Lại Gặp Mặt 2
Diệp Như Yên ngồi lặng trong xe, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn đường lướt qua mặt cô từng tia sáng mờ ảo, giống như những dòng suy nghĩ hỗn loạn đang đan xen trong đầu cô. Cuộc gặp gỡ với Mặc Cảnh Quân không chỉ khiến cô cảm thấy bất an mà còn để lại một cảm giác lạ lùng: bị cuốn hút không thể giải thích.
Lời nói của anh vẫn vang vọng trong tâm trí cô.
"Liệu cô có đủ mạnh mẽ để đối diện với sự thật và bước vào thế giới của tôi hay không?"
Cô không biết phải trả lời thế nào. Thế giới của Mặc Cảnh Quân—ngay cả khi chưa hiểu rõ về nó, cô có thể cảm nhận được sức ép khủng khiếp từ đó. Đó là một nơi không dành cho những người yếu đuối hay ngây thơ. Diệp Như Yên không chắc mình có thể bước vào nơi ấy mà không bị hủy hoại.
Chiếc xe chậm rãi dừng trước căn hộ của cô. Người tài xế lịch sự mở cửa, không nói một lời. Như Yên lặng lẽ bước xuống, đầu óc vẫn còn quay cuồng với vô vàn câu hỏi. Cô đứng trước cánh cửa căn hộ của mình một lúc lâu, không dám bước vào.
Cô sợ.
Không phải sợ Mặc Cảnh Quân, mà sợ chính bản thân cô—rằng cô đang bị cuốn vào một cơn lốc nguy hiểm mà không thể thoát ra.
Ngày hôm sau, Diệp Như Yên quay trở lại công việc thường ngày của mình, cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ về Mặc Cảnh Quân ra khỏi đầu. Nhưng dường như điều đó là không thể. Từng dấu hiệu, từng sự kiện nhỏ nhặt trong cuộc sống của cô dần trở nên khác lạ, như thể có ai đó đang âm thầm kiểm soát tất cả. Những cuộc gọi từ số lạ, những ánh mắt khó hiểu từ người qua đường, và cả cảm giác bị theo dõi mỗi khi cô ra ngoài.
Cô bắt đầu nhận ra rằng mình không còn là một phần của cuộc sống yên bình trước đây nữa. Một sự thay đổi vô hình đang len lỏi vào cuộc sống của cô, khiến mọi thứ trở nên mơ hồ và khó lường.
Một ngày nọ, khi cô đang ở văn phòng làm việc, điện thoại reo lên. Như Yên nhìn vào màn hình, không có tên người gọi. Cô do dự một lúc trước khi nhấc máy.
"Diệp Như Yên?" Giọng nói trầm ấm, nhưng lại đầy quyền lực.
Cô chợt nhận ra giọng nói đó—Mặc Cảnh Quân.
"Tôi muốn gặp cô," anh nói, giọng không có chút cảm xúc nào, như thể đó là một mệnh lệnh hơn là một lời đề nghị. "Tối nay, 7 giờ."
Trước khi cô kịp phản ứng, cuộc gọi đã kết thúc. Diệp Như Yên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, tim cô đập mạnh. Dù không muốn, nhưng cô biết rằng mình sẽ đến.
7 giờ tối.
Diệp Như Yên ngồi trong chiếc xe đen bóng quen thuộc, lần này không phải là vì tò mò hay bị ép buộc, mà là vì cô muốn biết. Cô muốn tìm hiểu về người đàn ông bí ẩn kia, về thế giới mà anh ta đã ám chỉ. Và trên hết, cô muốn biết lý do anh ta lại quan tâm đến cô.
Xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng lộng lẫy, khác hẳn với tòa nhà lần trước. Đây là trung tâm của thành phố, nơi những người quyền lực nhất hội tụ. Diệp Như Yên bước xuống xe, cảm nhận được sự choáng ngợp trước sự xa hoa mà cô chưa từng chạm tới.
Cô được dẫn vào một căn phòng lớn, trần cao với những bức tranh nghệ thuật tinh tế. Trong phòng, Mặc Cảnh Quân đã ngồi sẵn trên ghế, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía cô như thể đã đợi từ rất lâu. Không gian giữa họ giống như một trận chiến vô hình—một cuộc đấu trí mà Như Yên biết mình sẽ khó lòng thắng.
"Ngồi đi," anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng lại có chút áp lực.
Diệp Như Yên chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt cô dừng lại ở anh một lúc lâu, cố gắng đọc được điều gì đó từ khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc của anh.
"Anh muốn gì từ tôi?" Cuối cùng, cô hỏi, thẳng thắn đối diện với anh.
Mặc Cảnh Quân không ngay lập tức trả lời. Anh ngả người về phía sau, đôi mắt sắc sảo lướt qua khuôn mặt cô như đang xem xét từng đường nét. Sau đó, một nụ cười nhạt hiện ra nơi khóe môi anh.
"Không phải là tôi muốn gì từ cô, mà là cô sẽ muốn gì từ tôi."
Câu nói của anh khiến cô giật mình. Diệp Như Yên nhíu mày, không hiểu ý nghĩa ẩn sau lời nói đó. Anh không vội vàng giải thích mà đứng dậy, bước đến bên cửa sổ rộng lớn nhìn xuống thành phố phía dưới.
"Cuộc sống của cô, từ giờ trở đi, sẽ không còn giống như trước nữa," anh nói, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng. "Tôi đã chọn cô. Và điều đó có nghĩa là cô đã bước vào một thế giới mà không phải ai cũng có cơ hội thoát ra."
Diệp Như Yên cảm thấy như mọi thứ đang xoay vòng. Anh đã chọn cô? Thế giới của anh là gì? Tại sao cô lại bị lôi kéo vào chuyện này mà không có sự lựa chọn?
Mặc Cảnh Quân quay lại, đôi mắt anh trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết. "Tôi cần cô phải hiểu rằng, tôi không chỉ là một doanh nhân. Cô đã thấy phần bề ngoài, nhưng đằng sau đó là cả một thế lực mà cô không thể tưởng tượng. Và nếu cô bước vào, không còn đường lui."
Như Yên cảm nhận được sức nặng trong lời nói của anh. Một phần trong cô muốn rời đi ngay lập tức, nhưng phần khác lại muốn biết thêm, muốn hiểu về con người trước mặt cô. Anh giống như một cuốn sách bí ẩn, và cô không thể cưỡng lại việc lật từng trang để khám phá.
"Cô có muốn tiếp tục không?" Anh hỏi, ánh mắt như thách thức.
Diệp Như Yên không trả lời ngay lập tức. Cô biết rằng quyết định của mình sẽ thay đổi tất cả. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô đã có câu trả lời từ khoảnh khắc cô bước chân vào căn phòng này.
"Vâng," cô đáp khẽ, nhưng rõ ràng.
Mặc Cảnh Quân cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi, đầy ẩn ý. "Tốt. Vậy thì, chào mừng cô đến với thế giới của tôi, Diệp Như Yên."
Đăng bởi | Vô_Thường |
Thời gian |