Ly gián mối quan hệ nam nữ chính
Phòng khách Tiền gia.
Vừa bước chân vào cửa, đập vào mắt là khung cảnh vàng son lộng lẫy.
Đèn chùm xa hoa, danh họa của các danh nhân treo đầy tường, phô bày sự hào nhoáng tột bậc của chốn hào môn.
Diệp Thiên nhìn quanh mà hoa cả mắt, miệng há hốc.
Hắn lớn lên ở chốn thôn quê, đã thấy nơi nào xa hoa nhường này.
"Tiểu Thiên, sau này con sẽ ở đây với ta."
Tiền lão gia vỗ mạnh lên vai Diệp Thiên, rồi quay sang cô cháu gái mặt lạnh, cau mày nói:
"Tư Dao, con dẫn Tiểu Thiên tới phòng của cậu ấy đi."
Tiền Tư Dao định từ chối, nhưng Diệp Thiên đã nhanh miệng: "Vậy đa tạ Tư Dao."
Thấy vậy, Tiền Tư Dao trong lòng càng thêm chán ghét, nhưng trước mặt ông nội, cô đành miễn cưỡng dẫn hắn đi.
Nhìn hai người một trước một sau rời đi, Tiền lão gia vuốt râu, lúc này mới nhớ ra vẫn còn có Giang Yến.
"Giang thiếu gia, mời cậu ngồi."
Giang Yến ngồi xuống, Tiền lão gia nhìn đám hậu bối đang xúm lại nịnh bợ cậu ta, trầm giọng nói:
"Các con đều lui ra đi, ai làm việc nấy đi."
Đám tiểu bối Tiền gia liếc nhau, đành ấm ức rời đi.
Trong phút chốc, toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại Giang Yến và Tiền lão gia.
"Giang thiếu gia, không ngờ cậu lại bái nhập Thanh Thành chân nhân môn hạ." Tiền lão gia cảm thán nói.
Thanh Thành chân nhân y thuật vô song, lại tinh thông võ công tuyệt thế.
Tại vùng Giang Nam này danh tiếng vô cùng lớn, không ít vọng tộc đều từng chịu ơn của ông ta.
Ngay cả Tiền lão gia năm đó cũng mặt dày mày dạn muốn đưa con cháu vào núi Thanh Thành.
Đáng tiếc, Thanh Thành chân nhân không vừa mắt bọn họ, đành phải thôi.
Nghe Tiền lão gia cảm thán, Giang Yến cười nói:
"Ông nội ta và sư phụ là bạn cũ, nên ta may mắn được bái nhập sư phụ môn hạ."
Nguyên tác, Giang Yến sở dĩ bái nhập núi Thanh Thành, là bởi vì Giang lão gia nhìn trúng y thuật và võ công của Thanh Thành chân nhân.
Muốn đứa cháu đích tôn duy nhất có được Thuần Dương công truyền thừa.
Mà Thanh Thành chân nhân thì lại vì mạng lưới quan hệ khổng lồ của Giang gia, nên mới bất đắc dĩ thu nhận Giang Yến.
Việc bái sư chỉ là trao đổi lợi ích, nên Thanh Thành chân nhân căn bản không coi Giang Yến là đệ tử chân truyền.
Tuy nhiên, những lời này Giang Yến sẽ không nói thẳng ra.
Thanh Thành chân nhân muốn mạng lưới quan hệ khổng lồ của Giang gia, thì Giang gia há lại không muốn danh tiếng lớn như vậy của Thanh Thành chân nhân làm hậu thuẫn.
"Tiểu Thiên có sư đệ như con, ta cũng không cần lo lắng không chăm sóc tốt được cho nó." Tiền lão gia cười ha hả.
"Ta còn định vì Tiểu Thiên trải đường ở Ngu Thành, bây giờ xem ra ta lo xa rồi."
Tiền lão gia ra vẻ thổn thức, còn tưởng rằng Giang Yến và Diệp Thiên tình cảm sư huynh đệ vô cùng tốt đẹp.
Mà Giang Yến nheo mắt lại, thuận theo lời ông ta nói tiếp:
"Sư huynh võ công cao cường, lại là truyền nhân duy nhất của Y Thánh, chỉ là. . ."
Nói xong, Giang Yến có chút do dự, ra vẻ băn khoăn không biết có nên nói tiếp hay không.
Tiền lão gia lập tức tò mò: "Chỉ là cái gì?"
Giang Yến vừa định nói, chỉ thấy trên lầu truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Rất nhanh, Tiền Tư Dao mặt lạnh như băng đi xuống.
Phía sau còn có Diệp Thiên lẽo đẽo không rời: "Tư Dao, muội đi chậm thôi."
Tiền lão gia cau mày, đột nhiên đập bàn, giận dữ nói:
"Tiền Tư Dao, đây là thái độ của con khi đối đãi với khách nhân sao?"
Mà Tiền Tư Dao nghe ông nội quát lớn, vô thức phản bác: "Ông ơi, là Diệp Thiên cứ đòi nắm tay con."
"Diệp Thiên đòi nắm tay con, con cùng cậu ta nắm tay không phải là tốt sao?"
Cứ tưởng ông nội sẽ bênh vực mình, nào ngờ Tiền Tư Dao nghe được lại là lời nói lạnh lùng của Tiền lão gia.
Lập tức, Tiền Tư Dao ngây người tại chỗ, không dám tin nhìn ông nội mình.
