Gặp mặt
Makoto tiến về Rừng Thì thầm phía trước với nhiệm vụ đơn giản: hái Hoa Ngọt. Sau khi dành vài giờ làm quen với giao diện và chức năng của hệ thống, cậu đã phát hiện ra rằng mình có khả năng kích hoạt góc nhìn nguyên tố – một tính năng thăm dò cực kỳ hữu dụng trong Genshin Impact. Makoto mở góc nhìn nguyên tố mà cậu vừa mới tìm hiểu. Cảnh vật xung quanh ngay lập tức thay đổi một cách kỳ lạ. Mọi thứ vốn rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời trong ánh mắt của cậu bỗng chốc chuyển sang một không gian mờ ảo với hai tông màu chính: đen và trắng. Những cây cối, thảm cỏ xanh ngát, và cả những bông hoa dại khác bỗng trở nên nhạt nhòa, như thể chúng đã bị quên lãng trong một bức tranh cổ đại.
Trong thế giới đen trắng ấy, những bông Hoa Ngọt hiện ra đầy nổi bật. Chúng tỏa ra mang sắc màu vàng nhạt, khác biệt hoàn toàn so với mọi thứ còn lại.
" Chà tuyệt thật, tính năng này còn có thể chỉ định vật phẩm tìm kiếm nữa, quá hay rồi!" Makoto đi xung quanh khu rừng và hái từng bông hoa. Khi bông hoa cuối cùng được hái xuống, nó biến mất vào trong kho đồ không gian của cậu.
" Được rồi, đến đây thồi." Makoto duỗi lưng, nghĩ thầm sắp đến giờ trưa rồi, cậu liền quay lại đường cũ trở về thành. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi nhiệm vụ đơn giản này sắp hoàn thành, và cậu có thể trở về an toàn. Nhưng rồi, một tiếng động lạ vang lên từ sâu trong rừng. Bước chân nặng nề, tiếng cành cây gãy răng rắc, tiếng chửi mắng vang trong khu rừng. Makoto lập tức nấp sau một thân cây lớn gần đó, cố gắng không gây thêm tiếng động. Cậu nhìn về hướng âm thanh phát ra, thấy ba tên mặc quần áo nâu xám bịt mặt đang lục soát khu vực. Bọn chúng rõ ràng đang tìm kiếm thứ gì đó, tay lăm lăm vũ khí, đầu không ngừng đảo quanh, ánh mắt đầy căng thẳng. Đây chắc hẳn là nhóm Đạo Bảo Đoàn, một toán cướp có tổ chức lớn nhất Teyvat, trải rộng trên 7 quốc gia của thế giới này. Mặc dù trình độ không ra sao nhưng số lượng đè chất lượng, bọn chúng đang là nỗi đau đầu của bộ phận trị an các quốc gia. Makoto nhìn kỹ trên mặt đất, một chiếc rương bị lật tung ra, bên trong rải rác những thứ đồ quý giá. “Nhanh lên! Lại đây chôn nó rồi đánh dấu ở đây! Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi bọn kỵ sĩ phát hiện!” Một trong số chúng gầm lên với đồng bọn, giọng đầy lo lắng. Hóa ra, nhóm Đạo Bảo Đoàn vừa cướp được một chiếc rương quý giá từ một đoàn thương nhân, muốn chôn báu vật vừa cướp được để tẩu tán vật chứng.
Makoto cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn. "Mình nên tránh xa chúng," cậu nghĩ, từ từ lùi lại, nhưng một tai nạn xảy ra. Chân Makoto vô tình đạp lên một cành cây khô, tạo ra tiếng "rắc" vang dội. Ngay lập tức, ba tên Đạo Bảo Đoàn quay lại, ánh mắt lạnh lẽo và dữ tợn.
"Ai?" Một tên hét lên, mắt nheo lại dò xét.
Makoto cố gắng giữ bình tĩnh cậu đã bị lộ. Một tên bước tới, tay siết chặt cán kiếm, ánh mắt đầy nghi ngờ. “Mày… Mày có phải kỵ sĩ Tây Phong không?” Tên cầm đầu hỏi với giọng đầy thù địch, hơi thở nặng nề. Makoto vội vã lắc đầu, cậu toát mồ hôi lạnh khi nhận ra tình thế khó khăn. Cậu chưa sẵn sàng đối đầu với bọn chúng, nhưng không còn đường thoát.
“Chà, các vị có vẻ đang gặp rắc rối lớn, phải không?” Makoto lên tiếng, cố gắng tạo ra một nụ cười nhẹ nhàng. “Tôi chỉ là một kẻ lạc đường thôi, không phải kỵ sĩ gì cả. Có phải các vị đang lạc đường nhỉ?”
Tên cầm đầu nhướng mày, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Makoto. “Mày nghĩ bọn tao đang đùa sao? Bọn tao không có thời gian cho những trò hề này."
Makoto cố gắng tiếp tục. “Ồ, tôi chỉ thấy ba người đang mất phương hướng trong rừng mà thôi. Nếu các vị cần một người dẫn đường về thành, tôi sẵn sàng giúp đỡ. Tôi cũng sẽ mời các anh một bữa ăn nhẹ một chỗ để có thể nghỉ qua đêm giá rẻ.”
