Chuẩn bị trở về.
Bị Lý Dương giáo huấn như vậy, đám người rất là xấu hổ, đặc biệt là tộc trưởng. Thân là người dẫn đầu, luôn có những áp lực mà người khác không hiểu được. Trước đây thì không thể làm thay đổi hiện trạng của bộ lạc được mà sầu não, bây giờ mặc dù bộ lạc đã có những biến chuyển tốt đẹp, nhưng ông ta càng ngày càng cảm thấy, mình không làm tốt cái chức vụ này.
Thế nên, sau khi bị Lý Dương giáo huấn, tộc trưởng cũng đâu chỉ là cảm thấy xấu hổ đơn giản như vậy, căn bản chính là xấu hổ muốn khóc. Ông ta mắt phiếm đỏ, vừa thở vừa than vãn.
" A Dương a,... ta... cũng muốn... có thể... giống như ngươi... thông minh,... nhưng... đầu óc ta... cũng... không có dễ dùng... như của ngươi vậy, có... phải là... ta ngu ngốc lắm... không,...ta phải... làm thế... nào đây a?
Mà sau khi tộc trưởng than vãn như vậy, Lý Chiến cũng như là đồng cảm nói ra.
" Ta cũng... cảm thấy... đầu óc mình... không được...dễ dùng lắm... Có... cách nào... để thay đổi...hay không a?!!!"
Sau khi nói xong, tộc trưởng và Lý Chiến liền nhìn nhau đầy đồng cảm. Trong khi đó, những người khác thì cảm thấy bản thân còn không bằng hai người này, không biết là còn có thể cứu được nữa không.
Lý Dương nghe thấy bọn họ nói vậy thì rất là thông cảm, dù sao bọn họ cũng chỉ coi là một đám thổ dân, lại bị cô lập ở góc này, xa cách xã hội, gặp gỡ ít, trải nghiệm ít nên bị gò bó suy nghĩ cũng là bình thường.
Lý Dương cũng không tỏ ra trách cứ hay là chê cười bọn họ ngu ngốc, đây cũng đều là người thân cùng tộc nhân của hắn, việc hắn cần làm là chỉ dẫn, giúp họ trở nên tốt hơn. Thế là hắn bắt đầu giảng giải cho họ cách thức để thay đổi bản thân, chủ yếu vẫn là hướng dẫn để họ tạo thành thói quen suy nghĩ, giải quyết vấn đề bằng đầu óc.
"Chúng ta sinh ra đúng là có người thông minh hơn một chút, hoặc kém thông minh hơn một chút. Nhưng cũng không thể sinh ra đều ngu ngốc hết được.
Các ngươi căn bản cũng không phải là ngu ngốc, các ngươi chỉ là không có thói quen vận dụng đầu óc vào cuộc sống mà thôi.
Vậy nên từ giờ các ngươi cần phải chịu khó suy nghĩ, chịu khó tưởng tượng, mỗi khi gặp phải vấn đề gì, các ngươi cũng cố gắng tìm kiếm những giải pháp tối ưu nhất. Cho dù có thể các ngươi chưa chắc đã tìm ra giải pháp nào, hoặc cũng có thể giải pháp ngươi tìm ra sẽ không đúng, nhưng nó sẽ tạo thành cho các ngươi một cái thói quen, đó là vận dụng đầu óc.
Đầu óc chúng ta cũng như là một thế giới vậy, cũng như chúng ta đang ở khu vực này. Nếu như không cố gắng khai phá nó, không tìm cách đi càng xa, thì cuối cùng chúng ta vẫn sẽ mãi bị gò bó ở khu vực này mà thôi. Mà nếu như chúng ta cố gắng, vậy thì sẽ có thể đi càng ngày càng xa, rồi một ngày nào đó, chúng ta sẽ có thể muốn đi đâu thì đi, không có gì có thể giới hạn chúng ta.
Thực ra, ta nói vậy cũng không phải là để các ngươi phải lập tức có thể làm cái này cái kia, mà đơn giản chỉ là để các ngươi có thể từ từ thay đổi, biết cách sử dụng đầu óc, đừng để nó hoang phí.
Gặp được khó khăn, không nhất thiết phải lập tức tìm một cách khác ứng phó, thay cho những kinh nghiệm mà tổ tiên để lại. Nhưng các ngươi phải có tinh thần, tìm kiếm những phương pháp mới, có thể ứng phó tốt hơn với những khó khăn đó. Chạy trốn thì chạy trốn, nhưng lần này ta chạy trốn, trong đầu phải tìm cách để lần sau không còn phải chạy trốn nữa.
