Về tới bộ lạc.
Sau khi đã thu thập đủ nhiều mê hồn hoa, đoàn người bắt đầu lên đường trở về. Mặc dù cả lộ trình cũng không gặp phải đầu hung thú nào nhòm ngó, nhưng đoàn người bọn họ vẫn luôn chọn tuyến đường có những bụi cây che chắn để đi, làm như vậy chủ yếu là để tránh né những mối nguy hiểm từ không trung.
Ở khu vực cánh đồng cỏ này, bọn họ cũng chỉ e ngại nhất những đầu hung cầm có khả năng sẽ bay qua đây thôi.
Về qua nơi trú ẩn bí mật của họ ở giữa đường, đoàn người cũng không hề dừng lại nghỉ ngơi, cả hành trình mọi người cũng chỉ dừng lại giữa đường nghỉ ngơi ăn uống có một lần, vậy cũng là bỏ thịt khô ra gặm, bọn họ muốn tranh thủ thời gian để có thể trở về tới bộ lạc sớm một chút.
Thực sự thì cả chuyến hành trình này, nơi bọn họ e ngại nhất, có khả năng gặp nguy hiểm nhất lại là ở cửa bộ lạc, dù sao đỉnh núi sinh sống hắc vũ ưng, mặc dù chúng cũng đều ra ngoài kiếm ăn, nhưng rất dễ đụng phải chúng, bình thường còn không sao, chứ đoàn người đông như vậy, lại mang theo nhiều như vậy con mồi, không bị chú ý tới cũng khó.
Vậy nên, cho dù khi về tới đây trời cũng đã tối, bọn họ cũng vẫn phải cẩn thận vô cùng, có chút gió thổi cỏ lay gì cũng sẽ đề phòng mà núp vào các bụi cây. Không chỉ thế, bọn họ cũng không giám đi cùng nhau, mà phân thành từng tốp nhỏ, mang theo từng đám con mồi trở về.
Vì là lần này đoàn thợ săn về sớm hơn khá nhiều so với bình thường, vậy nên người của bộ lạc rất là bất ngờ, không ai nghĩ là họ lại về vào lúc này. Mọi người đều tưởng thu săn năm nay đã xảy ra vấn đề gì, bởi vì chỉ có mấy người trở về, lại còn trong tình trạng hết sức mệt mỏi.
Nhưng chờ khi biết được tình huống, ai cũng hết sức vui mừng, tế sư lập tức cử thêm đồ đằng chiến sĩ đi ra bên ngoài hỗ trợ vận chuyển con mồi, tầm này thì ai cũng đã rất mệt mỏi.
Có thêm sự hỗ trợ, lại không gặp phải tình huống ngoài ý muốn nào, đoàn người nhanh chóng vận chuyển hết con mồi vào trong hang.
Nhìn thấy số lượng con mồi to lớn, người dân của bộ lạc, kể cả đồ đằng chiến sĩ hay người thường, ai cũng vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, bọn họ làm sao có thể tưởng tượng được, thu hoạch của lần thu săn này lại nhiều như vậy.
Mà những người tham gia thu săn lần này, ai cũng cảm giác rất là tự hào, mặc dù đã mệt thành chó, nhưng người nào người đấy cũng không che dấu được nụ cười trên mặt.
Bên trong hang động, lửa đuốc được đốt lên sáng trưng, tất cả mọi người vây quanh đoàn thợ săn, cùng nhau vận chuyển con mồi đi tới chỗ tế đàn.
Vừa đi, tộc trưởng và tế sư vừa bàn luận xem nên sử lý con mồi thế nào. Theo như những năm trước, thu săn trở về sẽ lấy máu huyết của những con mồi đã chết để hiến tế, còn những đầu con mồi còn sống thì sẽ được giữ lại để giành cho đến năm sau tổ chức đại tế.
Nhưng năm nay có sự khác biệt rất lớn, không chỉ thu hoạch được lượng lớn con mồi, mà còn hầu hết đều là con mồi sống, cũng chỉ có một đầu thiết trảo ưng là đã chết mà thôi.
