Lại Gặp Mặt
Ánh hoàng hôn nhạt dần, phủ lên cả thành phố một màu vàng cam dịu dàng nhưng đầy u uất. Bầu không khí như lắng đọng lại, tựa như chờ đợi một biến cố lớn sắp sửa xảy ra. Diệp Như Yên ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, đôi mắt vô định nhìn ra cửa sổ. Cô nhớ lại sự kiện kỳ lạ ở bữa tiệc tối qua—cái cảm giác bất an mơ hồ cứ đeo bám cô từ lúc gặp người đàn ông bí ẩn đó.
Người đàn ông với dáng vẻ cao lớn, quyền lực và ánh mắt sâu thẳm tựa biển đêm. Đôi mắt đó như nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô, làm cô không thể thoát khỏi sự kiểm soát vô hình. Dù chỉ là một lần gặp mặt ngắn ngủi, cô không thể phủ nhận rằng có điều gì đó về anh ta khiến cô bị cuốn hút nhưng đồng thời cũng cảm thấy lo lắng. Cô đã cố gắng gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, tự nhủ rằng mọi chuyện chỉ là tình cờ, rằng thế giới của anh ta và cô không hề liên quan.
Thế nhưng, những sự kiện lạ lùng cứ tiếp tục diễn ra. Sáng hôm nay, khi Diệp Như Yên đang bước ra khỏi tiệm cà phê, một chiếc xe đen bóng dừng lại trước mặt cô. Người tài xế, mặc vest đen, bước xuống và mở cửa, nhưng cô không nhận ra bất kỳ ai. Trước sự ngỡ ngàng của cô, anh ta chỉ nói một câu ngắn gọn:
"Quý ngài Mặc Cảnh Quân mời cô."
Trái tim Diệp Như Yên chợt nhảy lên một nhịp. Mặc Cảnh Quân, tên người đàn ông cô gặp trong bữa tiệc tối qua. Cô đã từng nghe qua tên anh, nhưng không ngờ anh ta lại là người đứng sau nhiều sự kiện lớn như vậy, người đàn ông mà giới thượng lưu luôn nhắc đến với sự kính nể và sợ hãi.
"Anh ta là ai? Tại sao lại muốn gặp mình?" Những câu hỏi cứ xoáy vào tâm trí cô, nhưng trước sự thôi thúc của lòng tò mò và một phần nào đó của sự sợ hãi không tên, cô lặng lẽ bước lên xe.
Xe lăn bánh, đi qua những con đường dài trong sự im lặng. Chiếc xe chạy qua những khu phố sầm uất, tiến vào một khu vực yên tĩnh hơn, nơi những tòa nhà cao tầng tỏa ra một vẻ uy nghiêm. Cuối cùng, xe dừng lại trước một tòa nhà lớn, sang trọng và kín đáo. Cánh cửa mở ra, và người tài xế ra hiệu mời cô bước vào.
Diệp Như Yên bước xuống xe, lòng ngập tràn sự lo lắng. Cô không hiểu tại sao Mặc Cảnh Quân lại quan tâm đến mình. Điều gì đã khiến anh ta muốn gặp cô lần nữa?
Bước qua cánh cửa lớn, cô bị cuốn vào một không gian xa hoa nhưng lạnh lẽo. Hành lang dài, ánh sáng mờ ảo và những bức tranh treo tường trang nhã tạo nên một bầu không khí vừa huyền bí vừa áp lực. Một người đàn ông khác, có lẽ là quản gia, hướng dẫn cô vào một căn phòng lớn, nơi Mặc Cảnh Quân đã đứng chờ sẵn.
Anh ta đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn ra phía thành phố như suy ngẫm về điều gì đó. Khi cô bước vào, anh quay lại, đôi mắt đen sẫm một lần nữa khóa chặt vào cô. Ánh mắt đó không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, nhưng lại khiến cô cảm thấy như mình đang bị nhìn thấu tâm can.
"Diệp Như Yên," giọng anh trầm thấp, vang lên giữa không gian im lặng, "cô có biết vì sao tôi mời cô tới đây không?"
Cô lắc đầu, không nói nên lời.
Mặc Cảnh Quân tiến lại gần, từng bước chân của anh như đè nặng lên không gian. Đến khi chỉ còn cách cô vài bước, anh dừng lại. Một nụ cười nhàn nhạt thoáng qua trên môi anh, nhưng không chạm đến ánh mắt.
"Chúng ta đã gặp nhau trong một tình huống thú vị," anh nói tiếp, "nhưng cô nghĩ đó là sự trùng hợp sao?"
Trái tim Diệp Như Yên đập mạnh, câu hỏi của anh làm cô ngỡ ngàng. Trùng hợp? Chẳng lẽ mọi việc đều đã được sắp đặt?
"Anh... có ý gì?" Cô ngập ngừng hỏi.
Mặc Cảnh Quân nhìn cô thêm một chút, như để cân nhắc. Rồi anh thản nhiên trả lời: "Không có điều gì trong thế giới này là ngẫu nhiên, nhất là khi liên quan đến tôi."
Câu trả lời của anh khiến Diệp Như Yên cảm thấy bất an hơn. Cô nhận ra rằng người đàn ông trước mặt mình không chỉ là một doanh nhân bình thường. Mọi thứ về anh đều toát ra sự nguy hiểm, nhưng cũng đầy sức hấp dẫn. Cô cảm thấy mình như đang bước vào một trò chơi mà luật lệ không rõ ràng và nguy cơ bị cuốn vào không thể tránh khỏi.
"Vậy... anh muốn gì ở tôi?" cô cứng rắn hỏi lại, cố gắng giữ bình tĩnh.
Mặc Cảnh Quân bước lại gần hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn lại vài bước. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, sâu thẳm và bí ẩn.
"Tôi chỉ muốn biết," anh chậm rãi nói, giọng nói đầy ẩn ý, "liệu cô có đủ mạnh mẽ để đối diện với sự thật và bước vào thế giới của tôi hay không."
Căn phòng chìm vào im lặng. Câu nói của Mặc Cảnh Quân vang lên như một lời thách thức. Diệp Như Yên cảm thấy không thể rời mắt khỏi anh. Bên trong cô là một cuộc đấu tranh nội tâm mãnh liệt: bước vào thế giới của anh là chấp nhận những điều nguy hiểm mà cô chưa từng nghĩ đến. Nhưng từ chối anh, liệu cô có thể quay lưng lại với sức mạnh mà anh toát ra và sự hấp dẫn không thể cưỡng lại này?
Chỉ trong khoảnh khắc, cuộc sống bình yên của cô có thể thay đổi mãi mãi.
Đăng bởi | Vô_Thường |
Thời gian |