Tên cầm đầu đã mất kiên nhẫn, hắn rút kiếm ra từ từ tiến lại gần cậu. Makoto cảm thấy mình đang bị bao vây trong một tình thế nguy hiểm. “Haha.... Tôi chỉ mới tiến vào khu rừng này thôi” cậu nói, lúng túng. “Có lẽ các vị nên xem xét việc tha cho tôi. Tôi không có gì đáng giá cả!”
“Câm miệng!” Tên cầm đầu quát, gân xanh trên trán hắn nổi lên. ““Nếu mày đã thấy chúng tao ở đây, thì không thể để mày sống sót!”
Ba tên cướp bắt đầu áp sát Makoto. Trong lúc cậu cảm giác như tuyệt vọng, một tiếng gọi vang lên từ phía xa. "Cẩn thận!" Một luồng sáng chói lóa từ phía rừng sâu bỗng xuất hiện, và ngay lập tức, một luồng kiếm phong ập tới, quét ngang đám Đạo Bảo Đoàn. Cơn gió sắc bén xé toạc mặt đất, buộc những tên cướp phải lùi lại.
Makoto mở to mắt, quay về hướng nguồn sáng. Đứng trước mặt cậu là một cô gái trẻ, mái tóc vàng óng như ánh nắng mùa hạ. Đôi mắt cô sắc bén và sáng rực. Bên cạnh cô, một sinh vật nhỏ nhắn bay lơ lửng, áo choàng lấp lánh như ánh sao dải ngân hà. Họ đã xuất hiện, và rõ ràng, họ là những người có sức mạnh mà Makoto không thể tưởng tượng được.
Cô gái rút thanh kiếm ra, thanh kiếm phát ra ánh sáng màu xanh lục nhạt, tỏa ra nguyên tố Phong. "Đừng lo, tôi sẽ lo liệu bọn chúng." Cô nói với giọng điềm tĩnh, nhưng đầy tự tin.
Ngay lập tức, cô lao vào trận chiến. Thanh kiếm của cô chém xuyên qua không khí, tạo nên những cơn lốc nhỏ mỗi khi vung lên. Một cú chém ngang, và ba tên Đạo Bảo Đoàn bị hất văng ra xa như những món đồ chơi. Không ai có thể ngăn cản cô, mỗi bước di chuyển của cô đều tinh tế và nhanh chóng. Cô sử dụng sức mạnh nguyên tố một cách thành thạo, biến mỗi đường kiếm của mình thành những cơn lốc nhỏ cuốn phăng kẻ địch.
Makoto chỉ biết đứng đó, ngỡ ngàng trước màn trình diễn uy lực và tốc độ trước mắt. "Cô ấy... mạnh quá..." Cậu lẩm bẩm, cảm nhận sự khác biệt hoàn toàn giữa mình và cô gái kia.
Chỉ sau vài phút, mọi thứ đã kết thúc. Những kẻ cướp nằm la liệt trên mặt đất, không còn khả năng chống cự. Cô gái vàng tóc đó đứng đó, vẫn giữ thanh kiếm của mình, thở đều sau trận chiến ngắn ngủi. Cô quay lại nhìn Makoto, đôi mắt dịu đi một chút. "Cậu ổn chứ?"
Makoto gật đầu, không nói nên lời. "Tôi đã báo kỵ sĩ Tây Phong về nơi này rồi, sẽ có người đến áp giải bọn chúng thôi. Chúng ta sẽ về thành trước." Cô gái nói, rồi cùng Makoto rời đi.
Trên đường trở về Mondstadt, không khí giữa ba người trở nên thoải mái hơn sau cuộc chạm trán với Đạo Bảo Đoàn. Paimon không thể giữ im lặng quá lâu và nhanh chóng trở thành trung tâm của câu chuyện.
"Paimon là Paimon! Còn đây là Lumine! Bọn tôi đang đi làm nhiệm vụ của mình! Anh tên là gì? Sao lại đi một mình trong rừng thế?" Cô bé bay lượn gần Makoto, đôi mắt sáng rực đầy sự tò mò.
Makoto nhẹ nhàng đáp, "Tôi là Makoto. Cũng đang làm nhiệm vụ thôi."
"Thế mà anh cũng một mình dám đi vào rừng thì thầm để hái hoa ngọt à?" Paimon lơ lửng bên cạnh, đôi cánh nhỏ vỗ nhẹ nhàng trong gió. "Anh có biết rừng này nguy hiểm thế nào không?"
Makoto chỉ cười gượng. "Tôi không nghĩ mình sẽ gặp chuyện gì lớn... cho đến khi gặp bọn cướp."
Paimon khúc khích. "Đó là lý do tại sao lúc nào cũng phải có người như Lumine và Paimon giúp đỡ! Chúng tôi đã đi khắp nơi rồi, anh không phải là người đầu tiên bị kẻ xấu rình mò đâu."
Paimon thì thao thao bất tuyệt, tự nói tự trả lời. Lumine thì điềm tĩnh bước cạnh Makoto. Cô chỉ thỉnh thoảng gật đầu khi Paimon nói, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước. Makoto không thể kìm nén sự tò mò của mình, dù đã biết rõ Lumine và Paimon từ trước, việc nhìn họ ngoài đời thực vẫn có một sự hấp dẫn lạ kỳ. Cậu nhìn kỹ Paimon một lần nữa, và không khỏi cười thầm. 'Cô ấy thực sự rất giống như trong trò chơi.'
Paimon bắt gặp ánh mắt của Makoto, hai tay chống nạnh ưỡn ngực tự hào. "Anh có thể ngắm Paimon thêm chút nữa đấy! Đừng ngại!"
Makoto cười nhẹ và không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc. "Vậy tôi phải cảm ơn cô rồi, 'thức ăn dự trữ' Paimon!"
Paimon đứng hình trong vài giây, đôi mắt tròn xoe, miệng há hốc. "Gì cơ?! Sao ai cũng biết chuyện này?! Tại cô đấy Lumine, cô đi kể lung tung với mọi người về cái biệt danh quái đản đó đúng không???"
Lumine khẽ cười khúc khích và cố gắng dỗ dành Paimon. "Thôi nào, Paimon. Không phải tôi mà, chắc là do Amber đó thôi. Tôi lúc nào cũng bên cạnh Paimon mà. Ai mà không biết cô là người dẫn đường giỏi nhất ở Teyvat?" Paimon im lặng vài giây nữa, nhưng rồi cũng không thể không mỉm cười tự mãn. "Ừ! Đúng rồi! Paimon là người dẫn đường giỏi nhất! Nhưng lát nữa tôi vẫn sẽ đi kiếm Amber để phàn nàn. Hứ!"
Vì gặp phải một số sự cố, cả 3 về thành Mondstadt khá muộn, khi ánh nắng chiều bắt đầu nhuộm vàng không gian. Trả nhiệm vụ tại Hiệp hội mạo hiểm giả xong, Makoto nảy ra ý định mời cả hai một bữa ăn để tỏ lòng cảm ơn. "Thế thì tốt quá! Paimon chưa ăn gì từ sáng đến giờ!" Paimon kêu lên đầy phấn khích. "Đúng đấy! Đã cứu anh khỏi đám đạo bảo đoàn, ít nhất anh cũng phải đãi bọn tôi chứ!"
Makoto cười nhẹ, nhìn Paimon đang vui vẻ bay lượn bên cạnh. "Tất nhiên rồi, đây là lời cảm ơn chân thành của tôi."
Lumine mỉm cười nhẹ nhàng, không nói gì nhưng gật đầu đồng ý. Cả ba cùng nhau đi qua quảng trường, nơi những người dân Mondstadt đang thư giãn sau một ngày làm việc. Khi họ tiến gần đến khu vực gần cổng thành, tiếng đàn lyre du dương và giọng hát nhẹ nhàng vang lên từ phía trước. Giữa quảng trường, một chàng trai trẻ với mái tóc xanh dương đậm, mặc chiếc áo choàng lộng lẫy và tay cầm đàn lyre, đang ca hát giữa đám đông. Makoto lơ đãng liếc qua, giật mình khi nhìn thấy chủ nhân của giọng hát đó. Chàng trai đó là Venti, một nhà thơ lang thang. Anh còn có một thân phận khác, đó là Phong Thần Barbatos, vị thần của vùng Mondstadt này. Giọng ca của Venti mềm mại như cơn gió, cuốn theo những âm thanh nhẹ nhàng khắp quảng trường. Nhưng đột nhiên, giữa điệu nhạc đang ngân vang, Venti thoáng nhíu mày. Anh ngừng hát, cảm nhận điều gì đó bất thường, rồi quay đầu nhìn về phía Makoto. Makoto bắt gặp ánh mắt của Venti - ánh mắt vừa tò mò vừa ngạc nhiên, như thể cậu là một điều gì đó rất lạ thường. Cảm giác bị theo dõi làm Makoto không thoải mái, cậu vội cúi đầu né tránh cái nhìn ấy, rồi thúc giục Lumine và Paimon đi nhanh hơn, che khuất tầm mắt của họ
"Lumine, Paimon, chúng ta đi thôi. Nhanh lên nào!"
"Ủa? Gì mà gấp vậy?" Paimon nghiêng đầu, cảm giác kỳ lạ.
"Không có gì, chỉ là tôi đói quá thôi, lẹ đến quán ăn nào! Cái bụng của tôi đói khát khó nhịn rồi!"
"Paimon cũng thấy thế, hay quá! Tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp nhau lắm đó!!"
Venti vẫn dõi theo họ đến khi họ khuất bóng, rồi anh tự lẩm bẩm, "Ngọn gió này... mang theo một hơi thở từ nơi xa lạ. Liệu đó là ngẫu nhiên, hay là một sợi chỉ của định mệnh đã bắt đầu đan vào nhau?"
Anh tiếp tục chơi đàn, nhưng nụ cười trên môi anh mang một vẻ trầm ngâm, như thể những gì vừa xảy ra không thể đơn giản chỉ là trùng hợp.
Đăng bởi | Yamiko |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |