Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiết trảo ưng.

Tiểu thuyết gốc · 3779 chữ

Lý Dương đang đứng quạt khói chợt phát hiện có cái bóng lướt qua bên cạnh. Hắn giật mình ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một thân ảnh đang lượn vòng phía trên đỉnh đầu bọn hắn. Mặc dù vị trí của nó ở rất cao, nhưng thân hình nó rất to lớn khiến cho cái bóng của nó vẫn còn có thể in xuống mặt đất. Mà cũng may, lúc này mặt trời đang ở đỉnh đầu, chứ nếu không cái bóng cũng sẽ không lướt qua đây.

Nãy giờ có lẽ là mọi người đều đang tập trung sự chú ý vào tuyết hùng, khiến cho bọn họ lơ là, thiếu cảnh giác với bầu trời, nên ngay cả đầu hung cầm này xuất hiện từ lúc nào cũng không ai phát hiện.

Còn đầu hung cầm này không biết là bị đầu tuyết hùng thu hút tới, còn là đám khói bọn họ tạo ra thu hút tới. Khả năng lớn là nó bị đám khói gây ra sự chú ý, chứ tuyết hùng chính là hung thú cấp, cũng không dễ trêu chọc. Theo như bình thường, hung cầm còn ở lại đây săn mồi lúc này, cũng chỉ có thể là cấp man thú, làm sao có thể chọn hung thú cấp tuyết hùng làm mục tiêu.

Còn việc nó chưa có lao xuống tấn công bọn họ, khả năng cao là còn cố kỵ tuyết hùng. Nhưng bây giờ tuyết hùng đã đổ gục, chỉ sợ lập tức nó sẽ nhào xuống công kích.

Thế là, Lý Dương lập tức hô lên:

" Cẩn thận!!!

Có hung cầm!!!"

Mọi người lập tức ngẩng đầu lên nhìn, thì cũng phát hiện đầu hung cầm kia. Thấy được đầu hung cầm, tộc trưởng vội vàng hô lớn.

" Mau!!!

Chui vào trong hang!!!"

Mọi người cũng không cần suy nghĩ, nhanh chóng chạy về phía cửa hang thổ trư, thậm chí con mồi cũng đều bỏ lại. Mà đầu hung cầm trên không dường như cũng đã phát hiện tình huống bên dưới, lập tức lao xuống.

Mọi người đều bỏ của chạy lấy người, khiến cho Lý Dương ngơ ngác đứng đó. Đầu hung cầm kia dù sao cũng còn ở vị trí cao như vậy, muốn lao xuống hẳn là còn cần không ít thời gian mới đúng, đủ để họ vận chuyển con mồi vào hang, làm sao lại bỏ con mồi lại đây như vậy.

Nhưng Lý Dương đâu biết, bọn họ kinh nghiệm đầy mình, lựa chọn như vậy tất nhiên là có lý của nó, về mảng này Lý Dương còn thua kém bọn họ rất nhiều.

Lý Dương ngẩng đầu lên thì phát hiện, đầu hung cầm kia đang cắm đầu phi xuống với tốc độ kinh người, tốc độ như thế này chỉ sợ so với tốc độ của đạn pháo cũng không kém.

Với tốc độ kinh người như thế, bảo sao phía dưới hung thú cấp, bọn chúng mạnh hơn hung thú dưới đất rất nhiều. Cũng chỉ sau khi đạt tới hung thú cấp, thức tỉnh bản mệnh thần thông thì hung thú dưới mặt đất mới có thể chống lại các loại hung cầm như thế này.

Lý Dương ước chừng, với tốc độ như thế, đầu hung cầm này chỉ sợ rất nhanh thì lao xuống tới đây, nếu như mọi người vác theo đám con mồi nữa, thì chắc chắn là không kịp chui hết vào trong hang, bảo sao mọi người lại lựa chọn như vậy.

Chỉ là, bỏ lại đám con mồi này Lý Dương cảm thấy thực sự rất đáng tiếc, nhất là tuyết hùng, đầu hung cầm đó nhất định sẽ không bỏ qua con mồi tốt như vậy. Nếu như nó có thể ăn xong đầu tuyết hùng này, thậm chí còn có khả năng đột phá tới hung thú cấp.

Lý Dương quét mắt qua đám con mồi, đặc biệt là đầu tuyết hùng, hắn lập tức làm ra quyết định. Có lẽ là do máu dồn lên não đi, hoặc cũng có thể là hít phải một chút khói của hoàng yên thảo, khiến đầu óc hắn bị kích thích. Thế nên hắn mới làm ra quyết định này.

Lý Dương lập tức lấy ra mũi bảo tiễn của mình, lắp vào cây cung trong tay, giương cung nhắm vào đầu hung cầm đang lao xuống.

Thực ra cũng không phải Lý Dương không có chút tính toán nào, khi làm ra cái quyết định nguy hiểm như này. Cũng phải có một chút nắm chắc thì hắn mới dám đánh cược cả mạng sống, chứ đơn thuần đưa mạng, hắn cũng không làm.

Đầu tiên, kích thước của đầu hung cầm này rất lớn, nếu như còn ở trên cao không thì không nói. Nhưng chờ nó xuống thấp rồi, với kích thước to lớn như vậy, thì có nhắm mắt vào hắn cũng tự tin bắn trúng được nó.

Còn về phần sát thương, nói thật là với lực công kích bây giờ của Lý Dương, thì đầu hung cầm kia có đứng im cho hắn bắn, kể cả sử dụng bảo tiễn, bắn ra công kích mạnh nhất, thì hắn cũng không làm khó dễ được nó. May ra bắn vào điểm yếu có thể khiến cho nó bị thương mà thôi.

Nhưng bây giờ cũng không phải là đầu hung cầm đó đang đứng yên, mà là nó đang lao xuống với tốc độ cực nhanh. Khi va chạm lực lượng là lẫn nhau tác động, với tốc độ hiện tại của hung cầm, đừng nói là Lý Dương dùng lực bắn ra mũi tên, hắn chỉ cần có thể làm cho mũi tên có thể xuất hiện trên đường di chuyển của hung cầm, thì mũi tên cũng đã có thể cắm thẳng vào thân thể nó rồi.

Đương nhiên mũi tên cũng phải rất cứng rắn, vượt lên trên phòng ngự của hung cầm mới được. Lúc này khác gì trưởng hợp một người dùng toàn lực đâm đầu vào cái đinh cứng đâu, không bị thủng đầu mới là lạ. Mà mũi bảo tiễn này không chỉ lấy nguyên liệu từ một đầu hung thú, còn là đoạn xương chất lượng tốt nhất trên người nó, đó là bảo liệu, làm sao có thể thua kém phòng ngự của một đầu hung cầm cấp bậc man thú được.

Nhưng mà, đầu hung cầm khẳng định là sẽ không cứ giữ tốc độ như vậy lao xuống, gần tới mặt đất nhất định nó sẽ hãm lại tốc độ. Bằng không với tốc độ như thế, nó khẳng định là cắm thẳng đầu xuống đất chứ tóm làm sao được con mồi.

Vậy nên Lý Dương phải bắn trúng nó trước khi nó hãm lại tốc độ, và bây giờ chính là lúc đó. Bây giờ, đầu hung cầm ước chừng cách mặt đất khoảng trăm mét, chính là lúc tốc độ của nó đạt mức cao nhất, có lẽ chỉ xuống thấp một chút nữa thôi là nó sẽ phải hãm tốc độ lại rồi.

Lý Dương nhìn đầu hung cầm lúc này chẳng khác nào một chiếc máy bay trở khách đang lao xuống, kích thước chắc hẳn cũng như vậy, chỉ là cánh của nó đang cụp lại để không bị không khí cản trở, bằng không cái bóng của nó tạo ra chắc phải che kín khu vực này.

Thế là Lý Dương lập tức thả tay, dây cung bật ra nghe "ông" một tiếng, mũi tên không một tiếng động, như một cái bóng bay đi.

