người hiện nay, tại sao lại chán ghét ta?"
Đàn Thiên Không không còn trả lời
Phẫn nộ và bi thương, sinh mệnh và máu độc
Hóa thành nước mắt chảy xuống từ khóe mắt của rồng
Bài thơ yên lặng, sự mục rữa dễ dàng chiếm lấy
Đàn Thiên Không lại không thể vang lên nữa—
Sau khi biểu diễn xong và chào các khán giả, Venti mới hướng lại về phía 3 người đang đứng gần đó, tên áo xanh cười tinh nghịch, giọng nói nhẹ nhàng: "A, các bạn là..."
Paimon định nói gì đó, nhưng không đợi cô hỏi, Venti đã tiếp lời: "Ồ... A! Là lúc đó, người dọa Dvalin chạy mất."
Paimon ngạc nhiên: "Dvalin? Ai cơ?"
Lumine xen vào, điềm tĩnh: "Là tên thật của Phong Ma Long. Bạn quên rồi sao? Những lời Lisa nói..."
Paimon ngạc nhiên nhận ra: "Ồ...! Tôi nhớ ra rồi. Nhưng không phải mọi người đều gọi nó là 'Phong Ma Long' sao? Tại sao anh lại gọi nó như vậy... không lẽ anh thân với nó?"
Venti cười bí hiểm, lấp lửng: "Bạn đoán xem."
Paimon quay sang Lumine, giọng khẽ khàng: "Này, Lumine, tôi thấy người này rất kỳ lạ..."
Venti không bỏ lỡ cơ hội, quay sang Makoto, ánh mắt anh chàng dường như để ý nhiều hơn đến người bạn mới này. "Xin chào, người đến từ phương xa mới gặp một lần."
Makoto hơi khựng lại, trả lời bằng giọng trầm ngâm: "Xin chào... Tôi là Makoto. Còn đây là Paimon, và Lumine, bạn của tôi."
Venti cười: "Tôi là nhà thơ lang thang, Venti. Chính xác mà nói, là quán quân đoạt giải 'Nhà thơ được yêu thích nhất Mondstadt' ba kỳ liền. Các bạn tìm tôi có việc gì?"
Paimon hừ nhẹ, đôi mắt nhíu lại đầy nghi ngờ: "Nếu anh đã nhận ra chúng tôi rồi, thì không cần giải thích nhiều nữa nhỉ? Đương nhiên là việc liên quan đến Phong Ma Long."
Venti làm vẻ ngây thơ: "Uhm?"
Paimon bực mình: "Này! Đừng có làm bộ đột ngột mất trí nhớ chứ! Lumine, lấy thứ đó ra cho hắn xem!"
Lumine lấy từ trong túi ra một viên kết tinh nhỏ, trao cho Venti.
Venti trầm ngâm nhìn viên kết tinh màu lam, đôi mắt anh ánh lên một chút ngạc nhiên: "Ồ! Đây là... Nước mắt của Dvalin, phải không?"
Paimon gật đầu: "Đúng rồi! Nhưng từ khi nào mà nó lại được thanh tẩy vậy?"
Lumine nói với giọng bình tĩnh: "Không hiểu tại sao lại như vậy. Lần trước xem nó còn dính đầy tạp chất đỏ."
Venti vuốt cằm, trầm ngâm: "Dvalin... Nó cũng từng là đứa trẻ dịu dàng, nay lại trở nên đau buồn như vậy, tràn đầy sự phẫn nộ..."
Makoto quan sát tình hình, trong đầu cậu hiện lên một sự thật. Venti, rõ ràng đang nói về Phong Ma Long với sự tiếc nuối quen thuộc "Dù sao cũng là thân quyến của Thần mà" Makoto thầm nghĩ, nhưng vẫn giữ im lặng.
Venti chậm rãi rút từ trong túi ra một viên giọt nước mắt kết tinh khác. "Bạn có thể thanh tẩy nó không?" Anh hỏi với vẻ đầy hi vọng.
Lumine không nói lời nào, giơ tay về phía viên kết tinh. Một luồng sáng từ tay Lumine ánh lên, chỉ trong chốc lát, viên nước mắt kết tinh đã được thanh tẩy.
Paimon kinh ngạc: "Này! Lại một lần nữa... Thật không thể tin được!"
Venti nhìn vào kết tinh đã được thanh tẩy, ánh mắt anh thoáng chút cảm động: "Bạn, thật là có sức mạnh khiến người khác bất ngờ... Người giống như bạn, nhất định sẽ nằm trong những tập thơ của nhà thơ lang thang."
Anh hít một hơi sâu, rồi nói với vẻ trầm tư: "Cho dù Dvalin không bị tiêu diệt, sức sống của nó cũng sẽ nhanh chóng mất đi... Nó sẽ đốt cháy bản thân mình trong sự phẫn nộ..."
