Thu hoạch không như mong muốn.
Tương lai còn có chút xa xôi, vẫn là tập trung vào chuyện trước mắt đã, sau một hồi quan sát, Lý Dương cảm thấy, vẫn là nên đổi một cái hướng khác thì tốt hơn.
Thế là hắn quay sang nói với Lý Chiến.
" Thập bát gia, ta cảm thấy chuyến này mang con mồi trở về sau đó, chúng ta nên chuyển qua hướng khác đi săn thì tốt hơn. Ta không tin là chuyển qua hướng khác, vẫn kiếm được ít con mồi như thế này, khả năng là do hướng này con mồi tương đối thưa thớt thôi."
Lý Chiến nghe xong thì gật gù đồng ý.
" Cũng đúng, nhìn thảo nguyên có vẻ như nơi nào cũng như nhau, nhưng thực ra cũng không phải, ngươi nhìn ngay đám linh thụ phân bố thì sẽ rõ, nơi nào có linh thụ, đảm bảo nơi đó thiên địa năng lượng sẽ nồng đậm.
Phía bên ngoài này cũng như vậy thôi, chỉ là nồng độ năng lượng sẽ loãng hơn, nhưng cũng có chỗ hơn chỗ kém, vậy nên đám con mồi cũng sẽ tập trung ở những khu vực nồng độ năng lượng càng tốt hơn.
Hướng này có vẻ như không được tốt lắm, trở về sau đó chúng ta chuyển qua hướng khác vậy."
Hai người bọn họ mau chóng đi xuống, mọi người còn đang chờ bọn hắn để vận chuyển con mồi trở về đâu, thời gian cũng không có nhiều để lãng phí.
Lần này có vẻ vì nhóm người này của Lý Chiến phải đi càng xa hơn, vậy nên khi trở về cất con mồi thì muộn hơn nhóm của tộc trưởng, nhóm người kia đã sớm rời đi.
Thế là, sau khi bàn giao lại con mồi cho những người canh giữ căn cứ, nhóm người Lý Chiến không chần chừ lựa chọn một hướng mới tiến lên.
Bọn họ tốc độ di chuyển nhanh chóng, bọn họ chỉ sợ không nhanh lên thì nhóm này của bọn họ lại thua kém nhóm người của tộc trưởng quá nhiều.
Chỉ là, so với lần đầu tiên đi còn phải xa hơn rồi, mà bọn họ vẫn còn chưa gặp được ổ thổ trư nào. Thấy thế, đội trưởng đội săn chi mạch họ Lâm, tên là Lâm Nguyên lên tiếng than thở.
" Hây!!! Nhóm người chúng ta hôm nay có vẻ không được may mắn lắm thì phải. Ngay cả đổi một hướng khác rồi mà sao vẫn khó kiếm con mồi như vậy.
Mà sao ta cảm thấy lần này tới đây, thảo nguyên này có vẻ khá là yên ắng nhỉ!!!"
Nghe thấy Lâm Nguyên than thở như vậy, đi bên cạnh là đội trưởng đội săn chi mạch họ Văn là Văn Lang cũng lên tiếng thêm vào.
" Đúng là có chút yên ắng!!!
Như năm trước, khi chúng ta vừa mới vào tới thảo nguyên liền đã đụng phải tuyết trư, bị chúng truy đuổi. Rồi sau đó cũng không ngừng bị hung cầm theo dõi. Năm nay còn chưa gặp phải lần nào."
Nghe thấy hai tên này nói vậy, Lý Chiến liền trừng mắt họ một cái, sau đó cảnh cáo họ.
" Các ngươi còn thấy chưa đủ xui xẻo, chẳng lẽ còn phải gặp nguy hiểm thì mới có thể thỏa mãn?!!!"
Lâm Nguyên và Văn Lang nghe thế thì cười xấu hổ.
" Ha ha, chúng ta cũng chỉ là cảm thấy kỳ quái nên mới nói vậy, ha ha."
Lý Dương nghe thấy lời nói của hai người họ thì hỏi Lý Chiến.
" Thập bát gia, những lần trước các ngươi thật sự thường xuyên gặp phải nguy hiểm như vậy?"
Lý Chiến cũng không giấu giếm nói.
" Đúng là gặp phải nguy hiểm không ít, mà hai người họ nói cũng đúng, lần này chúng ta đi vào thảo nguyên này thực sự có chút yên tĩnh. Trên bầu trời cũng chưa nhìn thấy một đầu hung cầm nào. Khả năng là đám này bị nơi khác thu hút đi hết rồi."
