Xử lý con mồi.
Mọi người thấy được tình cảnh đáng xấu hổ của mấy ông đội trưởng thì không nhịn được cười. Điều đó khiến cho mấy ông ấy càng thêm xấu hổ, thậm chí còn hóa thành tức giận.
Mà thấy không còn ai có ý tưởng với khối bảo tài nữa, tộc trưởng lập tức quyết định.
" Đã không ai muốn, ta cảm thấy khối bảo tài này vẫn là coi như bảo vật của bộ lạc, do tế sư lưu giữ, chờ sau này có cần đến thì lấy ra.
Còn về phần nửa bước bảo tài, vậy ưu tiên cho người có tu vi cao được, không ai có ý kiến chứ."
Cái này đương nhiên là không ai có ý kiến, bởi vì tộc trưởng nói vậy rõ ràng là ý muốn chia đều cho mấy vị đội trưởng của các đội săn. Ngoài mấy vị đội trưởng này, cũng chỉ có thành viên của hai đội săn họ Lý và họ Vân là có người có thể so sánh tu vi với máy vị đội trưởng này, nhưng bọn họ cũng đều có nửa bước bảo khí rồi, thế nên họ cũng không có ý kiến.
Mặc dù số lượng man thú cấp thu được cũng không nhiều, nhưng được cái số lượng nửa bước bảo tài lại không ít, chủ yếu là vì mấy đầu hung thú này cũng giống với kiếm xỉ hổ, bảo tài của chúng không chỉ có một. Nhiều nhất chính là thiết trảo ưng, loại này hung thú có tổng cộng tám kiện bảo tài, mỗi cái móng vuốt của nó chính là một kiện bảo tài. Chỉ là kích thước mỗi kiện cũng không lớn, đồng thời loại bảo tài này cũng không phải ngọc chất như những loại bảo tài thông thường, mà chất liệu giống như là kim thiết như vậy.
Ngoài ra thì còn có tuyết trư cũng không chỉ sinh ra một kiện bảo tài, đó là hai cái răng nanh của nó, gần giống với kiếm xỉ hổ, chỉ là kích thước càng ngắn nhỏ một chút. Có bảo tài như vậy, chỉ sợ bản mệnh thần thông của loại tuyết trư này khẳng định cũng sẽ không khác bao nhiêu với kiếm xỉ hổ, nhưng khẳng định là không thể mạnh bằng kiếm xỉ hổ được, dù sao tuyết trư cũng không có danh tiếng gì.
Tám kiện nửa bước bảo tài của thiết trảo ưng, cộng thêm sáu kiện của tuyết trư, vậy mà đã có mười bốn kiện. Về phần thanh lân mãng thì cũng chỉ có một kiện bảo tài duy nhất là tấm vẩy trên đầu của nó, thế là có tổng cộng mười lăm kiện.
Chỉ tiếc là đầu man thú cấp thổ trư cũng không có sinh ra kiện nửa bước bảo tài nào, vậy nên còn thiếu mất một kiện bảo tài nữa mới đủ cho mười sáu vị đội trưởng còn lại.
Thấy không ai phản đối, tộc trưởng tiếp tục nói.
" Theo ta phán đoán thì lần này chúng ta có được mười lăm kiện nửa bước bảo tài, nếu thật sự như vậy thì khả năng không đủ chia đều cho tất cả các ngươi, tốt nhất là các ngươi hi vọng có ngoài ý muốn xảy ra, bằng không các ngươi cũng chỉ có thể bốc thăm để quyết định.
Nhưng ta nói trước, chuyện chia đều này cũng chỉ là bảo tài mà thôi, đây là ưu tiên cho các ngươi nên mới vậy. Còn thịt hung thú thì vẫn như bình thường, theo cống hiến mà phân phối.
Các ngươi có ai có ý kiến gì không, nếu như không có thì tiến hành phân tách con mồi đi. Để xem xem có gì bất ngờ xảy ra không, lỡ như đầu man thú cấp thổ trư lại có thể sinh ra một khối nửa bước bảo tài, thì các ngươi ai cũng có phần."