Makoto chợt cảm thấy một luồng khí kỳ lạ từ Venti, cậu nheo mắt. Nhưng trước khi cậu kịp hỏi thêm, Venti đã mỉm cười, đầy bí ẩn: "Giờ là lúc tôi phải hành động rồi."
Lumine nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc: "Có việc gì chúng tôi giúp được không?"
Venti lắc đầu, cười nhẹ: "Thanh tẩy giọt nước mắt kết tinh là đã giúp rồi. Cảm ơn các bạn, nhưng tôi đã có kế hoạch của mình."
Paimon tò mò hỏi: "Kế hoạch gì cơ?"
Venti không trả lời, thay vào đó, anh chỉ nhìn về phía chân trời, giọng anh vang lên nhẹ nhàng: "Nhìn thấy nước mắt của rồng, tôi nhớ tới một người bạn cũ... Hì hì, vậy tôi thất lễ trước."
Và rồi, trước khi Paimon kịp phản ứng, Venti đã rời đi, bỏ lại Lumine, Paimon, và Makoto đứng đó với vô vàn thắc mắc trong lòng.
"Tên chết tiệt này, bỏ đi mà không nói rõ ràng gì hết, thật tức chết mà!" Paimon bực tức, giơ tay giậm chân lên mặt đất vô hình trên không trung "Lumine, đi theo hắn thôi, bắt hắn phải nói ra hết tất cả!!"
—
Cả nhóm theo bước chân Venti đi đến "Biểu tượng anh hùng của Mondstadt" – một gốc cây cổ thụ đứng sừng sững giữa đồng cỏ yên bình, nơi mà Makoto từng thức tỉnh.
Venti đột nhiên dừng lại, xoay người đối diện với mọi người, đôi mắt cười như đã đoán trước mọi việc. "Ồ? Bạn cũng đến đây à? Tôi đã nghĩ rằng các bạn sẽ theo sau, nhưng không ngờ nhanh đến vậy."
Lumine bước tới gần, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Venti. "Tôi muốn biết thêm về Phong Thần Barbatos."
Nghe vậy, Venti khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt suy tư. "Phong Thần Barbatos ư? Ở Mondstadt, tên gọi đó đã bị quên lãng từ lâu. Người dân không còn nhớ đến Ngài nữa. Khác với Nham Thần của Liyue hay Lôi Thần của Inazuma, Mondstadt đã không gặp lại Phong Thần của mình trong hàng thế kỷ."
Paimon bay lượn quanh, thắc mắc. "Thế... Tại sao bạn lại hỏi về Phong Thần? Có liên quan gì đến Dvalin không?"
"Ồ? Mọi người nghĩ gì về 'Phong Ma Long'?" Venti hỏi lại, ánh mắt tràn đầy tò mò. "Nhưng chúng ta không cần phải bàn ngay lúc này."
Đột nhiên, gió bỗng mạnh lên, cuốn theo cát bụi làm cả nhóm không thể mở mắt. Một sinh vật kỳ lạ xuất hiện bất ngờ, gầm rú như muốn lấn át không gian yên bình.
Paimon la lên, vội vàng đưa tay che mắt. "Gió... mạnh quá! Sinh vật này... sao lại xuất hiện ở nơi chỉ có gió nhẹ thế này chứ?"
Lumine nhíu mày, tay nắm chặt kiếm sẵn sàng. "Nó đang đuổi theo Venti à?"
Makoto nhanh chóng kích hoạt Vision của mình, sức mạnh nguyên tố Phong bao bọc xung quanh người, lùi về phía sau.
Trên bầu trời, một sinh vật khổng lồ với hình dạng xoáy tròn lơ lửng — Mắt Bão — xuất hiện. Hình thái này, do nguyên tố Phong cô đọng lại, tỏa ra sức mạnh áp đảo, khiến mặt đất rung chuyển.
Venti nghiêng đầu, đôi mắt trở nên sắc lạnh. "Mạch nguyên tố ở đây bị tắc nghẽn… Sự bất thường này không ổn chút nào."
"Chúng ta phải làm gì đây?!" Paimon lo lắng kêu lên, tay nắm chặt Makoto, bay lượn xung quanh nhưng không thể bay cao do gió quá mạnh.
"Đừng lo, có tôi đây." Venti nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Lumine rút kiếm, mắt hướng về phía Mắt Bão đang quay cuồng điên cuồng, tạo nên những cơn gió lớn đủ để quét sạch mọi thứ xung quanh. "Venti, tôi cần một cơn gió để có thể tiếp cận nó."
Venti khẽ gật đầu, nâng cây đàn của mình và bắt đầu tạo nên những âm điệu nhẹ nhàng, rồi đột nhiên một cơn gió xoáy bùng lên dưới chân Lumine. "Cứ để tôi lo việc đó!"