Mặc dù chỉ riêng đầu thiết trảo ưng này cũng dư sức bù lại số lượng con mồi mọi năm dùng để hiến tế, nhưng những đầu man thú cấp trở lên cũng rất khó có thể giữ lại, thế nên cuối cùng mọi người nhất chí, chỉ giữ lại một phần thổ trư để tới sang năm tiến hành đại tế, còn lại đều trực tiếp hiến tế bây giờ. Dù sao tế sớm tế muộn cũng như vậy, ai biết đâu đầu năm sau bọn họ lại có thể kiếm thêm được tế phẩm mới đâu.
Đã quyết định như vậy, mọi người lập tức vận chuyển một phần thổ trư đi cất giữ, cũng không phải đâu xa, chính là ngay cạnh không gian chỗ tế đàn này, bộ lạc móc ra một cái hầm xuống dưới, chuyên để nhốt tế phẩm. Cũng không có gì đặc biệt, tế phẩm sẽ bị trói buộc cẩn thận rồi thả xuống, hung thú sinh mệnh lực rất mạnh, nhốt ở đó một thời gian, không ăn uống gì chúng cũng sẽ không chết được, dù sao thì mùa đông đến, bọn chúng cũng phải ngủ đông, chẳng khác chút nào, cùng lắm là gầy đi một chút.
Xong xuôi, mọi người cũng không chuẩn bị gì nhiều, trực tiếp xếp đặt con mồi ngay ngắn rồi tiến hành hiến tế, bọn họ đã chờ đợi không kịp nữa rồi.
Lần này chính là lần hiến tế lớn nhất từ trước tới nay của bọn họ, mặc dù không có chuẩn bị kỹ lưỡng, tắm rửa sạch sẽ, quần áo tinh tươm cái gì, nhưng số lượng tế phẩm như này, trước nay chưa từng có nhiều như vậy, kể về số lượng lẫn chất lượng. Cho dù lần trước thu hoạch được đầu kia ám dạ báo cũng còn thua rất nhiều.
Có lẽ là cảm nhận được rất nhiều khí tức hung thú, tổ linh đã sớm chủ động thức tỉnh, ánh lửa bùng cháy lên dữ dội khiến cho những ngọn đuốc cũng trở nên ảm đạm lu mờ.
Tất cả mọi người quỳ xuống phía dưới tế đàn, trong khi đó tế sư bắt đầu thực hiện nghi lễ. Miệng tế sư không ngừng ngâm tụng tế văn, trong khi thân thể thì nhảy múa một vũ điệu kỳ quái nào đó mà Lý Dương không thể hiểu được. Thực sự đã thấy qua nhiều lần nhưng Lý Dương vẫn không hiểu được vì sao lại phải nhảy múa như vậy, hắn rất tò mò là ai đã sáng tạo ra cái điệu nhảy kỳ quái này. Thực sự nếu như là một cô gái xinh đẹp nhảy múa như vậy có lẽ sẽ rất dễ nhìn, nhưng một lão già như tế sư thì nhìn không nổi.
Trong khi tế sư tiến hành nghi thức tế lễ, tổ linh như là đã không kịp chờ đợi vươn ra từng điều hoả tuyến cắm vào mi tâm của các tế phẩm, ngay cả đầu thiết trảo ưng đã chết rồi cũng không ngoại lệ.
Sau đó, mọi người có thể thấy rõ ràng như có thứ gì được những hoả tuyến này hút ra, dọc theo hoả tuyến trở về bên trong ngọn lửa. Ngọn lửa cũng theo đó dần dần tăng trưởng, ngày một lớn lên và thêm sáng ngời.
Theo từng nhịp đong đưa của ngọn lửa, mọi người có thể thấy được cảm súc vui sướng của nó, chẳng khác nào một đứa trẻ đang hân hoan.
Rất nhanh, có lẽ là đã hưởng dụng xong tế phẩm, những hoả tuyến bắt đầu rút trở về trong ngọn lửa. Lần này không hổ là lần hiến tế lớn nhất của bọn họ, sau khi các hoả tuyến quay trở lại, ngọn lửa lớn lên gần như gấp đôi so với ban đầu. Mặc dù đây cũng không phản ánh chính xác sự tăng trưởng của tổ linh, nhưng như vậy cũng đã đủ thấy được lợi ích mà tổ linh thu được sau lần hiến tế này.
Thời khắc mọi người mong chờ cũng sắp sửa đến, mọi người quỳ bái càng sâu, chỉ là mắt ai cũng ngước lên chờ mong. Ánh mắt của bọn họ như là phát ra âm thanh "Lão tổ tông! Ngài mau ban phúc đi a!!!"