Tộc trưởng nhìn một vòng mọi người, thấy không ai có gì dị nghị, thế là bắt đầu phân công mọi người xử lý đám con mồi. Số lượng con mồi rất nhiều, bao gồm mấy đầu man thú cấp, hung thú cấp và đám mãnh thú cấp thổ trư.
Đương nhiên mấy đầu man thú và đầu tuyết hùng chính là những con mồi quan trọng nhất, được quan tâm nhất nên được ưu tiên xử lý trước.
Nhiều con mồi như vậy cũng không thể mổ xẻ lần lượt từng con, mà mọi người chia nhau ra, cùng mổ đám con mồi một lúc.
Mặc dù mọi người cũng đều hi vọng, đầu man thú cấp thổ trư có thể có một khối bảo tài, nhưng sau khi mổ xẻ, tìm kiếm từng chút một, bọn họ cũng không thể tìm ra được một khối bảo tài nào.
Điều này khiến cho mọi người hết sức thất vọng, đặc biệt là mấy ông đội trưởng đội săn, kiểu này thì chắc chắn là trong số bọn họ sẽ có một người không may mắn, không thể có được nửa bước bảo tài làm tài liệu chế tạo binh khí.
Còn lại mấy đầu man thú khác thì đơn giản hơn nhiều, dù sao bảo tài của chúng cũng đều là bộ phận bên ngoài, dễ dàng thấy được, thế nên cũng chỉ cần mổ xẻ bình thường là được.
Nhưng thực ra, những đầu hung thú khác mổ xẻ còn không sao, chứ thiết trảo ưng loại này hung cầm, đối với bọn họ chính là lần đầu tiên bọn họ mổ xẻ, không những khó làm không nói, bọn họ cũng không có chút kinh nghiệm nào.
Bọn họ xoay sở đủ cách, nào là lột da, cạo lông, thậm chí là nhổ từng cái lông một đều không được. Lớp lông vũ này vừa dày vừa cứng rắn, lại còn rất chắc chắn, với sức lực của bọn họ cũng khó có thể nhổ ra, dùng bảo khí cắt cũng rất miễn cưỡng, không phải bảo khí không đủ sắc bén, vẫn là sức lực của bọn họ không đủ, mà lông lại rất nhiều. Nếu như bảo tài, số lượng có hạn thì đã không phải vấn đề gì.
Lý Dương thấy tình huống như vậy cũng sốt ruột, hắn còn muốn nhanh chóng mổ nó ra để lấy lại mũi bảo tiễn của mình đâu. Bây giờ không lẽ lại đi dùng bảo khí cắt từng cái lông một sao, biết đến bao giờ a.
Nếu như là kích thước bình thường con chim, Lý Dương nhất định sẽ để mọi người đi đun nước sôi, nhưng loại chim khổng lồ này, nước sôi sợ rằng cũng chỉ có thể tắm rửa cho nó thôi. Cuối cùng, Lý Dương nghĩ ra một cách, nhưng chỉ sợ đám người tộc trưởng cũng không dám làm.
Chỉ thấy Lý Dương lên tiếng.
" Tế sư, tộc trưởng, ta có một cách có thể dễ dàng sử lý hết đám lông này, chỉ là hơi tiếc, đám lông này có lẽ có thể dùng làm rất nhiều thứ, chất lượng tốt như vậy cơ mà."
Đám người nghe thấy thế thì rất là vui mừng, bọn họ cũng chỉ quan tâm đến thú thịt, chứ đám lông này thì quan trọng cái gì, cũng không phải bảo tài, nếu là bảo tài thì họ còn do dự một chút. Mà cho dù là nửa bước bảo tài, nếu như là ảnh hưởng tới việc bọn họ thu được cái núi thịt này, bọn họ cũng sẽ không do dự từ bỏ.
Tộc trưởng sốt ruột nhất, lập tức lên tiếng hỏi.
