Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành phố của những bài thơ

Phiên bản Dịch · 2770 chữ

Yuzuki Makoto đi theo con đường mòn nhỏ dẫn đến tòa thành phía xa. Vùng Phong Khởi Địa rộng lớn với những dãy đồi nhấp nhô, lớp cỏ xanh mướt trải dài như tấm thảm tự nhiên, mềm mại dưới chân cậu. Những cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua, mang theo hương thơm của đất trời, khiến cậu cảm nhận được sự tự do mà vùng đất này mang lại.

Makoto bước đi đầy hào hứng qua vùng đồng bằng Phong Khởi Địa. Chuyến phiêu lưu đầu tiên của cậu ở Teyvat đang diễn ra vô cùng tốt đẹp. Thỉnh thoảng, Makoto dừng lại để nhìn ngắm phong cảnh tuyệt đẹp xung quanh, không quên nở một nụ cười mãn nguyện.

“Đúng là thế giới này thật tuyệt vời!”

Cậu tự nhủ, lòng tràn ngập sự phấn khích. Nhưng bỗng nhiên, từ sau một bụi cây gần đó, một vật thể tròn trịa nhảy ra trước mặt cậu.

“Ối! Cái gì vậy?”

Makoto giật mình lùi lại. Trước mắt cậu là một thứ sinh vật tròn vo, với thân hình trong suốt và ánh sáng xanh lục nhạt, lấp lánh trong ánh nắng. Đôi mắt to tròn của nó nhìn cậu với vẻ tò mò. Makoto nuốt khan, nhớ lại trong đầu những thông tin từ trò chơi.

“Slime à… cũng không phải là đối thủ khó nhằn, mình có thể đánh bại nó dễ dàng!”

Cậu giơ tay lên, một luồng gió mạnh mẽ xoáy tròn quanh bàn tay Makoto, tạo nên một cơn lốc nhỏ hướng về phía slime. Nhưng khi luồng gió chạm vào con Slime, nó chỉ đơn giản tan ra và hợp lại như không có chuyện gì xảy ra. Slime vẫn nhảy nhót vô tư, dường như không hề bị ảnh hưởng.

“Cái gì?!”

Makoto trợn tròn mắt, chợt nhớ lại.

“Phải rồi....sức mạnh hệ Phong… không có tác dụng với slime hệ Phong!”

Trong game, slime là một loài sinh vật nguyên tố gần như thuần khiết nhất, đều sẽ miễn nhiễm những nguyên tố mà nó được tạo thành. Cậu lùi lại vài bước, đầu óc xoay như chong chóng, cố gắng nghĩ ra cách khác để đối phó. Nhưng khi nhìn lại con slime đang tiến đến gần hơn, Makoto bắt đầu thấy run.

“Nếu mình không thể đánh bại nó… thì cách duy nhất là… chạy thôi!”

Với suy nghĩ đó, Makoto quay lưng và chạy thục mạng về hướng thành Mondstadt, bỏ lại con slime nhảy nhót phía sau.

“Còn lâu mình mới trở thành bữa ăn sáng cho một cục slime!”

Cậu cắm đầu cắm cổ chạy. Trong khi đó, con slime vẫn lơ lửng một cách vô tư, không đuổi theo, chỉ nhìn theo bóng dáng của Makoto đang dần xa dần.

Makoto chạy đến khi hụt hơi. Cậu dừng lại, tay chống gối, thở hổn hển, nhìn lại phía sau. Không có dấu hiệu của con slime nào cả. Makoto thở phào nhẹ nhõm, vừa cười khổ. Vừa mới bắt đầu ở thế giới mới liền bị một con slime làm cho sợ mất mật, thật hổ thẹn với các tiền bối xuyên không mà.

Bỗng nhiên Makoto giật mình, cậu đã xuyên không rồi, vậy liệu cậu có hệ thống ko? Yuzuki Makoto nghĩ thầm trong đầu Cậu hít một hơi thật sâu, rồi giơ tay ra phía trước, như thể đang cố gắng kéo một thứ gì đó vô hình.

"Menu"

Makoto gọi khẽ, ánh mắt tập trung cao độ. Trong khoảnh khắc, không có gì xảy ra. Cậu cảm thấy một chút ngượng ngùng, tự cười với bản thân.

“Chắc mình đã nghĩ quá xa rồi,”

Cậu nghĩ, định bỏ tay xuống. Nhưng ngay lúc đó, một ánh sáng xanh nhạt lóe lên trước mặt cậu, và một bảng menu trong suốt hiện ra lơ lửng giữa không trung. Trước mắt cậu, những biểu tượng quen thuộc từ game hiện lên: bản đồ, túi đồ, chỉ số nhân vật,... tất cả đều có ở đó, như thể cậu đang đứng trước màn hình máy tính.

