Nửa đêm khoảng giờ *Dần, thành Triều Ca vừa vang lên năm tiếng chuông canh, đôi mắt Văn Nghiễn Đồng đột nhiên mở to.
*Giờ Dần: Từ 3 giờ đến 5 giờ
Nơi xa là tiếng chuông trầm vang, bên cạnh là tiếng ngáy của bạn cùng phòng.
Văn Nghiễn Đồng cẩn thận từng li từng tí đứng lên, thời điểm chân chạm đất không phát ra một tiếng vang nào. Nàng mượn ánh trắng yếu ớt tìm quần áo, khoác lên người một cách qua loa, sau đó rón ra rón rén ra cửa.
Ánh trăng sáng trong, bốn bề vắng lặng, một ngọn gió lạnh thổi đến, Văn Nghiễn Đồng nhịn không được rùng mình một cái.
Nàng lấy ra con dao nhỏ trộm được từ phòng bếp, sau khi tháo lớp vải lụa bọc bên ngoài, lưỡi dao phản lại ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trắng.
Chỉ là chỉ khi nhìn sát lại mới phát hiện lưỡi dao đã cùn, còn có lỗ thủng li ti dày đặc.
Văn Nghiễn Đồng thầm nói câu xui xẻo. Vào ban ngày, lúc chạy tới nhà ăn sợ bị phát hiện nên cơ bản không kịp chọn lựa. Chủ yếu là cảm thấy con dao này vừa nhỏ gọn, vừa thuận tiện giấu đi mới chọn trúng nó.
Lại không nghĩ tới nó là dao cùn.
Nàng tự tay thử lưỡi dao, thầm nghĩ dao này cùn thì cùn thật nhưng chắc là không ảnh hưởng.
Văn Nghiễn Đồng phải dùng dao này, làm một việc lớn.
Xử một con gà.
Con gà này còn có tên, là Vô Đoạ*.
*Vô Đoạ nghĩa là không lười biếng, lười nhác, uể oải.
Văn Nghiễn Đồng thật sự chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, một con gà trống cũng sẽ trở thành kình địch đời mình.
Con gà này được viện trưởng của thư viện Tụng Hải dùng xe ngựa đưa từ quê nhà tới đây. Nuôi trọn vẹn bốn năm, cực kỳ hung mãnh. Nghe nói ai đi ngang qua gần nó đều sẽ bị mổ, cho nên không ai dám tới gần.
Văn Nghiễn Đồng không bị nó mổ bao giờ nhưng ổ của con gà này ở ngay sau ký túc xá của nàng. Mỗi khi đến giờ *Mẹo, gà trống sẽ ngửa mặt lên trời gáy vang, còn ở dưới cửa sổ của nàng đi qua đi lại.
*Giờ Mẹo: Từ 5 giờ đến 7 giờ sáng
Từng tiếng nhắm thẳng vào lỗ tai, choáng đến mức nàng đau hết cả đầu.
Mỗi lần bị tiếng gà gáy ngay trong gang tấc đánh thức từ cơn ngủ mơ, Văn Nghiễn Đồng đều muốn đạp cửa sổ ra, xách cổ con gà trống lên vặn thành bánh quai chèo.
Con gà này phụ trách đánh thức học sinh để tham gia tiết học sớm, gà trống rất được học viện coi trọng. Văn Nghiễn Đồng từng đến xin phu tử, đề nghị đem ổ gà đổi chỗ, còn bị dạy dỗ một tràng.
Liên tục 4 ngày bị như thế, Văn Nghiễn Đồng thật sự không nhịn được nữa. Lúc này mới quyết định đi nhà bếp trộm một con dao, chấp nhận hy sinh thời gian khoảng nửa buổi, giải quyết triệt để con gà chết ôn này.
Nàng nhìn xung quanh, lén lút đi tới sát mép ổ gà.
Gà trống vô cùng nhạy bén, nhận thấy có người tới gần, cảnh giác mở mắt.
Nhưng nó lại không động. Thứ nhất là gà đến buổi tối so với người mù chả khác gì, hai là con gà trống này rất hung mãnh, cơ bản gần như không sợ người.
Văn Nghiễn Đồng nhìn thấy nó chỉ cảm thấy lòng tràn đầy thù hận, xì một tiếng khinh miệt. Nói thầm ngươi cho dù có cảnh giác cũng vô dụng, tối này nhất định để ngươi từ không lười thành không đầu!
Nàng cầm dao con khoa tay múa chân qua lại, muốn tìm một vị trí thích hợp để một nhát chặt đứt cổ gà. Tránh nó phát ra tiếng kêu làm người khác bừng tỉnh.
Mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ kém một dao. Văn Nghiễn Đồng tư thế đều bày xong rồi, đang muốn hạ dao xuống thì bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.
“Ai! Đang làm cái gì ở đó vậy!”