Đương nhiên, bọn họ cũng không phải không công chờ mong, từ trong ngọn lửa bắt đầu bay ra vô số điểm sáng, lần này rõ ràng so với số lượng những lần trước càng thêm nhiều.
Không chỉ như vậy, lần này những điểm sáng màu vàng này cũng không chỉ rơi vào riêng đám đồ đằng chiến sĩ thôi, mà là tất cả mọi người. Từ già đến trẻ, từ nam tới nữ, bất cứ ai cũng đều được.
Đương nhiên, số lượng điểm sáng mỗi người nhận được vẫn là có sự chênh lệch như bình thường. Trong đó đám người tế sư, tộc trưởng, Lý Dương, Lý Chiến bọn hắn vẫn là nhận được càng nhiều ưu ái của tổ linh hơn. Còn những đồ đằng chiến sĩ khác thì tùy thuộc vào tu vi mà nhận được số lượng điểm sáng khác nhau.
Về phần người thường, vậy thì không có khác biệt gì, cho dù già trẻ, gái trai, tất cả đều nhận được một điểm sáng, điểm sáng bọn họ nhận được có vẻ nhỏ và ảm đạm hơn là những điểm sáng mà đồ đằng chiến sĩ nhận được một chút.
Nhưng mặc dù như vậy, những người bình thường này cũng vẫn rất vui mừng rồi. Bởi vì bọn họ cũng không phải đồ đằng chiến sĩ, những điểm sáng này đối với họ mà nói, tác dụng cũng không giống với các đồ đằng chiến sĩ nhận được. Chúng đơn giản chỉ giúp cho những người thường này tăng cường thể chất, xua tan bệnh tật, chúng cũng khiến cho cơ thể họ có thể trở nên ấm áp hơn, chống chịu tốt hơn với hàn lạnh.
Mà bây giờ mùa đông đã gần kề, có được chúc phúc lần này, bọn họ có thể thoải mái sống qua mùa đông. Mặc dù mùa đông năm ngoái, do có thức ăn, đặc biệt là thịt đầy đủ, cũng không có ai là chết do rét, nhưng mùa đông giá rét vẫn làm những người thường này hết sức thống khổ. Nhưng năm nay chắc chắn đối với họ mà nói sẽ càng thoải mái hơn.
Người thường nhận được chúc phúc đã như thế, đồ đằng chiến sĩ thì lại càng nhận được nhiều chỗ tốt hơn, đặc biệt là Lý Dương bọn hắn nhận được nhiều điểm sáng nhất. Mặc dù chỗ tốt vẫn không khắc gì những lần trước, có khác cũng chỉ là tăng nhiều hơn một chút, nhưng như vậy cũng đã khiến bọn hắn rất là thỏa mãn rồi.
Ai nấy cũng thấy hân hoan, không ngừng cười vui vẻ, chia sẻ với mọi người xung quanh, bọn họ cảm thấy bộ lạc càng ngày càng đi lên, cuộc sống của họ cũng ngày một tốt hơn. Một số người thường thậm chí còn có suy nghĩ, muốn được thức tỉnh trở thành đồ đằng chiến sĩ.
Mà người vui mừng nhất chính là tế sư, mặc dù trên danh nghĩa, tộc trưởng mới chính là người đứng đầu của bộ lạc, nhưng trên thực tế, tế sư mới đúng là người đứng đầu bộ lạc, dẫn dắt hướng đi của bộ lạc.
Lão nhìn tổ linh đang từ từ rút nhỏ lại, trở về trạng thái ngủ say, lại nhìn xuống cảnh tượng người người mừng vui, trên mặt lão cũng không kìm được nở nụ cười. Cuối cùng lão quay sang nhìn Lý Dương, lão biết, có sự thay đổi như bây giờ đều là dựa vào đứa trẻ này, từ đầu năm nay, sau khi a Dương đứa trẻ này trở thành đồ đằng chiến sĩ, lão nhận được hết tin mừng này tới tin mừng khác, lão rõ ràng thấy được sự đi lên của bộ lạc. Có lẽ, tương lai lão còn có thể thấy được cái ngày bộ lạc có thể thoát khỏi cảnh mắc kẹt ở nơi này.