Đương nhiên, nếu như ngươi cảm thấy bản thân không thể nghĩ ra cách gì tốt, vậy thì cố gắng trở nên mạnh mẽ, bởi vì khi đã mạnh mẽ rồi, những khó khăn nguy hiểm trước đó sẽ không còn là khó khăn nguy hiểm nữa."
Đám người nghe Lý Dương giảng, cái hiểu cái không, nhưng bọn họ vẫn cố gắng nhớ kỹ những lời Lý Dương nói, đồng thời cố gắng suy nghĩ xem những lời Lý Dương nói có ý nghĩa như thế nào.
Lý Dương nhìn thấy đám người ai cũng tỏ ra chăm chú suy nghĩ thì vui mừng, điều này chứng tỏ bọn họ đã bắt đầu biết động não, chỉ cần thường xuyên như vậy, họ sẽ dần thành thói quen sử dụng đầu óc để giải quyết vấn đề.
Hắn cũng không nói gì nữa, để mặc cho đám người tiêu hóa những gì hắn vừa nói. Còn hắn thì tiếp tục chăm chú vào nhiệm vụ của mình, đó là cảnh giới xung quanh.
Đi được một lúc, Lý Dương lại kiếm một cái gò đất, hoặc địa hình cao một chút để có thể quan sát được xa hơn. Đột nhiên thì hắn phát hiện ở phía xa có động tĩnh, đó là từng âm thanh như là thú hống. Không biết có phải là có hung thú phát hiện ra bọn hắn hay không, hay vẫn chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Nhưng để chắc chắn, hắn vẫn là thúc dục mọi người nhanh lên một chút, chẳng may nếu như có hung thú thật sự tìm tới, với tình trạng của bọn họ hiện nay, phương pháp ứng phó tốt nhất có lẽ là bỏ của chạy lấy người. Mà con mồi tốt như này, bỏ lại thực sự là sẽ rất tiếc nuối.
Mọi người cũng có thể loáng thoáng nghe được âm thanh đó, đương nhiên là cũng lo lắng không kém, dù cho mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng di chuyển càng nhanh hơn.
Sau một hồi suy nghĩ, Lý Dương cảm thấy vẫn là lập tức lên đường trở về bộ lạc thì hơn, ở lại thảo nguyên này thêm chút nào thì lại càng dễ gặp phải nguy hiểm chút đó.
Mà mê hồn hoa cũng không còn lại bao nhiêu, khả năng là không đủ để giữ cho đám con mồi này hôn mê cho tới ngày mai. Chưa kể hai đầu hung thú to lớn vừa mới thu được căn bản cũng không thể chuyển được vào trong hang động, chẳng lẽ lại vứt ở bên ngoài. Làm như vậy cho dù tuyết hùng có không bị tỉnh lại, thì cũng sẽ dễ dàng thu hút tới những kẻ săn mồi.
Thế là, vừa di chuyển, Lý Dương cũng vừa nói ra suy nghĩ này của mình cho mọi người. Bọn họ đương nhiên là không có ai phản đối, dù sao đối với họ bây giờ, thu hoạch lớn như vậy thì chỉ muốn trở về tới bộ lạc nhanh một chút, như thế thì bọn họ mới có thể thoải mái tận hưởng thu hoạch của lần này.
Chỉ có điều, còn có một vấn đề có lẽ là ai cũng đang lo nghĩ, đó là vấn đề vận chuyển con mồi. Bình thường như mọi năm con mồi ít, họ cũng chưa bao giờ phải lo nghĩ chuyện này. Nhưng năm nay đúng là sự phiền muộn của sung sướng, con mồi nhiều quá cũng thành vấn đề mà bọn họ cần lo nghĩ.
Chỉ mới chỗ con mồi ở đây thôi mà bọn họ đã phải vận chuyển tương đối vất vả rồi, thế nhưng ở trong căn cứ còn có nhiều hơn đâu. Ừ thì ở căn cứ còn khoảng nửa người nữa, nhưng chỉ sợ cũng khó mà vận chuyển hết về được. Khó khăn lắm mới có một lần thu hoạch tốt như này, không lẽ lại phải lãng phí con mồi chỉ vì không vận chuyển hết được sao?!!!
Đương nhiên, vấn đề này lại được vứt cho kẻ mà mọi người cho là thông minh nhất ở đây. Chỉ thấy tộc trưởng bây giờ thở còn không kịp nhưng vẫn phải mở miệng mong muốn Lý Dương hiến cho một kế.
" A... A Dương, bây...bây... giờ... làm sao để... có... có...thể...vận chuyển... được hết...con mồi...đây???"
Lý Dương thực sự là không nhìn nổi, đã thở không ra hơi rồi mà còn cố mở miệng nói. Thế là hắn lập tức ra hiệu cho tộc trưởng nhanh thở, không cẩn thận đứt hơi ở đây thì thực sự là bất hạnh. Đồng thời, hắn cũng không chậm trễ nói.
" Yên tâm, không cần phải lo nghĩ, vấn đề này ta đã sớm suy nghĩ rồi."
Thực sự là Lý Dương đã sớm suy nghĩ vấn đề này. Sớm có suy đoán chuyến này đi săn sẽ thu hoạch phong phú, sau khi bắt đầu săn bắt ở đây, Lý Dương càng chắc chắn hơn về điều này. Mà vấn đề con mồi quá nhiều, khó có thể vận chuyển trở về cũng là điều hắn sớm có thể đoán được.
Vậy nên hắn cũng đã sớm bắt đầu nghĩ cách, đâu như những người này, đúng là chờ nước tới chân mới nhảy. Như hắn đã sớm tính tới chuyện này từ trước, mà còn tốn không ít thời gian mới có thể tìm ra phương án giải quyết. Nếu cứ như đám bọn họ tới bây giờ mới tính, thì khả năng cũng chỉ có thể bỏ lại một đám con mồi để có thể thuận lợi trở về mất.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, Lý Dương cũng chỉ có thể nghĩ ra một cách phù hợp với hoàn cảnh của bọn họ lúc này, mà cách này cũng rất đơn giản. Hắn cũng muốn bắt đầu giảng giải phương án mà hắn định dùng để vận chuyển con mồi trở về.
Nhưng trước khi giằng giải về phương án vận chuyển con mồi của mình, Lý Dương còn muốn bọn họ ghi nhớ kỹ hơn những gì trước đó hắn đã nói, hắn muốn để những người này biết cách sử dụng đầu óc, không thể mỗi lần gặp vấn đề đều cần tìm hắn, cũng không phải là hắn ngại việc, chỉ là cũng sẽ có lúc không có mặt hắn ở đó, vậy thì bọn họ phải tìm ai.
" Như hồi nãy ta đã nói với các ngươi, làm gì cũng phải biết vận dụng đầu óc. Không chỉ là dùng đầu óc để giải quyết vấn đề nan giải, mà tính toán trước kết quả cũng là rất cần thiết. Như lần này đi săn thuận lợi như vậy, thì các ngươi cũng phải sớm có thể dự đoán ra việc, chúng ta thu hoạch được rất nhiều con mồi.
Mà vận chuyển nhiều con mồi như vậy trở về bằng cách nào, thì cũng phải sớm bàn bạc, tính toán với nhau đi mới đúng. Chứ nếu như không có ta, chờ đến bây giờ chuẩn bị trở về các ngươi mới suy nghĩ đến chuyện này, không phải đã có chút muộn. Lỡ như không có biện pháp nào, chẳng lẽ lại phải vứt bỏ bớt lại con mồi hay sao.
Ta nói như vậy không phải là để chỉ trích các ngươi, mà là để các ngươi nhớ kỹ những lời trước đó ta nói, phải biết vận dụng đầu óc. Không phải bây giờ ta đã tìm ra phương án giải quyết, thì các ngươi thôi không cần nghĩ ra một phương án khác. Mà các ngươi vẫn phải tiếp tục suy nghĩ tìm ra một phương án khác tốt hơn, lỡ như phương án của ta không thể sử dụng thì sao, hoặc cũng có thể nó không được tốt lắm..."
Sau khi để cho đám người biết việc cần phải tự mình suy nghĩ, Lý Dương cũng chính thức giảng giải cho bọn họ về phương án vận chuyển của mình.
"... Mà phương án vận chuyển con mồi của ta cũng rất đơn giản, chúng ta không đủ người để mang vác hết con mồi trở về, vậy thì để bọn chúng tự đi trở về..."
Mới nghe câu này của Lý Dương, đám người cảm giác chẳng khác nào lúc Lý Dương nói đầu thiết trảo ưng là tự bản thân nó đâm chết mình. Nhưng bây giờ bọn họ đã học được tự hỏi, bọn họ lập tức cảm thấy Lý Dương hẳn là còn chưa nói xong, thế là chờ đợi câu tiếp theo của hắn. Mà thật ra bọn họ cũng nào có hơi mà mở miệng thắc mắc.
Còn về phần Lý Dương, hắn nói vậy cũng không phải là trêu đùa mọi người, hắn cũng đều là nói thật về phương án của mình. Mà hắn cũng biết là chỉ nói như vậy thì mọi người sẽ không hiểu gì, vậy nên hắn tiếp tục nói càng cụ thể hơn.
" ... Cụ thể hơn, đó là chúng ta có thể dùng thạch mâu làm cây nẹp, buộc ép vào hai bên đầu và thân của thổ trư. Đồng thời ghép nối nhiều đầu thổ trư thành một hàng.
Như vậy bọn chúng sẽ không thể cử động gì ngoài việc tiến lên hoặc lùi lại. Khi đó việc của chúng ta là chỉ cần điều khiển cho chúng tiến lên, không cần tốn mấy người.
Đương nhiên, phương án này cũng chỉ có thể dùng với thổ trư cấp mãnh thú thôi. Còn đầu kia thổ trư cấp man thú và những đầu hung thú khác, thì cũng chỉ có thể mang vác như bình thường. Nhưng dù sao đa phần con mồi là thổ trư, mấy đầu hung thú khác mặc dù to lớn hơn thổ trư khá nhiều, nhưng bớt được số lượng thổ trư, còn lại mang vác hẳn là không thành vấn đề đi."
Đám người tộc trưởng thực sự cũng chưa hình dung được cách làm của Lý Dương là như thế nào. Nhưng nghe hiệu quả, bọn họ cảm thấy phương án này có vẻ đã rất tốt.
Chỉ là Lý Dương cũng đã nói, để họ tiếp tục suy nghĩ cách khác để giải quyết vấn đề này. Vậy nên trên đường, bọn họ cũng không ngừng suy nghĩ.
Kết quả thì còn cần phải nói, nếu như có thể dễ dàng như vậy nghĩ ra một phương án, thì còn cần tới Lý Dương? Nhưng như Lý Dương đã nói, hắn muốn mọi người hình thành thói quen sử dụng đầu óc để giải quyết vấn đề, không phải là cứ suy nghĩ là có thể thành công, nhưng không chịu động não, vậy thì làm sao có thể nghĩ ra cách giải quyết.
Rất nhanh, mọi người đã về tới căn cứ. Vì là tuyết hùng và thiết trảo ưng kích thước to lớn như vậy, rất là dễ thấy. Vậy nên chiến sĩ làm nhiệm vụ canh gác ngoài cửa hang dễ dàng thì thấy được bọn chúng.
Đầu tiên phản ứng của anh ta đương nhiên là kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc. Ai mà tưởng tượng được đám người tộc trưởng lần này đi săn trở về lại mang theo hai đầu hung thú và hung cầm to lớn như vậy.
Phản ứng tiếp theo đương nhiên là chạy vào trong hang báo tin vui này cho những người khác, đồng thời để cho bọn họ vận chuyển con mồi đi vào.
Nghe được tin tức này, đám người trong hang cũng kinh ngạc không kém, vội vàng chạy ra xem.
Trần Thiên Quân, Hoàng Đại Thành, Đinh Báo, Mặc Hà, Dương Trấn dẫn đầu đám người nhanh chóng lao ra, vừa nhìn thấy đám người tộc trưởng ở bên ngoài thì càng thêm kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình. Vốn dĩ nghe thấy chiến sĩ canh gác thông báo là tộc trưởng mang về hai đầu hung thú to lớn đã đủ vui mừng. Bây giờ chính mắt nhìn thấy hai đầu hung thú thì mới phát hiện đâu chỉ là to lớn đơn giản như vậy, này đúng là quá to lớn ấy chứ, đã thế còn có một đầu tuyết hùng cấp bậc đạt tới hung thú cấp, lại còn vẫn sống nguyên nữa.
Đám người tộc trưởng mặc dù đã phải thở ra bằng mồm, nhưng thấy được phản ứng của đám người kia thì cũng vẫn tỏ ra rất đắc ý.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Trần Thiên Quân lại tỏ ra không biết phải làm sao nói.
" Này... Này, bây giờ phải làm như thế nào để chuyển chúng vào đây, kích thước to lớn như vậy, có mở rộng cửa hang cũng chỉ sợ không được a, có mà phải đào toang cái hang ra thì mới lọt được!!!"