Văn Nghiễn Đồng bị âm thanh đột ngột doạ sợ không nhẹ, quay đầu nhìn lại thì gặp một người xách đèn đứng ở cách đó không xa.
Nàng liếc mắt nhìn ra đây là Võ phu tử rất nổi danh trong thư viện, không nói hai lời quay đầu chạy ngay.
Võ phu tử hai ba bước chân đã đuổi kịp nàng, nhắm vào đùi phải của nàng đá vào.
Đùi của Văn Nghiễn Đồng đau xót, kêu ai ui một tiếng sau đó ngã xuống đất, bị Võ phu tử đè giữ lưng eo. Nàng lập tức ném dao con trong tay đi, giơ hai tay hô: “Đừng đánh ta, đừng đánh ta! Ta là học sinh của thư viện!”
Kế hoạc trảm gà, thất bại.
Ngày tiếp theo, Văn Nghiễn Đồng ỉu xìu đứng ở bên ngoài học đường, mí mắt nặng nề, hận không thể lập tức nằm xuống mặt đất ngủ một giấc.
Đêm qua ầm ĩ tạo ra động tĩnh không nhỏ, lại trải qua một buổi sáng truyền miệng. Bây giờ toàn bộ người trong thư viện đều biết chuyện Văn Nghiễn Đồng muốn nửa đêm giết gà. Trong tối ngoài sáng, tới trước mặt nàng xem chuyện cười.
Văn Nghiễn Đồng không có sức lực để ý mấy điều này. Đêm qua lãng phí thời gian nửa buổi, sau khi trở về vốn định ngủ một lát nhưng đùi phải lại vô cùng đau đớn, trằn trọ một lúc lâu. Thật vất vả ngủ được chốc lát, con gà vừa thoát khỏi lưỡi dao của nàng lại đứng dưới cửa sổ gáy vang.
Trời chưa sáng tiết học sớm đã bắt đầu.
Văn Nghiễn Đồng bị phu tử xách đi một mình, hỏi nguyên nhân giết gà, nàng hiểu chuyện nhanh chóng nhận sai, hận không thể rặn ra hai giọt nước mắt: “Ta quá đói…”
Phu tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dùng nửa canh giờ làm một bài giáo dục đau đớn, mãi cho đến khi tiết học sớm kết thúc mới dừng. Lúc gần đi còn bắt nàng đứng ở cạnh cửa của học đường tự mình cảnh tỉnh.
Phu tử vừa rời đi, Văn Nghiễn Đồng đã trong trạng trái lơ ma lơ mơ, dựa vào tường cũ ngủ gật.
Đi tới thế giới này đã bốn ngày, thời điểm Văn Nghiễn Đồng lúc trước mở ra quyển tiểu thuyết « Đích Nữ Vô Song » cũng không nghĩ đến sẽ xuyên thành nhân vật cùng tên trong sách.
Một tên lót đường chỉ xuất hiện trong hai chương nhưng ngồi trong đại lao hai nằm. Cuối cùng còn chết thảm.
Nhóc lót đường này có cha ruột tên Văn Khâm, là phú thương cực kỳ có tiếng ở thành Trường An mà chỉ có thê tử. Thị thiếp hay thông phòng đều không có. Nhóc lót đường là con cái duy nhất trong nhà, từ nhỏ được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Gia cảnh giàu có, thê hiền tử hiếu, tất cả đều vừa ý. Nhưng Văn phu nhân trong thời gian ở cữ để lại bệnh, không thể tiếp tục sinh con, không có con trai thành tiếc nuối duy nhất của Văn Khâm.
Văn Nghiễn Đồng từ nhỏ đã biết việc này, vì bù đắp tiếc nuối của cha mình, nàng quyết định tham gia khoa cử, làm rạng rỡ tổ tông.
Quyết ý nên nhóc lót đường mang theo hành lý trên lưng, trốn nhà để đi. Không ngại xa vạn dặm tới Triều Ca, dùng không ít vàng bạc mới mua được một vị trí ở thư viện Tụng Hải. Nhưng chính quyết định mới khiến nàng sau này bị hoạch tội ngồi tù.
Nhóc lót đường từng học qua viết chữ cùng cha, cho ra đọc sách ở thư viện không phải việc khó gì. Nhưng mà trong thư viện Tụng Hải có rất nhiều vương hầu, vương tướng, những thiếu gia sống trong cuộc sống xa hoa. Từ nhỏ tiếp nhận giáo dục so với người thường như trời cao và đất bằng.
Kiến thức nhỏ bé của nàng khiến nàng chịu không ít cười nhạo và bắt nạt ở thư viện. Những gì được gia đình phú thương bình thường chiều chuộng tạo thành cũng đều không dám thể hiện ra. So sánh với tính nết của đám thiếu gia kia chỉ như gà mờ gặp sư phụ. Nàng càng trở nên cẩn thận, tính tình dần dần có xu hướng yếu đuối.
