Đội kỵ sĩ Tây Phong
Makoto bước vào phòng làm việc của Hiệp sĩ Tây Phong. Sau khi dẫn cậu vào, người kỵ sĩ canh cổng quay trở lại khu vực làm việc của mình, để cậu lại một mình trong phòng. Makoto quay người, tò mò quan sát căn phòng. Sàn nhà được lát gạch ca rô đen trắng, các ô vuông xen kẽ nhau tạo nên một vẻ đẹp cổ điển và lịch lãm. Dưới ánh nắng nhẹ từ những ô cửa sổ hắt vào, các viên gạch như phản chiếu ánh sáng, tạo ra một không gian vừa sạch sẽ, vừa thoáng đãng.
Ở giữa phòng là một chiếc bàn làm việc lớn được làm từ gỗ sồi chắc chắn, mặt bàn bóng loáng do được chăm sóc kỹ lưỡng. Trên bàn, có một lọ mực và cây bút lông, vài tờ giấy xếp gọn gàng cùng với một cuốn sổ tay mở sẵn. Từng chi tiết đều được sắp xếp cẩn thận, thể hiện sự ngăn nắp và tỉ mỉ của chủ nhân.
Đằng sau bàn làm việc là một tủ sách cao đến trần, chứa đựng vô số quyển sách dày với bìa da cũ kỹ, có những cuốn được trang trí bằng họa tiết khác nhau. Makoto để ý thấy vài tiêu đề viết về lịch sử của Mondstadt, chiến thuật tập trận, và cả những cuốn sách pháp thuật cổ xưa. Tủ sách như một kho báu tri thức, lặng lẽ tỏa ra mùi hương của giấy và mực lâu năm. Không khí trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường. Mỗi khi kim đồng hồ di chuyển, âm thanh đó lại vang vọng trong không gian, như nhắc nhở rằng thời gian luôn chảy trôi không ngừng nghỉ. Makoto bồn chồn ngồi đợi người sẽ đến làm việc với cậu.
"Cộc cộc"
Tiếng gõ cửa khiến cậu quay mặt lại nhìn về phía lối ra. Cánh cửa phòng làm việc kêu nhẹ một tiếng rồi từ từ mở ra. Tim cậu đập nhanh hơn khi cậu nhìn thấy người vừa bước vào. Đó là một người đàn ông cao ráo, phong thái lười biếng, mái tóc màu xanh biển với những vệt nhạt hơn và được buộc lại thành kiểu đuôi ngựa dài đến thắt lưng. Tóc mái được cắt thành một nếp dài che nửa mặt. Làn da ngăm đen nổi bật càng làm cho anh ta trông bí ẩn và mạnh mẽ. Makoto chú ý đến miếng băng đen che mắt phải, chỉ để lại một đôi mắt sắc bén đang nhìn thẳng về phía cậu, khiến cậu có cảm giác như mình bị nhìn thấu. Người đàn ông ấy khoác trên mình một chiếc áo khoác cổ lông trắng mềm mại, kết hợp với bộ đồng phục kỵ sĩ cách điệu cùng vạt áo choàng nhỏ, mang lại cảm giác quý tộc. Từng bước chân của anh ta toát ra một sự tự tin, chậm rãi tiến vào phòng làm việc.
“Xin chào, cậu là Makoto đúng không?”
Người đàn ông lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng lại phảng phất chút hóm hỉnh. Nụ cười của anh ta nở trên môi, không quá rõ ràng nhưng đủ để khiến người đối diện cảm thấy bị cuốn hút.
“Tôi là Kaeya, đội trưởng đội kỵ binh của Hiệp sĩ Tây Phong. Tôi sẽ đảm nhận công việc phụ trách hỗ trợ cậu. ”
Makoto nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh trước người đối diện. Kaeya·Alberich. Một nhân vật playable trong Genshin Impact. Người chơi có thể nhận được nhân vật này free thông qua nhiệm vụ chính Ma thần trong game. Cậu đã đọc qua cốt truyện của Kaeya, biết rằng anh ta không chỉ là một đội trưởng đội kỵ binh tài ba mà còn nổi tiếng với sự thông minh và cách cư xử tinh tế. Tuy nhiên, thực tế gặp mặt lại khiến Makoto bất ngờ bởi vẻ ngoài cuốn hút và phong thái đầy uy quyền của anh ta. Kaeya bước lại gần hơn, một tay chống nhẹ lên bàn làm việc, mắt nhìn thẳng vào Makoto. “Đừng lo lắng quá,” anh ta nói, nụ cười trên môi càng thêm sâu, “Chúng tôi ở đây để giúp đỡ cậu. Chỉ cần nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau tìm ra giải pháp.”
".....Vâng, cảm ơn anh.."
Makoto máy móc trả lời. Kaeya ngồi xuống ghế đối diện Makoto, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú vào cậu. Anh lật mở một cuốn sổ tay, cây bút lông đã sẵn sàng. Với một nụ cười nhẹ trên môi, anh ta bắt đầu: “Trước tiên, hãy cho tôi biết một chút về cậu. Tên cậu là gì?”
Makoto hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tôi là Makoto,” cậu trả lời, giọng không khỏi có chút căng thẳng.
“Tuổi?”
“Hai mươi lăm.”
Kaeya gật đầu, ghi chép lại vào cuốn sổ tay. “Cậu đến từ đâu?”
Makoto ngừng lại một chút, rồi đáp: “Inazuma.”
Kaeya ngước lên, đôi mắt sắc lạnh của anh ta lóe lên chút thích thú. “Inazuma à?” Kaeya làm vẻ mặt ngạc nhiên, khoé miệng khẽ cong lên. “Hiện tại, Inazuma đang bế quan tỏa cảng rất nghiêm ngặt. Cậu làm sao có thể ra khỏi đó được?”
Makoto thoáng bối rối, nhưng cậu biết mình phải giữ bình tĩnh. “À, tôi đã rời khỏi Inazuma trước khi lệnh bế quan được ban hành. Tôi ổn cả, không có vấn đề gì,” cậu trả lời qua loa, cố gắng để giọng mình không lộ vẻ lo lắng.
Kaeya nhìn cậu một lúc, rồi chuyển sang câu hỏi khác. “Tôi được nghe báo cáo lại rằng cậu bị cướp. Tôi rất tiếc vì chuyện đó. Xin hỏi rằng cậu bị cướp ở đâu? Mất những thứ gì?”
Makoto cảm thấy cổ họng khô khốc. Cậu không thể tiết lộ sự thật rằng mình là người xuyên không đến từ thế giới khác, nên chỉ có thể trả lời đại. “Ở... gần Phong Khởi Địa...” cậu nói một cách ngập ngừng "Tôi lúc đó đang đi du lịch, nên chỉ mang theo vật dụng hàng ngày và một chút mora thôi" —hy vọng câu trả lời của mình không gây ra quá nhiều khả nghi, cậu nghĩ thế.
Kaeya nhướng mày, vẻ mặt anh ta như đang cân nhắc điều gì đó, nhưng không hỏi thêm về chi tiết này. Thay vào đó, anh tiếp tục với vài câu hỏi khác về lý do cậu đến Mondstadt, về cuộc sống trước đây của cậu ở Inazuma. Makoto trả lời ngắn gọn và súc tích, cố gắng không để lộ ra bất kỳ điều gì có thể khiến Kaeya nghi ngờ.
Khi buổi thẩm vấn kết thúc, Kaeya đóng cuốn sổ tay lại, nhìn Makoto với ánh mắt thâm trầm và suy nghĩ. Anh ta không nói gì, chỉ đơn giản nhìn cậu chăm chú như thể đang cân nhắc điều gì đó. Sự im lặng này khiến Makoto bắt đầu cảm thấy lo lắng. Trong đầu cậu xuất hiện những câu hỏi không lời: liệu Kaeya có phát hiện ra điều gì bất thường không? Liệu cậu có bị nghi ngờ không?
Cuối cùng, Kaeya khẽ nở nụ cười, phá tan bầu không khí căng thẳng. “Cảm ơn cậu đã hợp tác, Makoto,” anh ta nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ chút gì đó kỳ bí. “Chúng tôi sẽ cố gắng giúp cậu trong mức có thể."
Makoto gật đầu, nhưng cảm giác lo lắng vẫn còn đó. Cậu không thể đoán được Kaeya đang nghĩ gì, và điều đó khiến cậu cảm thấy bất an. Cậu chỉ có thể hy vọng rằng mình đã không để lộ quá nhiều dấu hiệu đáng nghi, và rằng Kaeya sẽ không đào sâu vào những câu chuyện mà cậu đã vội vã dựng lên.
Ánh chiều tà dần buông, nhuộm đỏ bầu trời Mondstadt. Những tia nắng cuối cùng chiếu xuống con đường lát đá, tạo nên những vệt sáng lung linh giữa không gian cổ kính của thành phố. Công việc thẩm vấn đã xong, Kaeya đóng lại cuốn sổ tay, đứng dậy và quay sang Makoto. Kaeya nói, nụ cười thoáng hiện trên môi. "Theo tôi nào, trước tiên phải giúp cậu nghỉ ngơi đã nhỉ?"
...
Bước theo Kaeya ra cửa của Trụ sở kỵ sĩ Tây Phong, Kaeya nói: “Thông thường, khách của đội Kỵ sĩ Tây Phong sẽ được mời về nghỉ ngơi tại khách sạn Goth,” Kaeya giải thích, tay đặt nhẹ lên vai Makoto, ra hiệu để cậu đi theo anh. “Nhưng hiện tại, khách sạn đã có một số người giàu có mua lại rồi. Vì vậy, chỉ có thể đưa cậu đến nhà trọ của Hội Mạo Hiểm Giả nghỉ ngơi thôi.” Makoto gật đầu, không nói gì thêm. Thực tế, cậu vẫn thấy biết ơn vì ít ra cũng có nơi để nghỉ lại qua đêm.
Đến trước cổng nhà trọ, Kaeya dừng lại, móc từ trong túi ra một túi nhỏ, ném về phía Makoto. Makoto nhanh tay bắt lấy, cảm giác những đồng xu nặng trĩu trong tay mình. “Đây là một ít mora. Cậu dùng để tiêu xài tạm thời nhé,” Kaeya nói, giọng điệu nhẹ nhàng mà hào phóng.
“Cảm ơn anh, Kaeya,” Makoto nói, giọng ngập ngừng. Kaeya khẽ cười, lắc đầu: " Không có gì. Cậu cứ nghỉ ngơi thoải mái, sáng mai chúng tôi sẽ thông báo kết quả cho cậu." Nói rồi, Kaeya quay người bước đi, để lại Makoto đứng trước cổng nhà trọ. Makoto nhìn theo bóng Kaeya dần khuất sau những dãy nhà, hơi cúi đầu tạ lễ. Sau đó, cậu đẩy cửa bước vào trong nhà trọ, cảm nhận không khí ấm cúng và thân thiện lan tỏa khắp sảnh trọ. Cậu tiến đến phòng tiếp tân thuê phòng, ăn tối tại sảnh, sau đó được nhân viên dẫn đến phòng của mình. Căn phòng đơn sơ, chỉ có một chiếc giường và một chiếc tủ nhỏ. Nơi này không có điện, vì thế người dân ở đây sử dụng đèn dầu và một loại đá ma thuật phát quang, không phải là thứ cậu có thể quen thuộc ngay được. Makoto nằm phịch xuống giường, ít nhất chiếc giường này còn có đệm— cậu nghĩ thế. Ngày hôm nay mang lại cảm giác quá đỗi kinh ngạc, khiến cậu không khỏi cảm giác như mình nằm mơ một lần nữa. Makoto bình tâm lại, sắp xếp lại mọi thứ trong đầu.