Sau một hồi cùng nhau chia sẻ sự hoan hỉ, mọi người quyết định ai về nhà ấy, còn việc phân chia con mồi thì để ngày mai tính, dù sao bây giờ cũng tới nửa đêm, mọi người cũng đã mệt mỏi cả ngày.
Lý Dương cũng cùng với mấy tiểu đệ đi trở về. Mặc dù đã nửa đêm, nhưng Lý Dương vẫn phải an ủi cái bụng của mình trước đã, vì để trở về sớm một chút, bọn họ ngay cả bữa tối cũng chưa có ăn. Ăn xong đương nhiên là lập tức đi nghỉ ngơi, cho dù còn có chuyện gì khác nữa thì cũng để đến ngày mai lại nói.
Sáng hôm sau thức dậy, Lý Dương nhanh chóng làm đồ ăn lót dạ, rồi đi tham gia phân chia con mồi. So với người khác, Lý Dương cũng không quá coi trọng việc này, vậy nên đến cũng là chậm hơn mọi người một chút. Nhưng bọn họ cũng chưa có tiến hành phân chia, mà còn đang bàn tính với nhau xem nên sử lý đám con mồi này như thế nào.
Vừa mới tới Lý Dương đã nghe thấy tộc trưởng nói.
" Các ngươi đừng quên chúng ta đã sớm quyết định thời điểm này sẽ tổ chức tộc hội, vậy nên ta cảm thấy là nên bỏ ra một phần con mồi để làm nguyên liệu nấu tiệc cho buổi tộc hội. Còn lại con mồi thì theo như lệ thường phân phối, lần này con mồi rất nhiều đảm bảo sẽ không thiếu phần ai."
Nghe thấy tộc trưởng nói như vậy, Trần Thiên Quân ở bên cạnh lập tức nói.
" Vấn đề đó thì là chuyện đương nhiên, hẳn là sẽ không ai có ý kiến gì. Chỉ là có một chuyện càng quan trọng hơn, đó chính là bảo tài thì phải phân phối như thế nào?"
Trần Thiên Quân đã sớm có ý đồ với khối bảo tài của đầu tuyết hùng kia, theo như ông ta suy nghĩ, tộc trưởng và Lý Chiến đều đã sở hữu bảo tài chế tạo binh khí, chắc chắn sẽ không thể tham lam muốn lấy thêm khối bảo tài này nữa.
Mà ông ta tự nhận bản thân tu vi cũng chỉ thua kém hai người họ, lại cũng tham gia vào chuyến thu săn lần này nên cũng có công. Nếu như tính công lao cũng chỉ có a Dương đứa trẻ kia là coi như có thể nói ra, còn người khác cũng không khác biệt gì nhau. Nhưng a Dương cũng giống như tộc trưởng và Lý Chiến, đều đã có bảo tài rồi. Vậy nên cơ hội đạt được khối bảo tài này của ông ta là rất lớn.
Nhưng cũng đâu phải chỉ có ông ta là quan tâm đến khối bảo tài này, xét về tu vi, Trần Thiên Quân cũng chưa chắc đã là người cao nhất ngoài tộc trưởng và Lý Chiến, ông ta cũng chỉ là đột phá tôi thể bẩy tầng trước những người khác mà thôi. Chẳng nói người khác, mới nói Lý Tĩnh và Lý Húc hai người, mặc dù đột phá tới tôi thể bẩy tầng sau Trần Thiên Quân một chút, nhưng bọn họ thu được tài nguyên nhiều hơn Trần Thiên Quân không ít, tu vi chắc chắn đã nhỉnh hơn Trần Thiên Quân rồi.
Nhưng hai người này cũng không hề có ý tưởng gì với khối bảo tài kia, có ý nghĩ với bảo tài cũng chỉ có mấy người đội trưởng của các đội săn mà thôi.
Ví dụ như Hoàng Đại Thành, vừa nghe thấy Trần Thiên Quân lên tiếng thì cũng lập tức chen vào.
" Đúng vậy tộc trưởng, bảo tài cũng chỉ có một khối, nên phân phối cho ai chính là chuyện quan trọng, ta nghĩ cần phải có một phương pháp phân phối hợp tình hợp lý, không thì rất khó làm vừa lòng mọi người."
Mấy người khác cũng có cùng tâm tư cũng lập tức phụ họa.
" Đúng vậy!
-Đúng vậy!
..."
Tộc trưởng vừa nghe liền có thể hiểu được tâm tư của những người này, đừng nói là tộc trưởng, những người khác cũng có thể hiểu được, dù sao tâm tư của họ đều hiện rõ trên mặt, mặc dù lời nói thì đồng thuận một lòng, nhưng trên mặt thì ganh đua hiện rõ.
Biết được tâm tư của những người này, Lý Dương cũng chỉ mỉm cười, không chỉ hắn, Lý Chiến và tộc trưởng cũng mỉm cười. Mỉm cười cũng không phải là vì bọn họ đã có bảo khí rồi, không cần tranh giành như những người này nữa, mà mỉm cười là vì những người này đều đang uổng phí tâm tư
Trần Thiên Quân thấy tộc trưởng trên khuôn mặt mỉm cười có vẻ như là đang chê cười bọn họ, vậy nên lập tức không vui hỏi.
" Tộc trưởng, không lẽ ngươi đã có bảo khí rồi, còn muốn tranh với chúng ta kiện bảo tài này???"
Tộc trưởng thấy phản ứng của Trần Thiên Quân thì phì cười, vừa cười còn vừa xua tay, trả lời.
" Không! Không! Không! Ta chắc chắn là sẽ không tranh với các ngươi.
Nhưng các ngươi có biết, tuyết hùng có bản mệnh thần thông là gì không?"
Đám người này đương nhiên là biết, vậy nên thi nhau trả lời.
" Đương nhiên là băng sương lĩnh vực!!!
..."
Tộc trưởng thấy vậy thì tiếp tục hỏi.
" Vậy các ngươi chẳng lẽ không biết, băng sương lĩnh vực chính là tạo ra một khu vực nhiệt độ cực thấp xung quanh bản thân, dùng giá rét đông cứng kẻ địch.
Nhưng các ngươi cũng đâu phải tuyết hùng, các ngươi chẳng lẽ chịu đựng được giá rét như vậy sao. Chắc chắn là không thể, chỉ sợ khi sử dụng khối bảo tài này, các ngươi chính là người hẹo đầu tiên đi."
Đám người Trần Thiên Quân nghe thấy như vậy thì sững người lại, trước đó bọn họ cũng chỉ nghĩ tới thần thông đó có bao nhiêu lợi hại, cũng chưa từng nghĩ tới việc nó có ảnh hưởng tới bản thân mình hay không.
Bây giờ mới chợt nghĩ tới, đúng là như tộc trưởng nói, bọn họ căn bản cũng không thể giống như tuyết hùng, có thể chịu đựng được thần thông do chính mình phóng xuất. Mà đừng nói là bọn họ, ngay cả các loại hung thú sinh sống ở khu vực rét lạnh như tuyết trư, cũng không thể chịu đựng được cái giá lạnh mà băng sương lĩnh vực gây ra.
Nghĩ đến đây, trong lòng bọn họ một hồi mất mát, cứ nghĩ là mình có thể sẽ đạt được một kiện bảo khí lợi hại bậc nhất trong bộ lạc này, ai ngờ uổng phí tâm tư một hồi.
Nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ, bọn họ lại cảm thấy, dù sao bây giờ với tu vi của mình, cũng đâu có thể sử dụng ra được thần thông, vậy thì quan trọng gì cái thần thông đó như thế nào, cần chủ yếu là cái vật liệu, dù sao cũng tốt hơn một kiện nửa bước bảo tài.
Chờ sau này có thể sử dụng thần thông rồi lại tính, lúc đó ai biết đâu lại có cách gì an toàn để sử dụng cái thần thông này, hoặc cùng lắm thì tìm cách đổi một kiện bảo tài khác là được.
Có vẻ như, Trần Thiên Quân đầu óc vẫn là xoay chuyển nhanh hơn mấy người khác một chút, vậy nên khi thấy người khác còn đang chần chừ, ông ta lập tức đề nghị với tộc trưởng.
" Tộc trưởng, những người khác đã không muốn, vậy thì cho ta đi, ta cũng không để ý thần thông của nó có vấn đề, coi như dùng để đồng quy vu tận cũng được."
Tộc trưởng còn chưa kịp nói cái gì, thì những người khác cũng đã nhao nhao mở miệng tranh giành, nghe vẻ bọn họ cũng có cùng suy nghĩ với Trần Thiên Quân. Nhưng bọn họ cũng không quen thuộc việc dùng đầu óc suy nghĩ cho lắm, vậy nên vẫn là suy tính chưa có kỹ càng.
Tộc trưởng thấy đám người này còn thực sự là cố chấp, không chịu buông tha cho kiện bảo tài này thì mỉm cười nói với họ.
" Các ngươi chắc chắn chứ? Nhận lấy kiện bảo tài lần này là cũng sẽ giống như chúng ta, lần sau sẽ không thể tranh với người khác đâu."
Nghe thấy tộc trưởng nói vậy, những người đội trưởng này bắt đầu do dự lên. Đúng vậy nha, lỡ như lần sau bảo tài càng tốt thì sao, mà chẳng cần tốt bao nhiêu, chỉ cần nó có một thần thông bình thường, không có vấn đề gì khi sử dụng, vậy cũng đã tốt hơn kiện bảo tài này rồi.
Cũng chỉ có Trần Thiên Quân là vẫn cố chấp nói.
" Ta đã nói rồi, đám bọn họ không muốn thì cho ta đi, còn lần sau, ai biết lần sau là khi nào, hung thú cấp cũng không phải tùy tiện có thể thu hoạch được."
Tộc trưởng nghe vậy cười càng tươi, nói với Trần Thiên Quân.
" Thiên Quân, ngươi nghe vẻ rất là chắc chắn nhỉ? Giống như ngươi nói, bảo tài thứ này đúng là rất khó thu được, mà cho dù có thể thu được không ít đi chăng nữa, thì cũng chưa chắc đã có đủ cho tất cả đồ đằng chiến sĩ mỗi người một kiện, vậy nên khả năng ngươi nhận kiện bảo tài này chính là kiện duy nhất, cả đời cũng chỉ có một kiện này, căn bản không có cơ hội khác, ngay cả đổi cũng không được.
Vậy ngươi còn chắc chắn nhận lấy kiện bảo tài này chứ?"
Trần Thiên Quân cả người đều cứng lại, ông ta đúng là chưa có suy nghĩ nhiều như vậy, với phương pháp đi săn hiện tại của bộ lạc, thì đúng là còn có khả năng thu được con mồi cấp hung thú nữa, nhưng cho dù thu được nhiều đi chăng nữa, cũng không có khả năng phân phối mỗi người đôi ba kiện được.
Nếu như bây giờ ông ta lấy kiện bảo tài này, chỉ sợ thất sự sẽ như tộc trưởng nói, phải ôm theo nó cả đời. Mà bây giờ ông ta đã là tôi thể bẩy tầng rồi, hoàn cảnh bây giờ cũng không như trước kia, ngay cả một cảnh giới nhỏ cũng khó mà đột phá, thậm chí còn có nguy cơ tu vi thụt lùi.
Bây giờ thu được tài nguyên rất nhiều, không nói đâu xa, chỉ cần lượng tài nguyên thu được lần này, khả năng ông ta sẽ lại có thể đột phá một tiểu cảnh giới nữa.
Cứ như vậy, mấy chốc mà có thể đột phá tới uẩn linh cảnh đâu, đến lúc đó, mọi người có thể vui vẻ đánh ra thần thông, trong khi ông ta ngay cả kích hoạt một lần thần thông cũng không dám, vậy không phải rất là xấu hổ. Này có khác gì một kẻ bất lực, rõ ràng có một cây súng lớn, nhưng không thể bắn a.
Nghĩ đến đây, Trần Thiên Quân mặt mũi xấu hổ đỏ bừng, miệng thì ấp a ấp úng.
" Cái này... Cái này... Ta...hay là thôi đi... Ta... vẫn là không lấy kiện bảo tài này!!!"
Nói rồi, Trần Thiên Quân cũng không có mặt mũi đứng ở đó nữa, trực tiếp lủi về phía sau.
Mà những người khác cũng vội vàng xua tay, nói.
" Chúng ta cũng từ bỏ, kiện bảo tài này vẫn là nhường cho người khác đi, chúng ta nhận một kiện nửa bước bảo tài là được rồi."
Bọn họ cảm thấy may mắn vì vừa rồi không có nói chắc chắn cái gì, bằng không thì chẳng khác nào Trần Thiên Quân như vậy, mặt mo cũng không dám ngẩng lên.
...
Cách chương.
Đăng bởi | thiendiahong |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 15 |