“Không thể tin được!”

Makoto thốt lên, giọng đầy phấn khích. Cậu nhấn vào biểu tượng nhân vật và một hình ảnh của chính mình hiện ra, với trang phục và các chỉ số sức mạnh. Makoto nhìn chằm chằm vào tên mình, đôi mắt sáng lên.

“Yuzuki Makoto, Nhà Lữ Hành từ thế giới khác... thật không thể tin nổi, mình thực sự là một nhân vật trong thế giới này!”

Cậu chạm vào biểu tượng túi đồ, và ngay lập tức, một danh sách các vật phẩm cậu đang sở hữu hiện ra. Hầu hết các ô túi đồ của cậu đều đang bị khóa, chỉ một ô duy nhất đang được mở ra. Makoto nhìn vào vật phẩm Vision của mình, cậu giật mình khi nhìn thấy Vision của mình lại ghi là 'Unknown Vision'. Phần mô tả không thể nhìn rõ, nó bị mã hóa như thể lỗi của chương trình vậy.

"Có lẽ mình là một vị khách không mời của thế giới này chăng? Nhưng.....nếu mình có thể sử dụng tất cả những chức năng này... thì mình chắc chắn sẽ tìm ra cách sinh tồn và phát triển mạnh mẽ ở Teyvat!"

Tắt bảng menu, cậu ngửa mặt lên trời cười lớn.

“Được rồi, Teyvat! Hãy xem một người từ thế giới khác như ta sẽ thay đổi vùng đất này thế nào! Hahahahaha!!”

" .....Anou...Bạn có ổn không...? "

......

Yuzuki Makoto im bặt, từ từ quay người lại nhìn ra phía sau. Một cô gái trẻ, mái tóc đen thắt bím hai bên vai, khoác trên mình một bộ váy dài đến đầu gối màu xanh lá đậm, kết hợp với ngực áo màu trắng, viền áo, cổ tay áo và cổ áo được trang trí bằng các đường chỉ khâu màu vàng. Sau lưng cô đeo một chiếc balo màu nâu căng phồng, lấp ló thấy nhiều thứ đồ đang được chất bên trong. Cô nhìn Makoto với vẻ mặt bối rối. Cậu nhớ lại, cô gái này dường như là một NPC đầu tiên Nhà lữ hành gặp khi đến Mondstadt - Lynn, một mạo hiểm giả. Cậu nhận ra mình có thể nghe hiểu được cô gái nói chuyện dù đó không phải là tiếng Nhật, có lẽ là do hệ thống đã ra tay. Nghĩ xong, cậu vội thử trả lời:

"Tôi không sao, cảm ơn cô. haha...."

Makoto gãi đầu, rồi chợt nhìn lại bản thân mình. Cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần đùi hoa, và vẫn đang đi chân đất. Hai người nhìn nhau, im lặng trong chốc lát.

"...Cậu bị cướp à?"

".....Vâng......"

Không có cách nào giải thích được tình hình hiện tại, cậu đành thuận theo câu hỏi của Lynn, giả làm một người lữ hành bị cướp. Lynn an ủi:

" Không sao, may mắn là cậu không bị hại, chắc có lẽ Phong thần đã bảo vệ cậu."

" Haha... có lẽ thế..."

Makoto cười gượng gạo. Cô gái trầm ngâm một lúc, rồi hỏi:

"Tôi tên Lynn, là một thành viên thuộc Hiệp hội mạo hiểm giả. Anh tên là gì?"

"... Tôi tên Makoto."

"Rất vui được gặp anh, Makoto. Nếu không phiền anh có muốn đi cùng tôi về thành Mondstadt không? Tôi sẽ báo cáo lại tình hình hiện tại với các kỵ sĩ canh gác để anh được hỗ trợ."

"Vâng tôi rất sẵn lòng, làm phiền cô rất nhiều."

"Không có gì, làm ơn đi theo tôi."

YUzuki Makoto thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu bước đi theo Lynn.

" Cậu chắc không phải người Mondstadt đúng không?"

" Vâng, tôi đến từ một nơi xa phía Đông."

"Inazuma sao.... Nghe nói Lôi thần đang thực hiện chính sách 'Bế quan toả cảng', chắc hẳn cậu đã lâu rồi chưa về lại nhà đúng không? Tôi hi vọng lệnh cấm sẽ sớm kết thúc, tôi hiểu cảm giác phải ở xa nhà như thế nào mà."

"...Cảm ơn cô, tôi cũng rất mong như thế."

Trong khi Makoto đang vắt óc trả lời cho những câu hỏi Lynn đặt ra, cả hai đã bất tri bất giác đến gần thành Mondstadt.

" Chúng ta sắp đến nơi rồi"

Makoto và Lynn tiến gần về phía cây cầu lớn dẫn vào thành Mondstadt. Không gian trước mắt cậu mở ra như một bức tranh tuyệt đẹp, khiến Makoto không thể không dừng lại chiêm ngưỡng. Cây cầu đá lớn trải dài qua Hồ Rượu Trái Cây, nối liền vùng ngoại ô với thành phố của gió. Hai bên cầu là những trụ đá trang trí tinh xảo, chạm khắc hình ảnh biểu tượng của Mondstadt, tạo nên một không khí trang nghiêm và cổ kính. Mặt hồ dưới cây cầu trong suốt, phẳng lặng như một tấm gương, phản chiếu hình ảnh bầu trời xanh và những đám mây trắng trôi lững lờ. Gió từ hồ thổi lên, mang theo hương thơm ngọt ngào và dịu nhẹ của cỏ cây. Những hạt bồ công anh nhỏ bé bay lượn trong không trung, xoay tròn theo làn gió, bay lên trời cao. Khung cảnh như thể hiện một bài thơ đầy lãng mạn và tự do, với mỗi cánh hoa như một lời thì thầm dịu dàng của thành phố.

Lynn quay lại, thấy Makoto đứng sững lại, đôi mắt mở to tràn đầy ngạc nhiên và thán phục, cô mỉm cười.

“Mondstadt đẹp lắm phải không?”

Lynn nói, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng.

“Chào mừng đến với thành phố của rượu và thơ ca. Nơi mà mỗi ngày đều là một bài hát mới, mỗi người dân đều có một câu chuyện của riêng mình.”

Makoto gật đầu, trái tim cậu đập rộn ràng khi ánh mắt nhìn lên tường thành Mondstadt sừng sững phía xa. Những tòa tháp cao vút, với những cối xay gió khổng lồ quay đều, như đang vẫy gọi những người mạo hiểm đến khám phá. Âm thanh vui tươi của những bản nhạc từ xa vọng lại, hòa cùng tiếng gió và tiếng nước, như một lời chào đón ngọt ngào từ thành phố.

Makoto hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự tự do ngập tràn trong không khí, rồi bước theo Lynn tiến về phía trước. Tại cổng thành, nơi có hai kỵ sĩ Tây Phong đang đứng gác. Khi nhìn thấy Lynn và Makoto tiến lại gần, một kỵ sĩ ngẩng đầu lên từ cuốn sổ tay, đôi mắt nghiêm túc lướt qua Makoto trước khi chuyển sang Lynn. “Chào Lynn,” anh nói, giọng đều đều, “Đây là ai vậy?”

Lynn nở một nụ cười thân thiện, bước lên trước, “Chào Swan, đây là Makoto. Cậu ấy mới đến Mondstadt nhưng không may bị cướp trên đường và mất hết giấy tờ. Chúng tôi đến đây để xin phép cho cậu ấy vào thành và làm thủ tục xác minh danh tính.”

Swan nghe xong liền gật đầu, mở cuốn sổ tay ra và lật qua vài trang cho đến khi tìm được thông tin cần thiết.

“Theo quy định của Hiệp sĩ Tây Phong,” anh đọc từ cuốn sổ tay, “tất cả người mới đến Mondstadt đều phải được xác minh danh tính tại trụ sở Hiệp sĩ Tây Phong. Đây là biện pháp cần thiết để đảm bảo an ninh. Hơn nữa, tình hình thành phố hiện nay khá căng thẳng, nên có thể cậu sẽ phải vất vả một chút.”

"Do Phong Ma Long vừa tấn công thành phố không lâu, nên phải thắt chặt lại an ninh, cậu cũng không cần để ý đến việc đó, các hiệp sĩ bọn họ chỉ đề phòng những kẻ thừa lúc nước đục để thả câu thôi!" Lynn giải thích cho Makoto đang bối rối.

Lawrence, người đứng bên cạnh, liền nhướng mày nhìn Lynn với nụ cười trêu ghẹo, “Lại một chàng trai gặp nạn nữa sao? Không biết lần này cô sẽ dẫn cậu ấy đi thăm hết Mondstadt nữa à, Lynn?”

Lynn quay sang Lawrence, đôi mắt sắc như dao lườm anh một cái, “Đây là chuyện nghiêm túc. Mà nếu cậu rảnh rỗi đến vậy thì sao không thay tôi làm nhiệm vụ đi?”

Lawrence cười khì, giơ tay lên như đầu hàng, “Được rồi, được rồi, tôi chỉ đùa chút thôi mà.” Anh quay sang Makoto, cười thân thiện, “Nào, Makoto, đi với tôi. Chúng ta sẽ đến trụ sở Hiệp sĩ Tây Phong để hoàn tất thủ tục xác minh danh tính cho cậu.”

Makoto cúi đầu cảm ơn Lynn, giọng đầy biết ơn, “Cảm ơn cô rất nhiều, Lynn. Nhờ có cô mà tôi mới có thể đến đây an toàn.”

Lynn mỉm cười, vỗ nhẹ vai Makoto, “Không có gì đâu, Makoto. Cậu cứ đi với Lawrence, anh ấy sẽ giúp cậu lo hết mọi thủ tục. Tôi sẽ tiếp tục làm nhiệm vụ ở đây.”

Lawrence ra hiệu cho Makoto đi theo mình, “Đi thôi, Makoto. Trụ sở Hiệp sĩ Tây Phong gần đây thôi, đi một chút là tới.”

Makoto gật đầu, đi theo Lawrence qua cổng thành lớn, hướng về phía trụ sở Hiệp sĩ Tây Phong.

2 người đi dọc theo tuyến đường chính để vào thành phố. Đường phố nhộn nhịp, sôi động, mang đậm chất trung cổ phương Tây. Những con đường lát đá cuội trải dài trước mắt, xen kẽ với những dãy nhà gỗ xinh đẹp, mái ngói đỏ rực dưới ánh nắng buổi sáng. Tiếng buôn bán rộn ràng từ khắp nơi vang lên, thu hút ánh nhìn của cậu. Tuy rắng có vẻ rất nhộn nhịp, nhưng trên mặt của một số người dân ở đây lại có một chút ít lo âu.

“Xin lỗi vì không thể cho cậu nhìn thấy mặt đẹp nhất của thành Mondstadt. Gần đây chúng tôi có một số rắc rối, nhưng xin hãy yên tâm, đội kỵ sĩ sẽ ở đây để đảm bảo an toàn cho người dân. Có lẽ cậu sẽ thích nơi này Makoto. Ở đây luôn có rất nhiều điều thú vị đang chờ đón.”Lawrence cười nói.

Đi ngang qua một tòa nhà lớn có tấm biển “Hiệp hội Mạo Hiểm Giả”, Lawrence chỉ tay về phía một cô gái đứng ở quầy tiếp tân, mặc bộ đồng phục xanh lá đặc trưng. “Đó là Katheryne, nhân viên tiếp tân của Hiệp hội Mạo Hiểm Giả. Cô ấy là người mà cậu có thể hỏi thông tin về nhiệm vụ và các hoạt động mạo hiểm ở Mondstadt.”

Tiếp tục đi, Lawrence chỉ về phía một tòa nhà khác “Đó là quán rượu Đuôi Mèo, nơi nổi tiếng với các loại đồ uống ngon và các bartender tài năng. Nếu cậu muốn thử rượu Mondstadt, đó là nơi đáng để ghé thăm.”

Thêm một quãng nữa nữa, một quán ăn với mùi thơm nức mũi từ những món thịt nướng bốc lên, Lawrence lại lên tiếng, “Đây là quán Người Săn Hươu, nổi tiếng với các món nướng đặc sản. Tôi cá là cậu sẽ không thể cưỡng lại được mùi thơm này đâu.”

Makoto gật đầu, không khỏi ngạc nhiên với sự đa dạng của thành phố này. Lawrence tiếp tục giải thích, “Mondstadt có bốn tầng lớp: thường dân sống ở khu vực gần cổng thành; thương nhân và các cửa hàng buôn bán ở tầng kế tiếp; tầng thứ ba là nơi ở của quý tộc; và tầng trên cùng là Giáo Đường Tây Phong, nơi thờ phụng Phong Thần Barbatos. Giáo đường cũng là biểu tượng của Mondstadt, đứng ở nơi cao nhất của thành phố.”

Sau một lúc đi bộ, họ cuối cùng cũng đến trước trụ sở Hiệp sĩ Tây Phong, có biểu tượng là một con chim ưng lớn khảm trên một chiếc khiên, một tòa nhà lớn nằm ở góc thành phố. Lawrence dẫn Makoto vào trong, đi qua những hành lang lát đá rộng rãi và yên tĩnh, âm thanh bước chân họ vang vọng.

“Chúng ta đã đến nơi,” Lawrence nói khi dừng lại trước một cánh cửa gỗ lớn, “Đây là phòng làm việc. Cậu sẽ gặp người phụ trách ở đây để hoàn tất thủ tục xác minh danh tính. Nhiệm vụ của tôi đã xong, chào cậu nhé. Chúc cậu may mắn.”

Makoto gật đầu, có chút hồi hộp. Cánh cửa mở ra, một người lính gác chào đón họ và dẫn Makoto vào trong phòng.

Bạn đang đọc Nguyên thần: The watcher của yamiko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yamiko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.