Lumine nhanh chóng nhảy lên, tận dụng luồng gió mà Venti tạo ra, bay lên cao. Thanh kiếm trong tay cô sáng rực, chờ thời cơ để ra đòn. Phía dưới, Paimon và Makoto ôm chặt lấy nhau, nép sát vào một gốc cây, tránh những đợt gió mạnh đến mức có thể hất tung cả hai đi. Makoto lẩm bẩm, lo lắng nhìn Lumine đang bay lơ lửng trên không trung. "Không ngờ mọi chuyện lại căng thẳng như vậy…"
Paimon run rẩy, giọng đầy lo lắng "Đúng vậy! Đừng có mà thả Paimon ra nhé! Chúng ta còn phải sống sót qua trận này đấy! Tôi còn muốn ăn đùi gà nấu hoa ngọt!"
Trên không, Lumine và Venti phối hợp ăn ý. Khi Mắt Bão cố gắng tạo ra một luồng xoáy lớn để quét sạch mọi thứ, Venti nhanh chóng dùng sức mạnh của mình điều khiển cơn gió làm gián đoạn dòng nguyên tố. Những dây đàn rung lên, tạo nên một giai điệu xoáy tròn ngược lại, khiến Mắt Bão bị chặn đứng trong giây lát.
"Ngay lúc này!" Venti hét lên, tạo thêm một luồng gió mạnh, đẩy Lumine cao hơn lên không trung.
Lumine nắm chặt thanh kiếm, xoay người trên không, rồi dồn toàn bộ sức mạnh vào đòn chém cuối cùng. "Haaaa!" Cô tung một nhát chém sắc bén, xuyên thẳng qua Mắt Bão. Ánh sáng từ thanh kiếm chém đôi cơn xoáy, phá tan hình dạng nguyên tố Phong.
Mắt Bão gầm lên, rồi tan rã thành những luồng gió nhẹ nhàng, bay tản mác vào không trung. Trận chiến kết thúc.
Lumine đáp xuống mặt đất nhẹ nhàng như cơn gió, thở hắt ra một hơi dài. Venti bước tới, khẽ cười. "Tuyệt vời, Lumine. Đúng là không phụ lòng cơn gió mà tôi tặng."
Paimon bay lên, vui mừng reo hò. "Chúng ta thắng rồi! Makoto, cậu có thể thả Paimon ra được rồi!" Makoto chỉ gật đầu, vẫn còn hơi bối rối sau cuộc chiến căng thẳng vừa rồi.
Sau khi đánh bại kẻ địch, Venti thở dài, cảm nhận sự thay đổi của gió. "Hừ... Sự thay đổi hướng gió không chỉ ảnh hưởng đến Dvalin..."
Lumine nhìn sang Venti, nhớ lại những gì Lisa đã nói. "Có người đã kể cho tôi nghe về quá khứ của Dvalin..."
Venti gật đầu, giọng điệu nghiêm túc hơn. "Phải, sự xung đột này không phải tự nhiên sinh ra. Sự thù hận của nó không phải do việc người dân không tế bài 'Tứ Phong Thủ Hộ' nữa... mà là sản phẩm của sự ăn mòn."
Paimon thắc mắc, đôi mắt tròn xoe. "Ăn mòn? Ý anh là gì?"
Venti giải thích với vẻ trầm ngâm. "Lời nguyền của Giáo Đoàn Vực Sâu đã ăn mòn trái tim của Dvalin, khiến nó bị hành hạ trong suốt nhiều năm không thể ngủ yên. Chính thứ độc tố này đã làm nó trở nên đau khổ như vậy."
Lumine bất ngờ, đôi mắt đẹp tràn đầy sự nghi hoặc. "Giáo Đoàn Vực Sâu? Tôi chưa từng nghe qua cái tên này..."
Venti nhẹ nhàng đáp lại. "Đó là một tổ chức không phải con người, thù địch với thế giới loài người. Chúng đã điều khiển những Hilichurl và cả Dvalin, biến họ thành vũ khí."
Paimon cau mày, rồi quay sang hỏi Venti. "Nhưng anh cũng nói là bản thân mình cũng bị ăn mòn? Sao lại thế?"
Venti khẽ cười, nhưng nụ cười có chút mệt mỏi. "Trước đây tôi đã cố gắng nói chuyện với Dvalin, nhưng bị gián đoạn... Kết quả là, không những không giải được bùa chú cho nó, tôi còn bị độc tính của Vực Sâu xâm nhập."
Paimon ngập ngừng, cảm thấy trách nhiệm. "Chẳng lẽ... là lỗi của chúng tôi?"
Venti gật đầu, nhưng vẫn cười như không có gì quan trọng. "Đúng vậy! Cho nên để chuộc lỗi, các bạn hãy cùng tôi đến Đại Giáo Đường Mondstadt!"
Paimon bay đến gần, tò mò. "Này, thế chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?"
Venti mỉm cười, ánh mắt sáng lên vẻ tinh nghịch. "Chúng ta sẽ đến Đại Giáo Đường Mondstadt để lấy cây đàn Thiên Không... Đó sẽ là chìa khóa để thanh tẩy mọi thứ."
Đăng bởi | Yamiko |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |