Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần thụ.

Tiểu thuyết gốc · 3858 chữ

Sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, đám người bắt đầu phân công công việc, cũng không thể nào tất cả đều ra ngoài đi săn, cũng cần có người ở lại canh giữ cái căn cứ này của họ chứ. Vấn đề chủ yếu cũng không phải là căn cứ, mà là còn có con mồi đâu.

Cân nhắc về việc sau đó còn sẽ bỏ thêm càng nhiều con mồi vào đây, thế là cuối cùng mọi người nhất chí, để lại hai đội săn ở lại canh giữ căn cứ, đó là đội săn của chi mạch họ Dương và chi mạch họ Mặc, đồng thời do hai người đội trưởng của hai đội săn này là Dương Trấn và Mặc Hà phụ trách canh giữ.

Thực ra họ Dương chính là họ ngoại của Lý Dương, nhưng nhà bà ngoại của Lý Dương cũng đã không còn ai, những người khác cũng chỉ tính là họ hàng, trước giờ cũng không đi lại. Vậy nên hắn cũng không quá thân thiết, không nhận biết được mấy người, chỉ biết Dương Trấn này cũng giống như Lý Chiến, cùng ông ngoại của Lý Dương là một cái bối phận, hắn hẳn phải gọi là cữu gia.

Sau khi phân công hai đội săn ở lại canh giữ, tám đội săn còn lại cũng phân làm hai nhóm người, chia ra hai hướng bắt đầu đi săn, dù sao số lượng bọn họ vẫn là quá nhiều.

Một nhóm do tộc trưởng dẫn đầu, bao gồm đội săn của các chi mạch họ Vân, Trần, Hoàng, Đinh. Bọn họ sẽ đi về hướng tay phải.

Trong khi đó nhóm người còn lại do Lý Chiến dẫn đầu, bao gồm đội săn của các chi mạch còn lại là Lý, Vũ, Văn, Lâm. Nhóm bọn họ sẽ đi về hướng tay trái bắt đầu tìm kiếm con mồi.

Nhóm người này của bọn Lý Dương có tổng cộng bẩy mươi chín người, trong đó chỉ có một mình Lý Chiến là tôi thể tám tầng, năm người khác là tôi thể bẩy tầng, ba vị đội trưởng khác chính là ba trong năm người tôi thể bẩy tầng này. Còn lại thì đều từ tôi thể sáu tầng trở xuống, những đội săn khác tu vi thấp hơn đội săn họ Lý không ít, vẫn có nhiều người còn là tôi thể hai, ba tầng.

Đám người bọn họ mặc dù người khá nhiều, nhưng nhìn chẳng khác nào như là đàn kiến, hành quân giữa cánh đồng cỏ, từng chút một lần mò đi tới. Lý Tĩnh vẫn như bình thường phụ trách công việc dò đường và tìm kiếm con mồi.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Lý Tĩnh cũng phát hiện ra cái hang thổ chư đầu tiên của đám người bọn họ ngày hôm nay.

Đoàn người nhanh chóng tiến tới vị trí của cái hang đó, sau khi kiểm tra dấu vết để lại, bọn hắn có thể khẳng định, cái hang này vẫn còn được sử dụng.

Bây giờ cũng gần tới buổi trưa, chắc hẳn đám thổ chư này cũng đều đã trở về hang rồi. Thế là bọn họ bắt đầu xác định tất cả các cửa ra của cái hang này, rồi cử người canh giữ.

Cái hang này cũng không lớn hơn cái hang ngày hôm qua bao nhiêu, bọn họ cũng chỉ tìm được tổng cộng hai mươi mốt cái cửa ra.

Vẫn như hông qua, bọn hắn bắt đầu tiến hành hun khói, đoàn người cũng không quên mang theo mấy cái công cụ quạt khói ngày hôm qua đã làm, dù sao chúng vẫn còn có thể sử dụng rất tốt.

Sau khi quạt một hồi, khói cũng bắt đầu toát ra từ các cửa hang khác. Chỉ là lần này cũng không giống với hôm qua, bởi vì khi khói vừa mới toát ra ở các cửa hang, thì một số người canh giữ cửa hang đã phát hiện trong cửa hang mà họ canh giữ có chút động tĩnh. Thế là bọn họ lập tức hô lên thông báo cho những người khác.

Lý Chiến lập tức để cho mọi người chi viện cho những người canh giữ cửa ra kia.

Cũng không lâu lắm, bọn họ phát hiện có thổ chư từ trong cửa hang chui ra.

Bây giờ mỗi cửa hang đã đứng chắn ba người, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để vật lộn với đầu thổ chư sắp sửa lao ra tới này, bọn họ muốn bắt sống nó. Nhưng thực ra đây chính là công việc bình thường mà họ phải làm ở những lần thu săn trước đây.

Chỉ là, trong khi bọn họ còn đang tập trung tinh thần, sẵn sàng chuẩn bị để đối phó với những con thổ chư sắp sửa lao ra, thì bọn họ lại thấy được những con thổ trư này liêu xa liêu xiêu từ trong cửa hang bò ra, nhìn bọn chúng lúc này không khác gì là đang bị say rượu.

Tình hình này làm cho đám người sững sờ tại chỗ, rồi chợt bọn họ vui mừng lao tới, lấy ra dây bắt đầu trói những đầu thổ trư này lại, tổng cộng là mười một đầu.

Không giống như lần trước hun thanh lang, hạp cốc không gian rộng rãi thoáng khí, vậy nên khói độc bị thổi vào hạp cốc đã tương đối loãng. Còn hang của thổ trư chật hẹp, nồng độ khói độc dày đặc, không cẩn thận thậm chí còn có thể bị ngạt chết, vậy nên không mất bao nhiêu thời gian đám thổ trư này đã hít phải không ít khói độc. Khi bọn chúng phát hiện ra thì cũng đã muộn, ngay cả chạy được ra ngoài rồi cũng vẫn bị độc cho choáng váng.

Lý Chiến thấy vậy thì để cho mọi người không tiếp tục hun khói nữa, ngay cả chạy ra còn như vậy, nếu như bên trong còn có chỉ sợ cũng đã bị độc bất tỉnh rồi.

Đợi một hồi cho khói trong hang tản đi bớt, đám người bắt đầu chui vào trong hang kiểm tra. Vào đến bên trong, bọn họ phát hiện ở giữa hang còn nằm năm đầu thổ trư nhỏ, chiều dài chừng một mét, loại này cũng chưa có trở thành mãnh thú cấp, chỉ tính là con non.

Năm đầu thổ trư này chỉ sợ là do sức chịu đựng quá kém, ngay cả phản ứng cũng không kịp thì đã bị trúng độc bất tỉnh rồi.

Như vậy số lượng mới có mười sáu đầu thổ trư mà thôi, thế là đám người tìm kiếm kỹ hơn trong các lối ra. Cuối cùng tìm thấy thêm được hai đầu thổ trư trưởng thành nữa, bọn chúng trên đường chạy ra bên ngoài đã không chịu nổi khói độc mà đổ gục ở giữa đường.

Nhưng như vậy cũng chỉ mới có mười tám đầu thổ trư, theo như số lượng cửa ra thì còn thiếu ba đầu thổ trư nữa. Có thể là bọn chúng còn chưa có kiếm ăn trở về, hoặc cũng có thể là bọn chúng sớm cũng đã bị săn giết mất rồi.

Thế là bọn họ vận chuyển hết những con mồi này ra bên ngoài, để xem nên sử lý như thế nào.

Như những lần thu săn trước đây, số lượng con mồi bọn họ thu được cũng không phải rất nhiều, đa số còn bị thương hoặc chết, vậy nên sau khi giải quyết xong một ổ, bọn họ sẽ để lại trong hang rồi cử người canh, nếu như còn sớm. Hoặc là sẽ mang theo chúng tới cái hang tiếp theo, nếu như thời gian không còn nhiều.

Nhưng lần này không những đám con mồi còn sống, mà chỉ sợ thu hoạch của bọn họ sẽ không hề ít, cho dù dùng cách nào, cũng sẽ tiêu tốn của họ không ít nhân lực.

Lý Chiến cũng không biết nên làm thế nào cho tốt, thế là quay sang hỏi ý kiến của Lý Dương.

" A Dương, ngươi cảm thấy chúng ta bây giờ mang theo đám con mồi này tiếp tục đi săn, hay vẫn là để lại nơi này rồi cắt cử người ở lại canh giữ?"

Lý Dương cảm thấy hai phương án này cũng đều không quá ổn. Bây giờ thời gian vẫn còn khá sớm, từ giờ cho tới khi chiều tối, nếu như thuận lợi thì bọn họ còn có thể xử lý không ít ổ thổ trư nữa, cho dù dùng cách nào cũng sẽ phân tán của bọn họ không ít nhân lực. Chưa kể đến nếu như mang theo quá nhiều con mồi sẽ khiến bọn họ gặp rất nhiều phiền toái cộng với nguy hiểm.

Thế là Lý Dương đề nghị với Lý Chiến.

" Thập bát gia, ta cảm thấy bây giờ chúng ta khoảng cách căn cứ còn gần, vẫn là chịu khó vất vả một chút, vận chuyển con mồi trở lại đó cất giữ.

Chờ sau đó đi càng xa, chúng ta cũng cần một cái căn cứ riêng của chúng ta, đi săn được con mồi sẽ tập kết lại ở đó, số lượng đủ nhiều thì tập trung vận chuyển trở về căn cứ kia. Thập bát gia ngươi cảm thấy như thế nào?"

Lý Chiến cảm thấy cũng rất hợp lý, chủ yếu là phương án này của Lý Dương tính an toàn tương đối cao, có thể giữ cho quân số của đoàn người duy trì ở mức cao nhất, chứ chia lẻ ra, chỉ sợ gặp phải nguy hiểm thì mọi người ứng phó không nổi.

Thế là Lý Chiến để cho mọi người chuẩn bị vận chuyển con mồi trở về. Lý Dương nhìn thấy mọi người ngay cả mấy đầu con non cũng muốn mang theo thì liền nói.

" Mấy đầu con non này vẫn là bỏ lại đi, mang theo chúng chỉ thêm tốn vị trí mà thôi."

Mọi người cảm thấy cũng đúng, dù sao chúng cũng chưa trở thành mãnh thú cấp, đối với bọn họ cũng không được bao nhiêu tác dụng. Thế là bọn họ cởi trói cho mấy đầu thổ trư non, sau đó bỏ chúng lại trong hang, coi như là để cho chúng có cơ hội tiếp tục sinh sôi.

Khoảng cách không xa, vậy nên bọn họ rất nhanh thì đã trở lại căn cứ. Bàn giao con mồi lại cho đám người canh giữ căn cứ, đang định rời đi thì lại gặp được đám người tộc trưởng mang theo con mồi trở về.

Tộc trưởng nhìn thấy bọn hắn thì ngạc nhiên hỏi.

" A Chiến, các ngươi cũng đã mang con mồi trở lại rồi sao? Như thế nào, các ngươi thu hoạch được rất nhiều nên phải mang con mồi trở về rồi à?"

Nhìn vẻ mặt đắc ý của tộc trưởng, lại nhìn số lượng con mồi mà đám người tộc trưởng vận chuyển, Lý Chiến hiểu được đám người tộc trưởng trở về nguyên nhân cũng không quá giống với đám người mình. Đây rõ ràng là nhóm người tộc trưởng được vận đỏ gọi tên, vừa mới ra quân đã có thu hoạch lớn trở về. Không trở về căn bản cũng không được, khoảng nửa người phải ôm theo con mồi, làm sao có thể tiếp tục đi săn.

Lý Chiến đếm, bọn họ mang theo tổng cộng ba mươi tám đầu thổ trư, cũng đều là thổ trư trưởng thành, có lẽ cái hang bọn người tộc trưởng gặp phải cũng tính là cái hang khá lớn, nhất là ở ngay ngoài rìa như thế này.

Lý Chiến biết, tộc trưởng hỏi chủ yếu là để khoe ra thành tích của bọn họ, nhưng Lý Chiến cũng không thèm để ý, như thực chất nói ra mục đích mang con mồi trở về.

" Cũng không phải, lần này chúng ta cũng chỉ thu được mười ba đầu mãnh thú cấp thổ trư. Chúng ta mang trở về, chẳng qua là khoảng cách căn cứ còn gần, a Dương nói mỗi lần thu được con mồi thì mang luôn trở về cho an toàn, chờ sau đó đi càng xa, chúng ta sẽ tìm một căn cứ tạm khác để tập kết con mồi, chờ nhiều thì mang về một thể."

Tộc trưởng nghe vậy thì lập tức ghi nhận lại phương án này, rồi sau đó vẫn không quên khoe ra thành tích lần này của nhóm người mình.

" A Chiến ngươi không biết, chúng ta vừa đi ra không xa liền phát hiện một cái ổ tương đối lớn, thế là chúng ta lập tức tiến hành hun khói.

Không nghĩ tới hun được một lúc thế mà đám thổ trư này lại không giống như hôm qua, từ trong hang chạy ra, cũng may đám bọn chúng đã bị hun choáng váng rồi, vậy nên chúng ta có thể dễ dàng bắt tất cả bọn chúng.

Ha ha ha! Tổng cộng lần này chúng ta thu hoạch được ba mươi tám con.

Ôi! Con mồi nhiều quá cũng khổ, quá vướng víu làm chúng ta không thể tiếp tục tìm kiếm hang tiếp theo, cuối cùng đành phải mất công một chuyến, mang chúng trở về.

Mà a Chiến, các ngươi cũng phải cẩn thận một chút, nhớ kỹ đề phòng, bằng không có thể sẽ để thổ trư bỏ chạy mất."

Tộc trưởng cố tỏ ra quan tâm, nhắc nhở Lý Chiến, nhưng trên mặt lộ hết ra vẻ đắc ý cùng với vui sướng, lần này thu hoạch của đám ông ta nhiều hơn rất nhiều thu hoạch của đám người Lý Chiến.

Lý Chiến và những người khác cũng rất là vô ngữ, mọi người cùng tham gia thu săn, thu hoạch chính là thu hoạch chung, có cần phải như vậy hay không!!!

Lý Chiến mỉm cười nói với tộc trưởng.

" Tộc trưởng ngươi yên tâm, thực ra chúng ta cũng gặp tình huống như vậy, bọn chúng cũng đều đã bị độc choáng váng, chạy là chạy không được.

Ngày hôm qua có thể là đám thổ trư trong hang này còn đang nghỉ ngơi, vậy nên mới không phát hiện ra khói độc.

Còn hôm nay khả năng là giờ này bọn chúng mới kiếm ăn trở về, chưa kịp nghỉ ngơi, vậy nên mới có thể phát hiện khói độc mà chạy ra ngoài."

Lý Chiến đã nói vậy, tộc trưởng cũng không còn gì để nói, dẫn mọi người mang con mồi vào trong hang. Đám người Lý Chiến cũng tiếp tục đi ra tìm kiếm thổ trư.

Lần này bọn họ tiếp tục tiến sâu hơn vào trong thảo nguyên, ngày hôm nay có lẽ là bọn họ không được tốt số cho lắm, hoặc là hướng bọn họ đi hang thổ trư thưa thớt hơn, vậy nên phải di chuyển khá xa, bọn họ mới lại tìm thấy được một ổ thổ trư khác.

Ổ thổ trư này cùng ổ thổ trư trước quy mô cũng không sai biệt lắm, chỉ có hai mươi cái cửa ra. Nhưng số lượng thổ trư thu được thì tốt hơn ổ trước một chút, bọn họ thu được nguyên cả hai mươi con luôn, cũng đều là trưởng thành, mặc dù có bốn đầu cũng chỉ mới trưởng thành chưa lâu, nhưng miễn là mãnh thú cấp thì bọn họ cũng không chê.

Giải quyết xong ổ thổ trư, Lý Dương cảm thấy cái hướng này bọn hắn đi săn có lẽ không được tốt lắm, hắn muốn nhìn xem một cái, xem có nên khuyên mọi người đổi một cái hướng khác không.

Thế là Lý Dương leo lên mô đất bên ngoài cửa hang thổ trư, mô đất này cũng đủ cao để hắn có được tầm nhìn ra càng xa.

Vừa leo lên mô đất, đập vào mắt Lý Dương chính là mênh mông như là biển rộng thảo nguyên, hắn căn bản cũng không thấy được giới hạn của nó ở nơi nào.

Địa hình nơi này có vẻ như bằng phẳng hơn khu vực đồng cỏ gần bộ lạc của bọn hắn, nơi này mặc dù có chỗ cao chỗ thấp, nhưng không có bao nhiêu chân chính gò đất, chứ đừng nói là núi đồi.

Phía xa xa, ở khu vực trung tâm thảo nguyên, có một con sông lớn chảy ngang qua thảo nguyên. Con sông này hẳn là còn kém rất nhiều con sông chảy qua bộ lạc của bọn họ, nhưng xa như vậy mà Lý Dương còn có thể nhìn thấy thì nó cũng đã đủ lớn rồi.

Nổi bật nhất trong tầm nhìn của Lý Dương chính là những cái cây khổng lồ. Cái gì cánh đồng, dòng sông cũng chỉ là làm nền cho chúng. Chúng đột xuất mọc lên giữa cánh đồng cỏ, rất là dễ thấy.

Chiều cao của chúng cụ thể là bao nhiêu Lý Dương cũng không rõ ràng, nhưng có những cây thậm chí ngọn của chúng đã chạm tới tận mây xanh. Tán cây của chúng xoè rộng như là những chiếc ô khổng lồ, lý Dương cảm thấy, nếu như đứng dưới gốc cây sẽ có cảm giác chúng che phủ cả bầu trời.

Những gốc cây này thưa thớt mọc lên khắp nơi trong thảo nguyên, nhưng đa phần bọn chúng tụ tập hai bên dòng sông.

Lý Chiến thấy Lý Dương trèo lên mô đất thì cũng lên theo. Lý Dương thấy Lý Chiến đi lên thì liền hỏi.

" Thập bát gia, những cái cây kia là cây gì, như thế nào lại to lớn như vậy?"

Lý Chiến cũng giương mắt nhìn ra xa giữa thảo nguyên, cảm thán.

" Thật là lớn!!!"

Nghe thấy Lý Dương hỏi, Lý Chiến ánh mắt vẫn chăm chú phía xa xa như chưa hết cảm thán, nhưng miệng cũng không quên trả lời Lý Dương.

" Ta cũng không biết những cây đó là chủng loại cây gì, chỉ là chúng cũng đều là linh thụ, một số trong đó có thể đã trở thành thần thụ."

" Thần thụ?!!!"

Lý Dương kinh ngạc nhìn lại những gốc cây khổng lồ giữa thảo nguyên, hắn không nghĩ những gốc cây đó thậm chí lại có thể là thần thụ.

Kinh ngạc qua đi, Lý Dương lại tò mò quay sang Lý Chiến hỏi.

" Thập bát gia, ngươi cảm thấy, trong những cây đó, có hay không đã có cây trở thành mộc long?"

Lý Chiến nghe vậy thì lập tức lắc đầu nói.

" Không thể nào, nhiều nhất chính là thần thụ, mộc long cái loại này cũng chỉ có thể sinh ra ở những nơi cổ lâm rậm rạp như là hung thú xâm lâm như vậy. Nếu như phương tây vô tận thảo nguyên thì còn may ra có thể sinh mộc long, chứ phương bắc thảo nguyên này là rất khó có thể xuất hiện mộc long."

Lý Dương cảm thấy cũng đúng, phương bắc thảo nguyên này mặc dù trong mắt bọn họ là rộng lớn vô bờ, chứ thực ra cũng không tính là một địa danh trên thế giới này, nó chỉ là vùng đệm giữa cực bắc băng nguyên và hung thú rừng rậm mà thôi, vậy nên khả năng ở đây sinh ra mộc long là rất thấp.

Lý Dương lại tiếp tục hỏi Lý Chiến.

" Thập bát gia, những linh thụ, thần thụ này nếu như sinh ra linh quả, thần quả chắc hẳn là rất quý giá nhỉ?"

Lý Chiến nghe Lý Dương hỏi vậy thì cười tự giễu.

" Ha ha, a Dương ngươi cũng đừng nghĩ, chúng ta căn bản cũng chỉ có thể đứng nhìn xa xa như thế này thôi, chứ đạt được linh quả là không thể nào."

Nghe Lý Chiến nói vậy, Lý Dương lập tức phản bác.

" Thập bát gia, vấn đề này thì cũng chưa chắc, dù sao tương lai ai mà biết thế nào được. Ta cảm thấy, đừng nói là quả của mấy cái cây này, cho dù là càng quý giá hơn trái cây, tương lai ta cũng có thể đạt được!!!"

Lý Chiến nghe vậy thì cũng không phản đối lời của Lý Dương, mà chỉ hỏi.

" A Dương, ngươi biết loại hung thú nào đáng sợ nhất trên thảo nguyên này không?"

Thấy Lý Chiến hỏi thế, Lý Dương lập tức lắc đầu, dù sao trong truyền thừa cũng không có bao nhiêu tin tức về khu vực này. Tin tức về nơi này cũng chỉ có các đời đồ đằng chiến sĩ sau khi tới đây truyền lại mà thôi. Lý Dương lại mới trở thành đồ đằng chiến sĩ, căn bản chính là lần đầu đi tới nơi này, thực sự cũng không có bao nhiêu hiểu biết.

Lý Chiến mỉm cười nói với Lý Dương.

" A Dương ngươi phải nhớ cho kỹ, trên cái thảo nguyên này, mặc dù có nhiều loại hung thú rất mạnh mẽ, nhưng nếu nói đến đáng sợ nhất, vậy cũng chỉ có hai loại, những loại hung thú khác cho dù càng mạnh mẽ hơn hai loại hung thú này, nhưng khi gặp phải hai loại hung thú này đều chỉ có đường bỏ chạy.

Hai loại hung thú đó là thực cốt nghĩ và phệ linh phong. Nếu như phát hiện bọn chúng, thì phải lập tức bỏ chạy, không được chần chừ dù chỉ một chút.

Bọn chúng mặc dù cá thể lực lượng cũng không phải đặc biệt mạnh, nhưng nếu như số lượng nhiều thì đáng sợ vô cùng. Có thể nói trên đường chúng di chuyển, không còn một chút xương cốt, chứ không phải là không còn sinh vật sống nữa. Hai loại hung thú này ngay cả bảo cốt cũng có thể gặm nát.

Mà các cái cây đó đều đã bị chúng chiếm giữ, cho dù có cây không bị chúng chiếm giữ, vậy chỉ sợ cũng đã bị hung thú càng mạnh mẽ hơn chiếm giữ."

Lý Chiến vừa nói, vừa chỉ tay về phía những cái cây, sắc mặt sợ hãi nói.

Lý Dương lập tức liên tưởng tới cảnh tượng đàn kiến với đàn ong số lượng khổng lồ, kích thước con nào cũng to lớn, với hàm răng vô cùng kinh khủng, đang ào ào lao tới. Hắn không khỏi rùng mình, nếu như vậy chỉ sợ muốn chạy cũng khó chứ.

Thế là Lý Dương vội lắc đầu, tương lai còn không biết thế nào, chứ bây giờ hắn cũng không dám có suy nghĩ gì về mấy gốc linh thụ kia, hắn cũng không muốn mình ngay cả một chút cốt phấn cũng không còn.

...

Cách chương.

Bạn đang đọc Nguyên Thủy Thế Giới. sáng tác bởi thiendiahong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thiendiahong
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.