Thứ nhất, cậu đã xuyên không. Suy cho cùng, chắc chắn sẽ phải có một cách trở lại thế giới cũ, nhưng trước khi cậu thoải mái khám phá xong vùng đất mới này, cậu chưa có ý định trở về. Thứ hai, về mốc thời gian. Nghe qua một số cuộc đối thoại, cậu biết rằng thời điểm này Inazuma vẫn trong tình trạng bế quan toả cảng, nên theo cốt truyện có lẽ cậu sẽ có cơ hội gặp mặt với Nhà lữ hành-người bắt đầu hành trình đầu tiên tại Mondstadt. Cậu chưa rõ họ đã đăng ký làm thành viên của Hiệp hội mạo hiểm giả chưa, có lẽ cậu sẽ tìm hiểu thêm vào ngày mai. Trong game người cho có thể lựa chọn nhân vật của mình: Aether—là anh trai, và Lumine—là em gái. Makoto tò mò không biết mình sẽ gặp ai ở thế giới này, là người anh trai hay là em gái đây. Thứ ba, tìm cách mở khoá ô vật phẩm và cày cấp. Hiện tại các ô trong túi đồ của cậu đang bị khoá hết, ngoại trừ ô chứa Vision. Cậu chỉ có thể xem được trạng thái của mình:
Yuzuki Makoto
Danh hiệu: Nhà Lữ Hành từ thế giới khác
Level: 1
HP: X/X
MP: X/X
Atk:X
Def:X
Tinh thông nguyên tố: 600
Thuộc tính nguyên tố đang sở hữu: Phong
Lúc này Makoto mới nhìn kỹ được bảng thuộc tính này. Các chỉ số thuộc tính của cậu không hề được hiển thị rõ ràng, hay nói đúng hơn, nó đã bị che đi. Makoto băn khoăn không biết có phải do cậu sở hữu Vision đặc biệt nên bảng thuộc tính mới lỗi như thế ko. Nhìn xuống dòng tiếp theo, cậu khá bất ngờ khi còn thấy thuộc tính tinh thông nguyên tố vẫn hiện hữu, mà nó còn là rất cao nữa. Tinh thông càng cao thì sát thương gây ra bởi nguyên tố cũng cao theo. Makoto tặc lưỡi, tinh thông nguyên tố của cậu còn cao hơn cả các đại pháp sư, có lẽ nó được buff bởi Vision.
"Được rồi, đi ngủ thôi. Mai mình nên đi mua chút quần áo và đi tắm, thực sự hôm nay bị nhìn đủ rồi..."
Makoto tắt bảng menu, thổi tắt ngọn nến trên bàn và từ từ nhắm mắt, cố gắng ném những hình ảnh đáng xấu hổ ra khỏi trí nhớ, rồi chìm vào giấc mộng nhanh chóng.
—
Trong căn phòng làm việc rộng lớn của Đội Kỵ sĩ Tây Phong, ánh nến tỏa sáng mờ ảo trên bàn làm việc bằng gỗ sồi, hắt bóng lên những quyển sách dày cộm trên giá. Kaeya ngồi dựa lưng vào ghế, chân vắt chéo, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào người đối diện. Một cô gái có dáng cao,khỏe và làn da trắng. Trên tai đeo một đôi bông tai hình thánh giá bằng vàng. Cô mặc bên trong một chiếc áo sơ mi sọc màu trắng,xanh lam với biểu tượng vàng và lót cùng với áo đuôi dài màu xanh gắn liền, ống tay màu trắng riêng biệt,bên trong là một chiếc áo choàng ngắn màu xanh lam và vàng với cổ áo riêng màu trắng. Chiếc quần bó màu trắng thêu hoa văn chấm kim cương bằng vàng, và đôi bốt cao quá gối màu trắng. Cô cũng đeo một đôi găng tay dài màu xanh lam với mái tóc vàng mềm mại được buộc gọn gàng phía sau, đôi mắt xanh xám ánh lên vẻ điềm tĩnh và nghiêm nghị, đang chăm chú lắng nghe.