" A Dương, là cách gì? Còn không mau nói! Ngươi cũng không cần để ý tới cái gì lông lá, bảo tài bảo liệu thì chúng ta còn thiếu, chứ đám lông này, từ bỏ cũng được."
Mặc dù thấy đám người ai cũng biểu cảm nôn nóng, nhưng Lý Dương vẫn rất do dự, không biết có nên nói ra hay không.
" Này! Cách này... Cách này có chút... có chút... Ách! Ta chỉ sợ các ngươi không dám làm."
Nghe Lý Dương cứ úp úp mở mở, tộc trưởng mất hết kiên nhẫn.
" Có cách gì mau nói đi, miễn là có thể xử lý được đầu hung cầm lông lá này, có gì mà không dám làm!!!"
Lý Dương thấy tộc trưởng nói vậy, mặc dù vẫn là rất lưỡng lự, nhưng cũng quyết định nói ra, chỉ là trước tiên hắn phải rào chắn một câu, tránh sau đó bọn họ lại trách mắng hắn.
" Vậy ta nói, nhưng có gì thì tế sư và tộc trưởng các ngươi cũng đừng trách ta..."
Cũng không đợi bọn họ đảm bảo cái gì, Lý Dương trực tiếp nói.
"... Cách này của ta chính là cầu tổ linh giúp đỡ a, tổ linh thần thông quảng đại, cũng không cần bỏ ra bao nhiêu lực lượng, chỉ cần phóng xuất một xíu uy năng liền có thể thiêu rụi bộ lông của con chim này, chúng ta cũng không cần nhọc tâm nhọc sức."
Nói xong, Lý Dương lập tức rụt đầu, nói thật chính hắn khi nói ra cái cách này cũng cảm thấy mình đại bất kính, không biết tổ linh ở trên có nghe được những lời này của mình không, chắc là tổ linh sẽ không chấp nhặt với trẻ con như hắn đâu.
Lý Dương len lén nhìn lên trên tế đàn, thấy cũng không có gì bất thường. Thế là hắn lại nhìn qua đám người tộc trưởng, cũng không thấy biểu hiện tức giận của bọn họ. Mà lại nhìn thấy đám người này biểu hiện chẳng khác gì mình lúc nãy, rất là do dự, lại như ngập ngừng muốn nói.
Trong đầu lý Dương lập tức có một suy nghĩ, chẳng lẽ những người này thực sự định làm theo cách đó của mình, này sao có thể chứ, chính mình nghĩ ra, mình còn cảm thấy làm như vậy là tương đối bất kính với tổ tông, những người này đều là lão già, nghe xong không chỉ không tức giận, ngược lại còn động tâm, lý nào lại như vậy.
Còn đám người tộc trưởng thực sự đã động tâm với cái cách này, bởi vì bọn họ cũng không có cách nào khác a. Mặc dù rất động tâm, nhưng cũng không ai dám nói ra trước, dù sao làm như vậy đúng là hơi có bất kính với tổ tông.
Đến cuối cùng, vẫn là phải tế sư trước tiên mở miệng, chỉ là lão cũng không dám nói thẳng ra là đồng ý, mà phải uốn éo một chút bằng cách hỏi Lý Dương.
" A Dương a, cách này thực sự được chứ?"
Mặc dù đã đoán được quyết định của đám người, nhưng Lý Dương vẫn cố ý làm ra vẻ thuyết phục bọn họ.
" Tế sư, đương nhiên là được, ngài thử nghĩ xem, tổ tông chính là cấp bậc gì thực lực.
Cho dù không tính đến thực lực của lão tổ tông, chỉ mới nói đến bản thể bây giờ của ngài ấy, đó cũng chính là thiên hoả, chỉ cần ngài ấy lộ ra một chút nhiệt độ thôi, thì đã có thể dễ dàng thiêu đốt đầu hung cầm này thành tro bụi rồi, nói gì chỉ là bộ lông của nó.
Mọi người cũng không cần phải suy nghĩ gì nhiều, đối với lão tổ tông, đây cũng chỉ là cái chuyện không đáng kể gì.
Ta cũng chỉ sợ ngài ấy cảm thấy chuyện này quá nhỏ bé, không đáng để ngài ấy mất công thức tỉnh một lần mà thôi.
Thế nên tế sư ngài cứ việc yên tâm khẩn cầu đi, nếu như tổ linh không muốn giúp, vậy chúng ta lại tìm cách khác, đến lúc đấy ta chỉ sợ cũng chỉ có cách nhổ từng cọng lông một mà thôi, chung quy vẫn là thực lực chúng ta không đủ a."
Vốn dĩ đã sớm động tâm, bây giờ lại được Lý Dương tận tình khuyên nhủ như vậy, tế sư còn có gì mà do dự nữa, lập tức thì đọc tế văn, khẩn cầu tổ linh thức tỉnh giúp đỡ bọn họ.
Sau khi tế sư khẩn cầu, tổ linh thực sự đã thức tỉnh, cũng không lãng phí thời gian, từ trong ngọn lửa trực tiếp phóng ra một ngọn lửa nhỏ khác, bay thẳng tới bên cạnh xác đầu thiết trảo ưng.
Đột nhiên, ngọn lửa nhỏ này bùng cháy, trở thành một màn lửa bao bọc lấy xác thiết trảo ưng.
Chưa đợi mọi người kịp nhìn thấy chuyện gì xảy ra, ngọn lửa lại thu nhỏ trở lại, bay trở về ngọn lửa trên tế đàn. Lập tức tổ linh cũng thu nhỏ trở lại, tiếp tục ngủ say.
Thực sự là quá nhanh, nhanh đến mức mọi người đều choáng váng. Chờ khi hồi phục lại, bọn họ đã phát hiện ra xác của thiết trảo ưng bây giờ đã nhẵn bóng, không còn một cọng lông nào.
Này cũng quá là thần kỳ, ai cũng tỏ ra ngạc nhiên tiến lại gần xem, ngay cả Lý Dương cũng không ngoại lệ. Mặc dù Lý Dương đúng là người đề xuất cái cách này, nhưng hắn cũng thực sự không thể nghĩ tới, kết quả lại như thế, hắn còn tưởng kết quả sẽ như là con gà bị thui như vậy, đen xì một mảnh chứ.
Sau một hồi xem xét, đám người quay ra rối rít vái lạy, cảm ta tổ linh đã trợ giúp bọn họ, ai cũng kính sợ thần năng của tổ tông. Bình thường hiến tế tế phẩm sống, nhìn tổ linh chỉ nhẹ nhàng một cái liền có thể lấy đi tính mạng của cả đám hung thú, bọn họ cũng không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng bây giờ bọn họ lại trở nên ngưỡng mộ tổ linh cực kỳ, ngay cả chính bản thân họ cũng không hiểu vì sao lại như vậy.
Đây có lẽ như là khi người lớn làm cái gì đại sự, trẻ con nhà họ cũng chưa chắc đã để ý. Nhưng khi họ biểu diễn một cái ảo thuật nhỏ trước mặt đứa trẻ, lại nhận được sự ngưỡng mộ, yêu thích của nó vậy.
Sau khi cảm tạ tổ linh xong, bọn họ quay lại tiếp tục xử lý con mồi. Bộ lông của thiết trảo ưng đã bị loại bỏ, việc xử lý nó cũng đã không còn bao nhiêu khó khăn, ít nhất là đã không có gì khó hơn các đầu hung thú khác rồi. Cũng chỉ có việc lấy ra mũi bảo tiễn của Lý Dương là hơi mất công một chút mà thôi.
Xong đám man thú cấp, mọi người lại hợp sức xử lý đầu tuyết hùng. Mặc dù cấp bậc của tuyết hùng cao hơn thiết trảo ưng, nhưng việc xử lý nó vẫn dễ hơn khá nhiều việc xử lý thiết trảo ưng. Cùng với việc trước đây bọn hắn xử lý đầu ám dạ báo cũng không khác bao nhiêu. Lúc đó còn không có bảo khí, bọn hắn còn có thể xử lý được ám dạ báo, huống hồ bây giờ bọn họ đã có bảo khí.
Cũng chỉ có một vấn đề đó là bọn họ không biết bảo tài của nó ở vị trí nào. Cho dù lột da, lóc thịt, tìm kiếm từng khúc xương, bọn họ cũng không phát hiện bảo tài của nó ở đâu cả.
Mọi người hết sức thất vọng, họ cảm thấy có lẽ là bọn họ đã quá đen đủi, gặp phải đầu tuyết hùng này thiên phú quá kém cỏi, đã đạt tới hung thú cấp nhưng vẫn chưa thể thức tỉnh thiên phú.
Có suy nghĩ như vậy là bởi vì bọn họ cũng chưa từng thấy đầu tuyết hùng này phát động thiên phú thần thông lần nào. Trước đó bọn họ còn tưởng là nó chỉ mải thu thập mê hồn hoa, không rảnh để ý tới họ. Nhưng bây giờ họ lại cảm thấy, có lẽ là vì nó cũng không có thiên phú thần thông.
Trường hợp như vậy cũng có, nhưng mà rất hi hữu gặp phải, thông thường những trường hợp như vậy thì phải chờ đột phá tới cảnh giới càng cao, thì mới có thể thức tỉnh thiên phú thần thông. Nhưng đa phần bọn chúng cũng đều không thể đột phá tới cảnh giới tiếp theo.
Thực ra tình huống như vậy ở nhân loại xảy ra càng nhiều hơn, chủ yếu là vì bản thân nhân loại vốn dĩ cũng không có bản mệnh thần thông. Có thể thức tỉnh thần thông cũng đều dựa nhờ vào hạt giống linh hoả, nói thẳng ra là dựa nhờ vào ngoại vật. Vậy nên xác suất không thức tỉnh thần thông so với các loại hung thú càng cao hơn một chút.
Chỉ là cho dù xác suất không thức tỉnh thần thông ở nhân loại càng cao hơn, thì số lượng người không thể thức tỉnh bản mệnh thần thông cũng rất là ít, với lại những người này thông thường cũng chỉ là thức tỉnh muộn hơn người khác một chút mà thôi. Vậy nên gặp phải một đầu hung thú cấp chưa có thức tỉnh thần thông là cỡ nào xui xẻo.
Mà Lý Dương không tin đám người mình lại xui xẻo tới mức đó, hắn kỹ càng xem xét từng bộ phận của tuyết hùng, hắn cảm thấy khả năng bảo tài của tuyết hùng kích thước tương đối nhỏ, bị che lấp nên bọn hắn mới không phát hiện ra. Dù sao đâu có ai quy định là kích thước bảo tài phải tỉ lệ thuận với kích thước cơ thể.
Tìm kiếm một hồi Lý Dương vẫn chưa có phát hiện chỗ nào khả nghi. Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng lại ở cái xương đầu đã bị mọi người cạo trắng hếu, hắn cảm thấy cũng chỉ có chỗ này là khả nghi nhất. Bởi vì xương sọ rất cứng rắn, vậy nên mọi người cũng mới chỉ tách phần thịt bên ngoài mà chưa có bổ phần xương sọ này ra.
Mọi người đều biết bên trong hộp sọ cũng chỉ có não, mà mọi người lại mặc định rằng, bảo tài bình thường đều là xương cốt, không thì là răng, móng vuốt những bộ phận cứng rắn như này, hi hữu mới có bảo tài là da, gân loại này. Còn chưa ai nghe nói có loại hung thú nào có bảo tài là óc não cả, vậy nên cũng không ai nghi ngờ bảo tài của đầu tuyết hùng này có thể nằm trong hộp sọ của nó.