Đây là ông nội yêu thương cô sao?
"Ông. . ."
Cô định phản bác, nhưng Giang Yến đã giành nói trước: "Tiền lão, sư huynh ta luôn ở trên núi Thanh Thành, không giỏi xã giao."
Giang Yến không nói thì thôi, vừa nói thiếu chút nữa khiến Tiền Tư Dao tức giận đến bật cười.
Không giỏi xã giao?
Vậy mà mới quen đã mắt la mày lét đòi nắm tay cô?
Tiền Tư Dao chán ghét liếc qua Diệp Thiên đang như kẹo cao su da trâu, đối với hắn chán ghét lại sâu thêm mấy phần.
【 Đinh, Tiền Tư Dao đối với Diệp Thiên chán ghét làm sâu sắc thêm, ban thưởng điểm nhân vật phản diện + 100! 】
Nghe Giang Yến nói như vậy, Tiền lão gia cơn giận vẫn chưa tiêu: "Người tới là khách, Tiểu Thiên vừa xuống núi, đây là thái độ của con khi đối đãi khách nhân sao?"
"Đây là khách của ông, không phải khách của con."
Tiền Tư Dao đối với Diệp Thiên ấn tượng đã xuống đến đáy vực, cũng chẳng buồn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Nói xong câu đó, liền lạnh lùng rời khỏi đại sảnh, đi ra ngoài biệt thự.
Thấy cô cháu gái không nói một lời rời đi, Tiền lão gia tức đến mức tay run run: "Tiền Tư Dao!"
Nhưng mà, Tiền Tư Dao tai điếc mắt ngơ, trực tiếp rời khỏi nơi này.
"Phản rồi!"
Tiền lão gia càng thêm tức giận, chống gậy muốn đuổi theo, lúc này Diệp Thiên mới phản ứng kịp, vội vàng nói:
"Tiền lão, không liên quan gì đến Tư Dao, là ta lỗ mãng rồi."
Thấy Diệp Thiên cho bậc thang, Tiền lão gia đành phải ngồi xuống lại, miệng nhịn không được cảm thán:
"Vẫn là Tiểu Thiên con hiểu chuyện, Tư Dao nha đầu kia bị ta chiều hư rồi! Con đừng để trong lòng."
Diệp Thiên chất phác sờ lên ót: "Sẽ không, ta tin Tư Dao không phải cố ý."
Nhìn hai người một bộ hòa thuận vui vẻ, Giang Yến suýt chút nữa nôn mửa.
Đây chính là hào quang nhân vật chính của thiên mệnh chi tử sao?
Mạnh mẽ đến mức Tiền lão gia cũng mờ mắt.
Nguyên tác, Tiền lão gia cũng có một niềm tin kỳ lạ vào Diệp Thiên, tin tưởng Diệp Thiên sẽ làm nên nghiệp lớn.
Không tiếc đem tất cả Tiền gia đặt cược lên người Diệp Thiên.
Ngay cả khi cháu trai ruột và Diệp Thiên xảy ra xung đột không thể hòa giải, Tiền lão gia cũng nhẫn tâm đuổi cháu trai ra khỏi nhà.
"Tiểu Thiên, qua một thời gian nữa con đến công ty của Tư Dao làm việc đi, tiện thể bồi dưỡng tình cảm."
Bồi dưỡng tình cảm?
Trong nháy mắt, Diệp Thiên mắt sáng rực, vừa mừng vừa sợ nhìn Tiền lão gia: "Tiền lão, ý người là. . ."
"Các con đều là người trẻ tuổi, tự nhiên sẽ có nhiều chủ đề hợp ý để nói chuyện." Tiền lão gia không nói thẳng, nhưng tất cả mọi người đều hiểu.
"Nhưng mà Tư Dao. . ." Diệp Thiên có chút do dự, hắn sợ Tiền Tư Dao sẽ cự tuyệt.
"Nó dám cự tuyệt? Ta còn chưa c·hết, Tiền gia còn chưa tới lượt nó định đoạt!" Tiền lão gia lập tức dựng râu trừng mắt.
"Cảm ơn Tiền lão!" Diệp Thiên hớn hở ra mặt.
Bên cạnh, Giang Yến ánh mắt lấp lóe, quả nhiên giống hệt nguyên tác, Diệp Thiên thành công tiến vào công ty của Tiền Tư Dao.
Sau đó ở công ty trổ hết tài năng, vượt qua một loạt trở ngại, cuối cùng chiếm được trái tim của Tiền Tư Dao, ôm mỹ nhân về.
Chỉ là, bây giờ có hắn ở đây, Diệp Thiên mơ tưởng hão huyền!
"Tiền lão, sư huynh, vậy ta xin phép về trước."
Nhiệm vụ hộ tống đã hoàn thành, Giang Yến cũng đến lúc rời đi.
"Ngươi mau về đi." Diệp Thiên đang đắc ý nghĩ đến Tiền Tư Dao, đâu còn tâm trí để ý đến sư đệ Giang Yến, không nói hai lời liền đuổi cậu ta đi.
. . .
Bên ngoài biệt thự Tiền gia.
Giang Yến vừa ra khỏi cổng, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, chú ý tới chiếc Mercedes màu trắng đang đỗ ở cổng.
Tiền Tư Dao?
Cô ta còn chưa rời đi?
Nghĩ vậy, Giang Yến đột nhiên đổi hướng, đi về phía chiếc Mercedes.
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 22 |