Nghe thấy những lần trước bọn họ thực sự thường xuyên như vậy gặp nguy hiểm, Lý Dương hết sức tò mò, đám người bọn họ là như thế nào mà tránh thoát được nguy hiểm. Thế là trực tiếp hỏi.
" Vậy các ngươi làm sao mà tránh thoát được nguy hiểm?"
Lý Chiến cũng thản nhiên trả lời.
" Trốn thôi!!! Thông thường thì chúng ta chạy trốn tới hang thổ trư ở gần đó. Nhưng nếu như chẳng may ở quanh đó không có cái hang thổ trư nào, thì chúng ta cũng chỉ có thể chia nhau ra, trốn vào trong các bụi cỏ, như vậy hung thú cũng rất khó có thể tìm thấy chúng ta, còn ai không may mắn bị hung thú đuổi theo, vậy cũng chỉ có thể trách số phận."
Lý Dương nghe vậy thì than thở.
" Vậy cũng quá nguy hiểm chứ!!!"
Đột nhiên, Lý Dương nảy ra một kế sách, thế là lập tức nói ra với mọi người.
" Ta có một phương pháp này, ta cảm thấy có lẽ sẽ hữu ích.
Lần này không phải chúng ta có hoàng yên thảo sao, thậm chí có cả mê hồn hoa.
Vậy nên khi chúng ta gặp phải hung thú, chúng ta có thể đốt một bó đuốc hoàng yên thảo, thế là khi chúng ta chạy, khói của hoàng yên thảo sẽ bay về phía sau, hung thú đuổi theo sẽ hít phải khói độc. Hoặc cũng có thể vứt ra mê hồn hoa, nếu như chúng tưởng linh vật, rồi ăn vào, chúng cũng sẽ bị trúng độc.
Kế sách này có thể không đối phó được với hung cầm bay trên trời, nhưng đối phó với đám hung thú chạy dưới đất thì hẳn là không thành vấn đề, chỉ cần hung thú đuổi theo chúng ta tốc độ cũng không quá nhanh là được."
Nghe thấy kế sách của Lý Dương, đám người mắt ai cũng sáng lên, kế sách này hay, đừng nói là dùng để tránh thoát hung thú truy đuổi, chỉ sợ bọn hắn còn có thể ngược lại săn giết bọn chúng nữa.
Lý Chiến nghe xong cũng lập tức khen.
" A Dương, kế sách này của ngươi thật sự là hay, không khéo chúng ta còn có thể vì vậy mà săn được thêm con mồi."
Khen xong, Lý Chiến lại quay sang nói với mọi người.
" Ta cảm thấy kế sách này rất tốt, các ngươi tranh thủ bây giờ còn chưa kiếm được hang thổ trư, mỗi người bện lấy mấy cái bó đuốc, nếu lỡ gặp phải hung thú thì còn có mà dùng."
Mọi người nghe vậy thì cũng không chậm trễ, lập tức bỏ ra hoàng yên thảo, vừa đi vừa bện bó đuốc.
Đang cắm cúi bện bó đuốc, đột nhiên đi thăm dò ở phía trước Lý Tĩnh thông báo trở lại, đã phát hiện một hang thổ trư. Thế là mọi người phấn khởi tiến lên, dù sao bọn họ cũng đã bện được không ít bó đuốc rồi, vẫn là đánh bắt con mồi trước đã.
Khi tới nơi, bọn họ kiểm tra thì phát hiện, ổ thổ trư này còn tương đối lớn, có tận ba mươi sáu cái cửa ra, dấu vết ra vào cũng còn rất mới.
Thế là bọn họ nhanh chóng tiến hành hun khói. Vẫn như bình thường, quạt khói vào hang một lúc thì khói bắt đầu toát ra ở các cửa hang khác. Vì là hang lớn hơn nên thời gian cũng cần nhiều hơn một chút.
Đám chuột cũng không chui ra giống như trước đó, điều này có lẽ do giống hôm qua, bọn chúng đang nghỉ ngơi nên không kịp phát hiện ra khói độc đi, bọn hắn cũng không quá để ý chuyện này.
Chỉ là, chờ khi khói tản bớt, bọn họ chui vào trong hang thì lại không có phát hiện một con thổ trư nào, thế là bọn họ cũng chỉ đành chui ra.
Không biết là do hun khói, bị khói bụi bám vào, hay là vì sao, trên mặt đám người, từ già đến trẻ đều đen kịt một màu.
Xui! Thật con mẹ nó xui!
Trước đó mặc dù khó kiếm con mồi, ít ra còn có thu hoạch. Lần này, gặp được cái hang lớn, tốn công tốn sức quạt khói, cuối cùng ngay cả một cái bóng dáng cũng không thấy được.
Làm sao lại xui như vậy chứ!!!!
Mặc dù mặt cũng đen thui, nhưng Lý Chiến vẫn cố tỏ ra tỉnh táo nói.
" Dấu vết không giả, chứng tỏ cái hang này gần đây vẫn được sử dụng. Nhưng có lẽ là đã có hung thú khác tới đây săn mồi. Khả năng đám thổ trư này bị săn giết hết là không lớn, có lẽ là chúng đều bị doạ chạy hết rồi.
Nhưng chúng ta cũng phải hết sức đề phòng, cẩn thận hung thú săn mồi còn vẫn quanh quẩn ở khu vực này."
Nghe Lý Chiến nói như thế, Vũ Minh cũng lên tiếng.
" Ta cũng sợ là hung thú săn mồi còn quanh quẩn ở khu vực này, chỉ sợ thổ trư ở quanh đây cũng đều đã bị doạ chạy, chứ không chỉ ở hang này thôi.
Hay chúng ta vẫn là quay trở về, tiếp tục đổi sang một hướng khác đi. Chứ cứ đi tiếp hướng này, vận xui vẫn sẽ không buông tha cho chúng ta."
Lý Chiến nghe vậy thì lập tức lắc đầu, ông ta cũng không muốn cứ như vậy trở về. Lỡ như gặp phải tộc trưởng tên kia, phát hiện bọn hắn tay không trở về, tên kia còn không cười cho thối mũi.
Thế là Lý Chiến liền nói.
" Trở về là không thể trở về, quá mất thời gian, cùng lắm thì chúng ta trực tiếp chuyển qua hướng khác là được, ta cũng không tin chúng ta thực sự đen đủi như vậy, liên tục không thu được gì!!!!"
Những người khác cảm thấy cũng đúng, trước đó là vận chuyển con mồi trở về thì đã đành, bây giờ tay không trở về, tốn thời gian không nói, bọn họ cũng cảm giác xấu hổ. Vẫn là giống như Lý Chiến nói, trực tiếp đổi qua một hướng khác tiến lên, trả lẽ thổ trư lại chạy xa như vậy. Ai biết đâu, lỡ như đám thổ trư đều chạy qua cái hang tiếp theo thì sao. Như vậy bọn họ không phải liền có thể thu lại hết lợi tức à?
Thế là đoàn người nhanh chóng hướng về một phương hướng khác tiến lên. Lần này, bọn họ cũng phải di chuyển lâu không kém, nhưng mọi người cũng không ai than vãn điều này. Dù sao mọi người cũng muốn di chuyển xa một chút, tránh bị đầu hung thú săn mồi nào đó làm ảnh hưởng tới quá trình đi săn của mình.
Tiếp tục đi tới thì cuối cùng đám người cũng lại phát hiện một ổ thổ trư nữa, cái hang lần này có vẻ quy mô nhỏ hơn cái hang trước một chút, nhưng vẫn coi là rất khá. Cái hang này có tổng cộng hai mươi chín cái cửa ra, dấu vết vẫn còn mới mẻ.
Thế là đám người lại bắt đầu tổ chức hun khói vào cái hang, trong lòng ai cũng đang không ngừng cầu nguyện, mong cho lần này bọn họ có thể thu được con mồi ưng ý, đừng như trước đó như vậy, không thu được con nào.
Lần này cũng như trước đó, hun tới khi có khói bắt đầu toát ra từ các cửa hang khác, mà trong hang vẫn không có động tĩnh gì. Điều này làm cho đám người rất là lo lắng, chỉ là bọn họ vẫn cố tự an ủi mình, chắc là do đám thổ trư đang nghỉ ngơi, nên không có phát hiện ra khói độc mà thôi, chắc chắn là như vậy, bọn chúng đều đã bất tỉnh hết rồi.
Để cho chắc chắn, bọn họ thậm chí còn cố hun thêm lâu một chút. Lần này mà không có con mồi bên trong, chắc bọn họ sẽ buồn bực thổ huyết.
Sau khi khói trong hang đã tản bớt đi, Lý Chiến dẫn đầu đi vào, ngoại trừ những người canh giữ cửa hang, còn lại những người khác cũng đều theo Lý Chiến đi vào xem.
Chỉ là, khi vừa mới thấy được cảnh tượng ở giữa hang, Lý Chiến hoảng sợ kinh hãi, suýt chút thì đái ra. Ông ta vội vàng lui lại, nhưng cũng không dám gây ra chút động tĩnh.
Những người khác phía sau, thấy được phản ứng Lý Chiến thì rất là nghi hoặc, không biết bên trong chuyện gì xảy ra. Nhưng cũng không ai dám lên tiếng hỏi, mà cũng lặng lẽ lui lại, bởi vì Lý Chiến đã ra hiệu cho mọi người im lặng lui ra ngoài.
Vừa ra tới nơi, Lý Chiến lập tức nhẹ vuốt mồ hôi trên trán, người ông ta đã đổ ra không ít mồ hôi. Đồng thời, ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm, nói:
" May mắn!!! Thật là may mắn!!! Nó không có phát hiện chúng ta!!!"
Lý Chiến quay mặt lại thì lập tức thấy được khuôn mặt nghi hoặc của những người khác, thế là gấp gáp nói.
" Chúng ta vẫn là mau chóng rời đi thôi, bên trong đó nằm một đầu man thú cấp mãng xà, còn may vừa rồi nó không có phát hiện chúng ta, bằng không thì chúng ta xong đời!!!"
Đám thợ săn nghe Lý Chiến nói vậy thì hoảng sợ không thôi, đối với bọn họ mà nói, gặp mãng xà trong hang thổ trư chính là chuyện hết sức đáng sợ, gọi là thập tử vô sinh cũng không quá đáng. Chuyện này chẳng khác gì là giúp mãng xà thêm đồ ăn, xưa nay còn chưa có ai có thể chạy thoát ra ngoài. Bọn họ lần này thế mà không ai bị mãng xà nuốt, chắc chắn là đã dồn hết tất cả may mắn vào chuyện này, bảo sao trước đó như vậy xui xẻo.
Lý Dương sau khi nghe Lý Chiến nói, lại thấy phản ứng của mọi người thì vỗ trán, lập tức nói:
" Thập bát gia, ngươi hồ đồ!!!
Ngươi chẳng lẽ cảm thấy mãng xà thì không bị khói độc hun choáng sao? Ngươi thực sự nghĩ là đầu mãng xà không phát hiện ra chúng ta, chứ không phải là nó đã bị hun choáng à?
Đừng nói là hun choáng, chỉ sợ ngươi hun khói lâu thêm chút nữa, còn có thể hun cho nó ngạt chết đâu?"
Lý Chiến và những người khác nghe thấy Lý Dương nói thì sững sờ. Đúng vậy nha, vì sao họ lại quên mất chuyện, vừa rồi đám người mình đã quạt vào trong hang rất nhiều khói độc nhỉ?
Có lẽ là bọn họ đã bị sự đáng sợ của mãng xà làm cho bị ám ảnh, thế nên vừa nghĩ đến có mãng xà ở trong hang thì liền bị doạ choáng váng, quên hết mọi chuyện.
Còn đầu mãng xà ở trong đó khẳng định là đã bị độc cho hôn mê rồi, chứ nếu không thì không có lý nào, cả đám người đi vào mà nó còn không phát hiện ra.
Nghĩ đến đây, thì tới lượt còn lại đám người vỗ trán mình. Lý Dương thấy vậy thì lập tức nói.
" Còn không mau đi vào xử lý nó, không lẽ chờ nó tỉnh lại sao?"
Nghe thấy mãng xà tỉnh lại, nỗi sợ hãi của mọi người bùng lên, thế là vội vàng chạy vào trong hang một lần nữa để xử lý mãng xà, không nó sẽ tỉnh lại.
Lần này, mọi người cũng đều có thể thấy được hình dạng đầu mãng xà trong hang này.
Đó là một đầu thanh lân mãng, giống như đầu thanh lân mãng trước đây Lý Dương săn được. Chỉ là đầu này kích thước có vẻ to lớn hơn một chút, tu vi cũng là man thú đỉnh, cái vẩy ở giữa trán của nó đã đang chuyển biến thành bảo chất. Chỉ tiếc cũng chưa phải là bảo tài, bằng không thì thực sự là quá tốt rồi.
Phải biết thanh lân mãng bản mệnh thần thông chính là ẩn thân, nói chuẩn xác hơn thì phải là ngụy trang. Nó có thể ngụy trang mình thành màu sắc của cây cối xung quanh, rất là thích hợp để phục kích hay ẩn nấp trong môi trường có nhiều cây cối. Chỉ là đáng tiếc nó cũng chưa có thức tỉnh thần thông.
Đầu thanh lân mãng này hẳn chính là thủ phạm khiến cho trước đó bọn họ trắng tay. Nó có lẽ là đã ăn no nên chiếm luôn cái hang này để nghỉ ngơi. Mọi người cũng đều thấy được cái bụng của nó phình ra, bên trong có lẽ đều là thổ trư.
Đám người Lý Chiến nhìn đầu mãng xà to lớn, nhưng không biết nên xử lý nó như thế nào.
Thấy mọi người còn chần chừ chưa quyết, Lý Dương đành đưa ra cho họ một cái kiến nghị.
" Vẫn là giữ nó sống mang về đi, một con này thì đã giá trị vượt qua rất nhiều đám thổ trư mà chúng ta bắt được."
Lý Chiến nghe vậy thì sầu não nói.
" Ta cũng muốn giữ nó sống mang về, chỉ có điều chúng ta cũng không có cách nào trói buộc được nó a!!!"
Lý Dương lập tức mỉm cười nói.
" Không phải lo, căn bản cũng không cần trói."
Câu nói này của Lý Dương khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc, làm sao lại không cần trói. Đây chính là một đầu man thú cấp mãng xà, không trói buộc gì, chờ nó tỉnh lại không phải cả lũ bọn họ xong đời. Không lẽ là dùng hoàng yên thảo liên tục hun sao, vậy chẳng lẽ mọi người thì không cần tiếp tục đi săn bắt nữa à???
Thấy mọi người nghi hoặc, Lý Dương lập tức lấy ra một gốc mê hồn hoa, nói:
" Chẳng phải chúng ta còn có mê hồn hoa sao? Chỉ cần giã nát pha với nước, sau đó đổ cho nó uống, đảm bảo cho dù là hung thú cấp thì cũng phải nằm im mấy ngày không thể tỉnh lại được."
Đám người Lý Chiến thấy vậy thì bừng tỉnh, lập tức trở nên vui vẻ không được, thậm chí còn ôm nhau hoan hô.
Lý Dương thấy mọi người vui vẻ như vậy thì cũng mỉm cười. Nhưng sợ chậm trễ thời gian nên hắn cũng lập tức ngăn cản bọn họ, không để bọn họ tiếp tục nhảy múa, không nhanh chóng xử lý mãng xà, lỡ như nó tỉnh lại thì sao.
Thế là, đám người nhanh chóng kéo theo đầu thanh lân mãng này ra ngoài, Lý Dương cũng đưa cho họ mê hồn hoa, để họ đi pha nước.
Lý Chiến nhìn đầu cự mãng nằm đơ ra ở đó, vui vẻ không ngậm được mồm, có được đầu mãng xà này mang về, xem tộc trưởng bọn họ còn có mặt mũi nào cùng đám người mình so sánh con mồi.
Chờ pha nước thuốc xong, đám người lập tức đổ vào miệng của mãng xà, bọn họ còn cố ý nâng đầu của nó lên để cho nước thuốc có thể trôi vào trong bụng nó.
Xong xuôi, mọi người đã có thể yên tâm vác theo đầu mãng xà này đi trở về. Trên đường về ai cũng vui vẻ bàn tán, bọn họ rất hứng thú suy đoán xem phản ứng của nhóm người tộc trưởng sẽ như thế nào, sau khi biết được thu hoạch lần này của đám người mình lại là một đầu thanh lân mãng vẫn còn sống nguyên.
Chỉ là, sau khi mang con mồi trở về, thì bọn họ cũng không gặp được nhóm người của tộc trưởng. Nhóm người của tộc trưởng không chỉ đã sớm trở lại, thậm chí đã trở lại những hai lần. Đồng thời thu hoạch của hai lần này cũng đều rất khá, đều không khác mấy với lần đầu.
Có lẽ đám người tộc trưởng vận may còn tương đối tốt, đi hướng đó con mồi tụ tập không ít.
Chỉ là, biết được tin tức đó, đám người Lý Chiến lại càng vui vẻ, bọn họ càng chờ mong sau khi đám người kia biết được thành tích của nhóm người mình, thì sẽ có phản ứng gì.
Đừng nói nhóm người tộc trưởng, ngay cả nhóm người canh giữ ở căn cứ thấy được đầu cự mãng còn sống, thì cũng trợn mắt há hốc mồm. Chỉ là bọn họ cũng vẫn rất sợ hãi, có vẻ như họ vẫn không được yên tâm cho lắm.
Chờ sau khi đám người Lý Chiến giải thích cho những người này rằng, đầu cự mãng này đã bị cho nuốt mê hồn hoa, thời gian ngắn là không tỉnh lại được thì bọn họ mới tỏ ra yên lòng.
...
Cách chương.
Đăng bởi | thiendiahong |
Thời gian | |
Lượt đọc | 24 |