So sánh kích thước mà nói, mũi bảo tiễn của Lý Dương cùng với đầu hung cầm kia, chẳng khác nào một cây tăm nhọn với một người. Lại thêm đặc tính của bảo tiễn, khiến cho hung cầm thị lực tốt như vậy cũng không thể kịp phát hiện ra mũi tên bay tới.

Hoặc cũng có thể là do tốc độ của cả hai quá nhanh đi, dù sao tốc độ quá nhanh, không kịp phát hiện ra cũng là chuyện bình thường.

Mà khi đầu hung cầm có thể phát hiện được mũi bảo tiễn, thì mũi tên đã xuất hiện ngay phía trước mi tâm của nó. Lúc này, hung cầm muốn làm ra phản ứng gì cũng đã muộn, mũi tên lập tức cùng với trán của hung cầm va chạm vào nhau.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, lực va chạm mạnh mẽ tới mức, thậm chí còn có sóng xung kích sinh ra, sau đó là máu và óc văng tung tóe. Phản lực từ cú va chạm khiến cho đầu của con hung cầm bị hất về sau, thân thể nó cũng vì thế mà lộn một vòng, đôi cánh cũng tự nhiên bung ra. Bây giờ nó chẳng khác nào một con diều bị đứt dây, trao đảo rơi xuống.

Lý Dương rất là vui mừng, hắn đã tính toán chính xác, bắn ra mũi tên cũng rất đúng lúc, có lẽ chỉ chậm một giây thôi, kết quả thì có thể sẽ khác. Nhưng hắn cũng không có thời gian ở đó vui mừng, mà phải lập tức chạy trốn vào trong hang, bởi vì đầu hung cầm sắp rơi xuống.

Mặc dù tốc độ rơi của hung cầm đã bị hãm lại rất nhiều, nhưng chỉ cần là kích thước to lớn cùng với thể trọng nặng nề của nó, khi rơi xuống không cần nói cũng biết sẽ có kết quả gì.

Đám người tộc trưởng và Lý Chiến sau khi chạy trốn vào trong hang, thì lại không thấy có Lý Dương đâu, vậy nên rất là hoảng hốt, Lý Dương mà xảy ra chuyện gì thì bọn họ trở về biết nói thế nào với tế sư.

Bọn họ đang định ngó ra tìm kiếm thì bất ngờ Lý Dương lao vào, kèm theo đó là một động tĩnh to lớn phía sau.

Đầu hung cầm rơi xuống va chạm với mặt đất khiến cho mặt đất cũng phải rung lên một cái. Một tiếng "Ầm" to lớn, sau đó không ít bụi đất bị thổi bay vào trong cửa hang.

Mọi người kinh ngạc thốt lên.

" Chuyện gì xảy ra?"

-Động tĩnh gì vậy?

-Chẳng lẽ là động đất sao?

..."

Lý Dương thấy thế thì vẫn bình tĩnh mỉm cười, sau đó là cười lên "ha hả", hắn rất là sung sướng, một phần là vì kỳ tích mà hắn vừa làm, một phần là vì may mắn thoát chết. Vừa rồi hắn thật sự đã quá liều lĩnh, nếu như có chút gì ngoài ý muốn, hoặc giả không giống như hắn phán đoán, vậy thì hắn chỉ còn nước đi đầu thai lần nữa thôi.

Nghe thấy Lý Dương cười như điên như dại vậy, mọi người rất là khó hiểu. Lý Chiến lập tức tới bên cạnh hắn hỏi.

" A Dương, chuyện gì xảy ra, ngươi như thế nào lại cười như vậy?"

Tộc trưởng và những người khác cũng xúm lại, dùng ánh mắt quan tâm nhìn quét thân thể hắn. Lý Dương cảm thấy, đám người này cũng không có ai nghĩ là hắn cười vì vui sướng, mà đều nghĩ hắn đã xảy ra vấn đề gì, nói thẳng ra là cảm thấy hắn bị thần kinh.

Má nó, chờ họ biết được chuyện gì xảy ra, xem họ có trở nên điên khùng như vậy không.

Thế là Lý Dương lập tức nói cho họ biết là chuyện gì vừa xảy ra.

" Ha ha ha!!! Thập bát gia, tộc trưởng, mọi người, vừa rồi động tĩnh chính là do đầu hung cầm kia rơi xuống đất tạo thành... Ha ha ha!!! Nó đã bị ta bắn chết, vậy nên mới rơi xuống, chúng ta mau ra ngoài thu lượm con mồi, ha ha ha!!!"

Lý Dương vì là không kiềm nén được sự vui vẻ của mình, nên cười không ngừng, thậm chí vừa giải thích cho mọi người, hắn vẫn vừa cười.

Tưởng chừng sau khi giải thích thì mọi người sẽ trở nên điên cuồng mà lao ra xem, thậm chí còn điên cuồng hơn cả hắn. Chỉ là Lý Dương nhận được đều là ánh mắt như nhìn kẻ điên. Thậm chí Lý Chiến còn cố ý nhìn một vòng quanh đầu hắn, sau đó lại lấy tay sờ nắn đầu hắn. Vừa sờ còn vừa hỏi.

" A Dương, có phải vừa rồi đầu va chạm vào đâu không?

Hay là gặp phải đầu hung cầm kia công kích trúng đầu rồi?

Vì sao ăn nói mê sảng như vậy?"

Không chỉ Lý Chiến, ngay cả tộc trưởng và những người khác cũng muốn tiến tới kiểm tra đầu của hắn.

Lý Dương thực sự rất bực mình, hắn cũng không tiếp tục cười, mà cau mày hất văng tay của Lý Chiến ra. Hắn bình tĩnh nói:

" Ta không bị điên, cũng không nói đùa. Các ngươi không nhanh ra thu dọn con mồi, động tĩnh to lớn như vậy, chỉ sợ sẽ có hung cầm hoặc hung thú bị thu hút tới."

Nói rồi Lý Dương lập tức đi ra ngoài. Đám người thấy vậy thì cũng chạy ra theo, cũng chưa chắc đã là vì tin tưởng Lý Dương, mà chủ yếu vẫn là lo lắng cho Lý Dương gặp nguy hiểm.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa hang, bọn họ đã phải trợn tròn mắt, bởi vì bọn họ thấy được đầu hung cầm đang nằm dưới đất. Mặc dù bị mũi tên xuyên vào trong đầu, va chạm mạnh với mặt đất, nhưng nó còn chưa có chết hẳn, mà vẫn đang không ngừng co quắp.

Miệng đám người liên tục lắp bắp:

" Này này...

Kia kia...

-Thực sự là hung cầm!!!

-Đúng vậy, a Dương hắn không nói điên dại!!!

-Đúng thế, ta còn tưởng đầu a Dương có vấn đề!!!

-Không lẽ thật sự là do a Dương bắn chết?!!!

..."

Lý Chiến và tộc trưởng cũng bước tới gần Lý Dương, nhưng mắt thì kinh ngạc, không ngừng chằm chằm vào đầu hung cầm nằm trên mặt đất. Đầu tiên là Lý Chiến lên tiếng hỏi:

" A Dương, thật sự là ngươi đã bắn chết đầu hung cầm này sao?"

Sau đó là tộc trưởng kinh ngạc thốt lên:

" Này, đây chính là một đầu thiết trảo ưng, cùng với hắc vũ ưng cũng không thua kém đâu!!!"

Lý Dương cười như không cười nói:

" Không phải, hình như là nó lao xuống nhanh quá, không kịp hãm lại nên đâm đầu xuống mặt đất chết!!!"

Vừa nói, Lý Dương vừa tiến lại phía đầu của hung cầm, tìm kiếm mũi bảo tiễn của hắn, chỉ là nó đã cắm tịt vào bên trong, muốn lấy ra bảo tiễn cũng chỉ có thể bổ đầu của hung cầm ra thôi.

Thấy mọi người còn đang kinh ngạc đứng đó, Lý Dương quát tỉnh bọn họ.

" Còn không nhanh lên thu thập con mồi trở về, không lẽ định chờ cho hung cầm hung thú lại đây."

Đám người chợt bừng tỉnh, đúng vậy, không nhanh một chút mang theo con mồi rời đi, lỡ như có hung cầm hung thú gì bị thu hút tới, thu hoạch to lớn như này mà phải bỏ lại thì chắc là hối tiếc chết.

Mà nếu lỡ như gặp phải lợi hại hung thú, bọn họ còn có thể gặp phải nguy hiểm, bây giờ hoàng yên thảo và mê hồn hoa cũng không còn bao nhiêu, muốn như trước đó săn ngược lại bọn chúng là không thể nào.

Thế là bọn họ lập tức tiến lên thu dọn con mồi, lượng con mồi có chút lớn, chủ yếu vẫn là do kích thước tuyết hùng và thiết trảo ưng quá to lớn, cũng may bọn họ nhiều người, chiến đấu thì không được, chứ vận chuyển bọn chúng vẫn là có thể.

Đám người tập trung vào vận chuyển đám con mồi đó trở về căn cứ, trong khi Lý Dương vì lập công lớn nên không cần phải vất vả khiêng con mồi, mà được phân công công việc cảnh giới xung quanh.

Mặc dù mọi người cũng xác thực là Lý Dương đã bắn hạ đầu thiết trảo ưng, nhưng bọn họ vẫn rất là khó tin điều này.

Tộc trưởng chính là người đầu tiên không nhịn được mà hỏi ra. Trên vai chính là một góc của thiết trảo ưng, con hung cầm còn chưa có chết hẳn, thỉnh thoảng lại co giật một chút khiến cho sự khó khăn khi vận chuyển nó càng tăng thêm. Nhưng tộc trưởng vẫn là không nhịn được, thế là vừa thở ra vừa hỏi.

" A... A Dương,... ngươi... là... như thế nào... mà bắn... chết được nó?... Ta cảm thấy... bản thân... còn khó mà... làm bị thương nó... Ngươi...so với ta... còn yếu... Thật sự... là khó...tin a!!!"

Lý Dương đang làm nhiệm vụ cảnh giới của mình, hắn leo lên gò đất quan sát ra xung quanh. Trên bầu trời, cũng chỉ có hình bóng của mấy đầu hung cầm ở rất xa, vừa rồi động tĩnh lại ở dưới đất, khẳng định là mấy đầu hung cầm đó cũng không có để ý tới vị trí này.

Mà dưới mặt đất, có lẽ là trước đó tiếng gầm kia của tuyết hùng đã doạ chạy đám hung thú quanh đây, vậy nên xung quanh bây giờ cũng rất yên tĩnh. Nhưng vậy cũng chỉ là nhất thời, không đảm bảo là nhất định không có đầu hung thú nào sẽ lại đây.

Đang chú tâm quan sát, Lý Dương chợt nghe thấy tộc trưởng hỏi, thì cảm thấy rất là bất lực, đã phải vừa đi vừa há miệng thở, còn vẫn phải cố hỏi cho được. Nhưng dù sao cũng là tộc trưởng hỏi, Lý Dương vẫn là phải trả lời.

" Ta đương nhiên là dùng đầu óc!!!"

Mọi người cũng đều đang theo dõi xem Lý Dương là dùng cách gì, để có thể bắn hạ được đầu hung cầm này, lại nghe thấy câu trả lời của Lý Dương thì không hiểu như thế nào.

Về phần tộc trưởng, đang phải vất vả khiêng con mồi, cố sức lắm mới mở miệng hỏi ra được mấy câu, thì lại nhận được câu trả lời như vậy khiến ông ta rất khó chịu. Tộc trưởng không nhịn được lại hỏi một lần nữa.

" Rốt... Rốt cuộc... là... là ngươi dùng cách gì?????"

Lý Dương thấy phản ứng của tộc trưởng thì mỉm cười trả lời.

" Ta đã nói là dùng đầu óc rồi còn gì!!! Nhưng tộc trưởng ngươi vẫn còn không tin, vậy thì ta sẽ giải thích rõ hơn cho ngươi hiểu.

Như ngươi nói vậy, với sức lực của chúng ta thì khó có thể làm bị thương đầu hung cầm này, vậy nên đầu hung cầm này chuẩn xác mà nói, thì tự mình đâm chết bản thân."

Tộc trưởng nghe thấy vậy thì đầu tóc xuýt chút thì bốc khói. Những người khác cũng không kém bao nhiêu, Lý Dương nói hắn giết chết đầu hung cầm này đã khó có thể tin, bây giờ lại nói đầu hung cầm này tự đâm chết mình, đây chính là đang trêu đùa họ, chứ làm sao có thể có chuyện như vậy được.

Lý Dương thấy phản ứng của mọi người thì càng vui vẻ, ai bảo các ngươi coi ta như kẻ điên. Trêu đùa bọn họ như vậy là đã đủ hả giận rồi, bọn họ còn đang vất vả khiêng con mồi đâu, cũng không thể để họ tức giận vứt bỏ con mồi xuống được.

Thế là Lý Dương tiếp tục giải thích.

" Các ngươi có thấy hung cầm lao xuống rất nhanh không?

Các ngươi thử tưởng tượng, nếu như bản thân mình chạy với tốc độ nhanh như vậy, mà đâm vào gốc cây sẽ có kết quả gi?

Mà nếu như đâm vào một vật như là mũi tên sẽ là kết quả gì?

Chắc chắn là chết rất thảm.

Vậy nên đầu hung cầm kia cũng giống như vậy thôi. Bản thân ta là không có khả năng bắn chết được đầu hung cầm này, nhưng ta cũng không cần phải bắn chết nó nha. Chỉ cần bắn mũi tên tới trước mặt nó là được rồi, với tốc độ lao xuống kinh khủng của nó, tự nó đâm chết mình không phải là bình thường sao?!!!

Vậy nên, ta nói là ta sử dụng đầu óc để giết chết đầu hung cầm này cũng không sai chứ. Nhân tộc chúng ta sinh ra đã nhỏ yếu hơn các loại hung thú khác, cũng chỉ có đầu óc là dùng tốt hơn bọn chúng, không biết dùng, chẳng lẽ muốn làm không có đầu óc như đám hung thú sao?

Đã thế chúng ta còn có truyền thừa của tổ tiên, sớm biết được hầu hết thủ đoạn của các loại hung thú, vậy nên cũng phải biết lợi dụng những truyền thừa này, lợi dụng những tin tức trong truyền thừa, tạo thành lợi thế của chúng ta.

Mà có đầu óc thì chúng ta cũng phải biết tính toán, biết sáng tạo nha, không thể cứ khư khư với những cái đã có sẵn, làm y hệt với những gì cha ông truyền xuống. Nếu như không biết sáng tạo cái mới, làm sao chúng ta có thể tiến bộ được, vẫn cứ dẫm chân tại chỗ, thậm chí là tụt lùi sao?!!!"

Lý Dương sau khi giải thích cho mọi người về cách thức khiến hắn có thể bắn chết được thiết trảo ưng, thì không nhịn được giáo huấn một chút bọn họ. Dù gì cũng là tộc nhân, là người thân của mình, không thể để họ cứ mãi như là một đám thổ dân ngu muội, vô tri như vậy được. Hắn phải khai sáng, mở mang đầu óc cho họ, để họ có thể càng vận dụng nhiều hơn đầu óc vào cuộc sống.

Mà đám người bị một đứa trẻ như Lý Dương giáo huấn thì rất là xấu hổ. Mặt ai nấy đều đỏ, không biết có phải là do vác con mồi nặng nhọc nên mới như vậy không.

...

Cách chương.

Bạn đang đọc Nguyên Thủy Thế Giới. sáng tác bởi thiendiahong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thiendiahong
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.