Nhưng bây giờ Lý Dương lại nghi ngờ bọn hắn gặp phải cái tình huống này, dù sao hắn cũng không tin đám người mình thực sự có thể xui xẻo như vậy, mà đã không xui xẻo như vậy, thì bảo tài cũng chỉ có thể bị che giấu trong cái hộp sọ này.
Thế là Lý Dương lấy ra đoản đao của mình, sử dụng lưỡi cưa của đoản đao bắt đầu cưa cái xương sọ này ra. Cây đoản đao này bây giờ chính là dụng cụ tốt nhất trong bộ lạc để làm việc này. Vừa rồi hắn cũng phải dùng nó cắt ra xương sọ của thiết trảo ưng, để lấy ra mũi bảo tiễn của mình.
Đám người tộc trưởng đang thất vọng mất mát vì không thu được khối bảo tài nào. Trước đó mặc dù chê lên chê xuống bảo tài của tuyết hùng, nhưng dù gì cũng là bảo tài, giá trị cực kỳ, không dùng được cũng có thể cất đi làm bảo vật, về sau sẽ có lúc dùng tới, chứ không có được thì ngay cả sờ cũng đừng nghĩ, chứ nói gì là sử dụng.
Đột nhiên, bọn họ phát hiện Lý Dương đang dùng đao cắt ra xương sọ của tuyết hùng thì cực kỳ ngạc nhiên, không biết là hắn đang muốn làm gì.
Tộc trưởng lập tức lên tiếng hỏi.
" A Dương, ngươi đang làm gì vậy?"
Nghe thấy tộc trưởng hỏi, Lý Dương cũng không ngẩng đầu lên, vừa cưa vừa trả lời.
" Ta đang tìm kiếm bảo tài!"
Câu trả lời của Lý Dương khiến cho mọi người càng thêm ngạc nhiên, mọi người đều xúm lại xem bảo tài là cái gì. Chỉ là cũng không ai nhìn thấy bảo tài gì cả, rõ ràng cũng chỉ có cái xương sọ.
Tộc trưởng nghi ngờ hỏi.
" A Dương, không lẽ bảo tài là ở trong cái xương sọ này? Ngươi như thế nào phát hiện ra bảo tài?"
Lý Dương thấy mọi người xúm lại phiền, dù sao cưa thứ này cũng không nhẹ nhàng, đã không giúp thì thôi, lại còn quây chặt xung quanh khiến hắn vừa nóng vừa khó thở. Thế là hắn ngẩng đầu lên nói.
" Tránh ra một chút để ta còn thở!!!"
Nghe thấy vậy mọi người mới đứng giãn ra một chút.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của mọi người, Lý Dương cũng giải thích.
" Ta cũng không có phát hiện ra bảo tài, chỉ là không tin chúng ta lại đen đủi như vậy. Mà nếu như không đen đủi, đầu này tuyết hùng đúng là có bảo tài, vậy thì khả năng lớn nhất cũng chỉ có thể nằm ở trong cái hộp sọ này, cũng chỉ có nằm ở trong này thì mới khiến chúng ta không có phát hiện ra."
Nghe thấy Lý Dương nói như vậy, mọi người đều gật gù đồng ý, bọn họ cũng cảm thấy, đám người mình hẳn là không có khả năng xui xẻo tới mức, gặp phải một đầu hung thú cấp nhưng chưa thức tỉnh thiên phú thần thông được.
Tộc trưởng lập tức vỗ vai Lý Dương nói.
" Tốt! A Dương, vẫn là để ta làm tiếp cho, ngươi đứng nghỉ ngơi là được rồi."
Lý Dương đương nhiên là không từ chối, dù sao cái hộp sọ này cũng rất cứng. Thế là hắn đưa đoản đao của mình cho tộc trưởng, để tộc trưởng tiếp tục cưa, còn hắn thì đứng một bên xem.
Tộc trưởng vừa rồi cũng nhìn thấy Lý Dương dùng phần lưỡi cưa để cắt hộp sọ, thế là bắt trước theo động tác của hắn. Sau một hồi cưa, tộc trưởng cảm thấy làm như này còn rất hiệu quả, không giống như bình thường ông ta dùng đao của mình để xử lý xương thú.