Không chỉ Trần Thiên Quân, tất cả những người khác trong nhóm canh gác cũng có cùng suy nghĩ như vậy.
Tộc trưởng nghe vậy thì xua xua tay, nói với bọn họ.
" Mở rộng cửa hang đúng là phải làm, nhưng không phải để chuyển những con mồi này vào trong, mà là để chuyển những con mồi trong hang ra, chúng ta sẽ lập tức lên đường trở về bộ lạc."
Đám người Trần Thiên Quân nghe vậy thì kinh ngạc thốt ra.
" Nhanh như vậy!!!"
Tộc trưởng thấy họ kinh ngạc ở đó thì thúc giục.
" Đúng vậy, nhanh lên một chút, chúng ta cần gấp rút lên đường!!!"
Đám người biết là tộc trưởng không phải đùa, vậy nên lập tức bắt tay vào làm việc.
Lý Dương cũng nói với đám người tộc trưởng.
" Trong khi bọn họ chuyển con mồi trong hang ra thì chúng ta làm công tác ngụy trang cho đám con mồi này."
Bọn người tộc trưởng nghe vậy thì ngạc nhiên.
" Ngụy trang??? Ngụy trang là làm gì???"
Lý Dương lập tức giải thích.
" Các ngươi có thấy mấy đầu hung thú này quá dễ thấy không?
Chúng ta vận chuyển một đoạn ngắn như vừa rồi còn có thể, nếu như vận chuyển về tới bộ lạc, đoạn đường dài như vậy, nếu như có đầu hung cầm nào bay qua trên đầu chúng ta, thì nhất định có thể dễ dàng phát hiện ra chúng ta. Nhất là khi trở về tới gần hắc vũ sơn, rất dễ gặp phải hắc vũ ưng bay qua, sẽ rất dễ bị phát hiện.
Mà ngụy trang chính là dùng những thứ xung quanh như cây cỏ bao phủ lên mặt ngoài, để che giấu hình dạng con mồi, không cho chúng bị phát hiện."
Đám người nghe vậy thì đã hiểu, lập tức làm theo chỉ dẫn của Lý Dương, lấy cây cỏ xung quanh cài lên người hung thú để làm ngụy trang.
Bên kia, cửa hang rất nhanh thì đã được đám người Trần Thiên Quân mở rộng, từng đầu hung thú bắt đầu được vận chuyển ra ngoài, bọn chúng vẫn được duy trì ở trạng thái hôn mê.
Thấy thế, Lý Dương bắt đầu chỉ đạo đám người tộc trưởng trói buộc lại những đầu thổ trư.
Đầu tiên là lấy thạch mâu trói buộc vào một bên của thổ trư, trói chặt đầu và thân của nó vào thạch mâu. Tiếp đó là một cán thạch mâu khác vào bên kia của thổ trư.
Nếu chỉ như vậy cũng không có bao nhiêu tác dụng. Nhưng nếu cứ tiếp tục trói thêm nhiều đầu thổ trư và các cán thạch mâu khác tạo thành một hàng dài thì lại khác.
Làm như vậy chúng sẽ không chỉ bị thạch mâu gò bó, mà chúng còn tự giàng buộc nhau. Kết quả chúng cũng chỉ có thể tiến lên, lùi lại hoặc là đứng im mà thôi.
Nhưng như vậy cũng phải có sự phối hợp của tất cả các đầu thổ trư trong hàng đó, chỉ là chuyện đó làm sao có thể xảy ra. Vậy nên chúng chỉ có thể di chuyển dựa theo sự dẫn dắt của bọn hắn mà thôi.
Với lại Lý Dương cũng không định để tất cả bọn chúng tỉnh lại, mỗi hàng hắn cũng chỉ định để ba, bốn đầu thổ trư tỉnh lại, để những đầu thổ trư này trở thành động lực kéo theo cả hàng thổ trư đi.
Lý Dương để mọi người trói buộc mỗi hàng hai mươi đầu thổ trư, như vậy là vừa tầm, không quá nhiều cũng không quá ít, dù sao quá ít thì tốn người khống chế, mà quá nhiều thì cũng cồng kềnh.
Hắn cũng nhắc nhở bọn họ trói buộc chặt một chút, chứ sức lực của thổ trư cũng rất mạnh, lỡ như chúng làm tuột dây ra thì không xong. Đám người phân công người giữ, người trói buộc, tiến độ cũng rất nhanh.
Đám người Trần Thiên Quân nhìn thấy bọn họ hết buộc lá cây lên thân con mồi, bây giờ lại trói con mồi một cách kỳ quái thì ngạc nhiên vô cùng, không biết bọn họ cứ làm những việc kỳ quái gì không biết.
Không kiềm chế được, Trần Thiên Quân tò mò hỏi ra.
" Tộc trưởng, các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Tộc trưởng cũng không giấu giếm, trả lời:
" Đây là a Dương nghĩ ra phương pháp để chúng ta có thể vận chuyển con mồi trở về dễ dàng hơn, bằng không nhiều như vậy con mồi, ngươi cảm thấy chúng ta có thể dùng cách nào để mang hết trở về?"
Đám người nghe vậy cuối cùng cũng biết được. Vốn dĩ bọn họ cũng đang lo lắng nên vận chuyển nhiều như vậy con mồi kiểu gì, bây giờ thì không cần phải lo lắng nữa.
Chờ đám người đã vận chuyển hết đám con mồi trong hang ra, Lý Dương đề nghị bọn họ đi lấp hết cửa hang lại. Làm như vậy là vì hắn hi vọng cái hang này sẽ không bị những hung thú khác chiếm lấy, chờ sang năm bọn họ còn có thể tiếp tục sử dụng cái hang này. Dù sao móc ra cái hang như vậy cũng rất tốn công.
Còn về phần trói buộc con mồi, cũng đã làm không sai biệt lắm, đám thổ trư này vẫn bị giữ ở trạng thái hôn mê để tiện cho việc trói buộc bọn chúng. Nhưng sau khi trói xong, cũng phải làm cho một số con tỉnh lại để di chuyển. Mà Lý Dương cũng phải hướng dẫn mọi người cách điều khiển bọn chúng như thế nào.
Theo như Lý Dương tính toán, hắn sẽ làm tỉnh một đầu thổ trư ở đầu, một đầu thổ trư ở cuối, và hai đầu thổ trư ở phần giữa hàng để chúng di chuyển. Tương ứng thì cần có một chiến sĩ đi trước kéo, một chiến sĩ đi sau thúc giục, một chiến sĩ đi giữa làm nhiệm vụ cảnh giới và hỗ trợ.
Cũng cần phải che mắt đám thổ trư này lại, để chúng không thấy được đông tây nam bắc gì cả, chỉ có thể đi theo hướng mà bọn hắn chỉ định.
Xong xuôi, bọn họ bắt đầu sắp xếp những hàng thổ trư lại, bắt đầu lấy nước pha củ của mê hồn hoa, cho những con thổ trư được chỉ định uống để chúng tỉnh lại.
Con đầu hàng bị buộc dây để chiến sĩ dẫn dắt. Trong khi cuối hàng bị buộc thừa ra một đoạn thạch mâu để chiến sĩ phía sau nắm vào, giữ cho chúng không đi lệch ra. Người chiến sĩ ở cuối này sẽ cầm một mũi tên, nếu như chúng không di chuyển thì anh ta sẽ dùng mũi tên đâm vào mông con thổ trư cuối cùng khiến cho nó phải di chuyển.
Đám thổ trư tỉnh lại, không chỉ bị trói buộc, lại còn bị bịt mắt khiến chúng hoảng loạn, nhưng cũng không làm nên trò trống gì, bởi vì chúng còn phải gánh chịu sức nặng của cả đám thổ trư và không ít thạch mâu đâu, thậm chí còn có sự ghìm giữ của đồ đằng chiến sĩ nữa. Chỉ khi đồ đằng chiến sĩ điều khiển, bọn chúng mới có thể di chuyển tiến lên được.
Mặc dù vẫn còn có chút khó khăn, nhưng coi như vẫn là có thể bắt đầu lên đường.
Thấy thế, những người khác cũng bắt đầu vận chuyển mấy đầu hung thú còn lại đi theo. Tốn mất khoảng một phần ba số người tiến hành vận chuyển thổ trư, còn lại hai phần ba số người vận chuyển bẩy đầu hung thú còn lại, trong đó đầu man thú cấp thổ trư kích thước cũng không quá to lớn, nên không tốn mấy người vận chuyển nó.
Đã vậy bọn họ cũng có thể thay đổi cho mấy người dẫn dắt thổ trư nếu như cảm thấy mệt mỏi nữa. Thế nên bọn hắn có thể di chuyển một cách thoải mái, vẫn có tâm trạng để nói chuyện, trêu đùa.
...
Cách chương.
Đăng bởi | thiendiahong |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 11 |