Nhóc lót đường được yêu thương từ nhỏ, đã bao giờ chịu qua sự uỷ khuất như vậy, nàng cũng nghĩ rời khỏi thư viện Tụng Hải. Nhưng nàng lại đem lòng thầm mến nam chính trong cốt truyện gốc. Chính vì tình yêu mông lung ấy mà không dám bỏ đi.
Cuối cùng nàng sinh ra những suy nghĩ lệch lạc, bị nữ phụ tâm cơ số một lợi dụng, muốn thiết kế hãm hại nữ chính. Nhưng vô ý bại lộ chuyện nữ giả nam trang, bị dán cho tội danh khi quân rồi nhốt vào ngục.
Tội khi quân liện luỵ cửu tộc. cả nhà Văn Nghiễn Đồng, ba người đều bị nhốt vào đại lao. Hạ nhân của Văn gia một người cũng không giữ, tài sản đều sung công.
Gom lại chỉ chữ thảm thôi cũng diễn tả không hết.
Nếu việc nữ giả nam, trà trộn vào thư viện là nguồn gốc của tai hoạ thì đối nghịch với nữ chính là nguyên nhân nàng có kết cục bi thảm. Phương pháp thay đổi kết cục rất đơn giản, chính là rời khỏi thư viện Tụng hải, ngoan ngoãn trở về Trường An.
Nhưng Văn Nghiễn Đồng sau khi xuyên sách bị con gà trống kia gây ra mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Cơ bản không còn sức lực để suy nghĩ kế hoạch rời đi. Hơn hết, thư viện Tụng hải chỉ cho phép học sinh ra ngoài vào ngày nghỉ, trước mắt không cũng không có cơ hội rời đi.
Nhưng mà hiện tại, Văn Nghiễn Đồng chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành, sau đó cân nhắc làm thế nào để trở về Trường An.
“Nhìn kìa, tiểu tử này mấy hôm trước bị nóng đầu hư cả não. Hơn nửa đêm hôm qua đói không chịu được dám cầm dao muốn giết gà báo sáng, quả là bình dân từ tiểu môn tiểu hộ. Gà báo sáng cho người đọc sách sao có thể dùng để no bụng được chứ? Truyền ra ngoài khéo tưởng thư viện chúng ta khắt khe với hắn…”
Đang dựa vào bức tường ngủ mơ mơ màng màng thì bỗng nhiên Văn Nghiễn Đồng nghe thấy có một chuỗi lời nói chua ngoa truyền vào trong tai mình.
Mặc dù không trực tiếp gọi tên nàng nhưng nghe mấy lời này, không cần đoán cũng biết là đang nói nàng.
Văn Nghiễn Đồng lúc này bắt đầu nổi giận, mở đôi mắt phủ đầy tơ máu trừng về phía phát ra thanh âm. Lòng nói ta cũng muốn nhìn xem tên chó chết nào dám ở trước mặt ta nói huyên thuyên!
Nhưng thời điểm ánh mắt nàng liếc qua, không nhìn thấy tiểu nhân nói huyên thuyên. Thay vào đó là nhìn thấy một thiếu niên tuấn mỹ bọc áo choàng lông bằng cẩm, đứng giữa mấy tên công tử.
Mày đen, sắc sảo tương đối tinh xảo, đoàn chừng 18-19 tuổi. Vóc người nổi bật, hơn hẳn những người xung quanh. Khoác áo khoác màu đỏ, phía trên dùng chỉ bạc thêu tường vân ẩn hiện, không biết khảm gì mà dưới ánh mặt trời lại loé lên ánh sáng lập lờ, tinh tế.
Tóc dài bị trâm ngọc vấn lên, cổ áo viền bằng lông bạch hồ càng nổi bật màu sắc tinh tế, chỉ cần liếc mắt đã biết người này thân phận không phải bình thường.
Mà ánh mắt đong đầy tức giận của Văn Nghiễn Đồng không kịp thu hồi, khoảng cách ở giữa vốn không xa không gần, hoàn toàn có thể truyền tới mắt của thiếu niên lười biếng.
Ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói huyên thuyên của tiêu nhân kia tiếp tục nói: “Trì tam thiếu, tiểu tư này vậy mà dám trừng ngươi! Chắc chắn là mấy ngày nay không có ai chính đốn hắn, cái đuôi muốn vươn lên trời rồi!”
Văn Nghiễn Đồng vừa nghe thấy tiếng “Trì tam thiếu” kia, nhanh chóng nghiêng đầu sang một bên. Mặc dù thiếu niên này có tuấn tú thế nào cũng không dám nhìn nhiều thêm.
Dù là thư viện Tụng hải hay là thành Triều Ca thì chỉ có duy nhất một Trì tam thiếu.
Mà tên này nhân vật tuyệt đối không thể động vào.
Đăng bởi | Pura. |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 2 |