Thế là vừa cưa tộc trưởng vừa hỏi.
" A Dương, cây đoản đao này của ngươi dùng rất tốt nha. Rõ ràng cùng là bảo tài chế tạo thành bảo khí, vì sao bảo đao của ta cắt không có hiệu quả được như cây đoản đao này của ngươi?"
Lý Dương nghe tộc trưởng hỏi vậy thì mỉm cười, trả lời:
" Cái này là đương nhiên, đoản đao của ta mặc dù chất liệu cũng không khác biệt bao nhiêu so với bảo đao của ngươi. Nhưng ngươi không thấy hình thù của chúng khác nhau sao. Đó là ta cố tình chế tạo như vậy, chuyên để cắt những đồ vật có độ cứng cao. Cái đó ta gọi là răng cưa, giống như răng của thủy quái."
Nghe thấy Lý Dương nói, lão hắc đứng bên cạnh lập tức tự hào khoe.
" Đó chính là ta mất không ít công sức để chế tạo đó. Tộc trưởng, có phải hay không dùng rất thoải mái!!!"
Lý Dương lập tức lườm lão hắc một cái, lão già này đúng là không còn gì để nói, cái sở thích khoe mẽ này là đã ăn vào máu. Chỉ nói ngay cây đao bảo bối của lão, mặc dù cất rất kỹ, nhưng không biết lão đã khoe ra với bao nhiêu người.
Mà tộc trưởng nghe thấy lời của Lý Dương thì mắt liền sáng lên, chờ nghe thấy lời của lão hắc thì mắt lại càng sáng. Ông ta lập tức ngẩng đầu lên nhìn lão hắc với ánh mắt tha thiết, giọng nói thì khẩn thiết cực kỳ.
" Hắc ca, hay là ngươi cũng giúp ta sửa lại cây bảo đao này đi, ta cầu xin ngươi đó!!!"
Vừa nói, tộc trưởng vừa đưa ra cây bảo đao của mình.
Lão hắc thấy thế thì hối hận cực kỳ, lão chỉ muốn vả vào miệng mình một cái, bởi vì lão cũng không có muốn giúp a, chế tạo một cây đoản đao của a Dương tiểu tử kia đã phải rất vất vả rồi, nhìn cây bảo đao của tộc trưởng, kích thước càng lớn hơn không ít, vậy thì phải tốn bao nhiêu công sức.
Đã thế, giúp a Dương tiểu tử kia còn có thứ tốt để ăn, chứ giúp tộc trưởng thì làm gì có thứ tốt gì.
Lão hắc còn chưa có đồng ý thì Lý Chiến đã chen đến bên cạnh, thái độ cùng tộc trưởng cũng chỉ có hơn chứ không kém, đánh cảm tình bài, cậy mình là huynh đệ trong nhà, muốn lão hắc trước tiên giúp mình sửa.
Cũng không chỉ có hai người này, những người khác cũng thi nhau chen lên nhờ vả khiến cho lão hắc rất là đau đầu, lão hối hận, mặt đều đen xì lại, so với bình thường càng thêm đen.
Lý Dương thấy thế thì cười vui vẻ trêu.
" Cho chừa cái tội khoe khoang!!!"
Lão hắc nghe thấy thế thì lập tức nổi cáu, hô to không làm, rồi đẩy mọi người ra bỏ đi.
Mọi người đương nhiên là sẽ không từ bỏ, chỉ là bây giờ cũng không phải lúc, có lẽ là chờ sau đó sẽ tới gặp riêng lão. Một số người cũng hiểu được, muốn làm thành lưỡi cưa như đao của Lý Dương sợ là sẽ tốn không ít công sức, chỉ sợ là lão hắc cũng không có thời gian giúp họ. Thế là cũng bắt đầu chuyển chủ ý sang các thạch khí sư khác, hoặc là ý định tự mình làm.
...
Cách chương.
Đăng bởi | thiendiahong |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 13 |