Kaeya khẽ cười, giọng nói trầm ấm của anh vang lên. “Vậy Jean, cô nghĩ sao về cậu thanh niên Makoto này? Liệu cậu ta có phải là gián điệp không? Tôi không thể xác định được, nhưng cách cậu ta trả lời khiến tôi có chút nghi ngờ.” Jean không lập tức trả lời, đôi mắt cô nhìn vào khoảng không, như đang lục lọi từng suy nghĩ trong đầu. Sự nghiêm nghị trên gương mặt Jean khiến Kaeya phải im lặng chờ đợi. Một lúc sau, Jean chậm rãi lên tiếng, giọng nói mang theo sự cân nhắc cẩn trọng. “Kaeya, anh biết đấy, Mondstadt luôn chào đón những người từ nơi khác đến. Tuy nhiên, chúng ta không thể bỏ qua khả năng cậu ấy là gián điệp. Đặc biệt là trong tình hình hiện nay, giáo đoàn Vực sâu đang hoạt động trở lại, bất cứ ai không rõ danh tính cũng rất đáng nghi.”
Kaeya khẽ gật đầu, như thể đồng ý với sự thận trọng của Jean. “Vậy, cô định làm thế nào? Giam giữ cậu ta và tiếp tục điều tra?”
Jean lắc đầu, mái tóc vàng khẽ lay động theo. “Không. Việc giam giữ mà không có chứng cứ rõ ràng sẽ chỉ khiến chúng ta tạo thêm kẻ thù. Cách tốt nhất là giám sát cậu ta một cách kín đáo. Chúng ta sẽ để mắt đến cậu ta, xem cậu ta làm gì, đi đâu, gặp gỡ ai. Nếu Makoto thực sự có điều gì đáng ngờ, chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra.”
Kaeya nhìn Jean, nụ cười thoáng hiện trên môi. “Cô vẫn luôn cẩn trọng như vậy, Jean. Được rồi, tôi sẽ cho người theo dõi cậu ta. Nếu có điều gì bất thường, tôi sẽ báo lại cho cô ngay lập tức.”
Jean gật đầu “Chúng ta không thể để bất kỳ mối nguy hiểm nào ảnh hưởng đến người dân. Hãy làm những gì cần làm, Kaeya.”
Kaeya đứng dậy, cúi đầu chào Jean trước khi rời khỏi phòng. Khi Kaeya bước đến gần cửa, tay anh đã chạm vào tay nắm, chợt nhớ ra điều gì đó, anh dừng lại, quay đầu nói với Jean. “À, còn một chuyện nữa. Cô nghĩ sao về hai vị khách mới của chúng ta?”
Jean giãn lông mày, đôi mắt xanh xám dần thả lỏng. “...Họ có thể tin tưởng được, suy cho cùng, họ cũng đã giúp đỡ chúng ta nhiều. Nhưng đề phòng nếu có bất kỳ dấu hiệu nào đáng ngờ, tôi sẽ tự mình giám sát tình hình của họ. Còn Makoto, tôi cần cậu hỗ trợ tôi theo dõi cậu ta, Kaeya.”
Kaeya khẽ cười, nụ cười nhẹ trên môi anh như ánh lên chút tinh nghịch. “Hiểu rồi, Jean. Thời gian gần đây có vẻ như Mondstadt chúng ta đón nhiều vị khách không mời nhỉ? Tôi không biết liệu mình có thể quản hết được không. Haha!” Nói rồi, anh quay lại, bước ra khỏi phòng, đóng cánh cửa gỗ nặng nề lại sau lưng.
Khi cánh cửa đã khép kín, Jean đứng lặng yên giữa căn phòng làm việc rộng lớn, ánh trăng hoà cùng ánh sáng leo lắt của những ngọn nến chiếu qua khung cửa sổ.
Bóng đêm bao trùm thành phố, Jean vẫn đứng đó, đôi mắt xanh xám trầm ngâm hướng ra bên ngoài. Những ý nghĩ chồng chất trong đầu cô, từ Makoto đến người tóc vàng bí ẩn mà Amber đã gặp. Mondstadt là thành phố của tự do, nhưng tự do không có nghĩa là mất cảnh giác. Jean biết rằng mình phải luôn tỉnh táo, bởi vì sự an toàn của nơi này nằm trong tay cô và các đồng đội.
Ánh trăng bạc như bao phủ Jean trong chiếc áo choàng của bóng tối và ánh sáng, một mình cô đứng đó, lặng im suy nghĩ về những thử thách đang chờ đợi ngoài kia.
Đăng bởi | Yamiko |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |