Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2011 chữ

Trì Kinh Hi.

Đích tử của An Hoài Hầu phủ, xếp thứ năm nhưng bởi vì trong hầu phủ là thiếu gia thứ ba nên bị mọi người gọi là ttt.

Cha là hầu gia, người chưởng quản Hoài Nam vùng có vạn hộ dân. Mẹ là quận chúa Gia Hoà, đích tỷ là Thái tử phi. Bối cảnh cùng gia thế của Trì Kinh Hi dù đặt ở thành Triều Ca cũng là đứng đầu. Càng đừng nói hắn được đương kim hoàng đế sắc phong danh hiệu tiểu hầu gia.

Hai huynh trưởng phía trên Trì Kinh Hi, một đệ đệ ở dưới, tên đều xếp theo *“Bá Trọng Thúc Quý” nhưng chỉ mình hắn là ngoại lệ.

*Người ta cũng thường tạo ra tên chữ bằng cách dùng chữ đầu của tên chữ biểu hiện thứ tự anh em trong gia đình. Ví dụ Khổng Tử, tên thật là Khổng Khâu (孔丘), lấy tên chữ là Trọng Ni (仲尼), trong đó chữ trọng cho biết ông là con thứ hai trong gia đình. Những chữ thường dùng là Bá (伯) cho con cả, Trọng (仲) cho con thứ hai, Thúc (叔) cho con thứ ba, và Quý (季) cho con út, nếu gia đình có nhiều hơn ba con.

Nghe nói ngày hắn ra đời, lúc ấy An Hoài Hầu đang ở trong cung tham gia niên yến. Tin tức truyên đến trong cung, An Hoài hầu lập tức xin từ yến trở về nhà.

Không ngờ đến ngày thứ hai, thánh chỉ ban tên đã đến cửa hầu phủ.

An Hoài Hầu mang theo cả nhà lớn nhỏ mơ màng tiếp chỉ, Trì Thúc Viễn biến thành Trì Kinh Hi.

Ngay buổi chiều ngày hôm ấy, chuyện hoàng đến ban tên cho đã truyền khắp thành Triều Ca.

Tên ngự tứ vốn là vinh dự to lớn, huống chi trong tên này còn mang theo quốc hiệu “Kinh”, làm quan viên dân chúng cả thành đều kinh sợ.

Nối tiếp sự yêu thương độc nhất này, Trì Kinh Hi được lớn lên trong thiên kiêu vạn sủng.

Sự yêu thích của hoàng đế dành cho hắn mọi người đều biết, thường xuyên triệu hắn tiến cung để kiểm tra việc học tập. Săn bắn, du lịch có mặt của hoàng tử thì phần lớn Trì Kinh Hi sẽ có mặt.

Khi hắn vừa đủ 15 tuổi, hoàng đế liền hạ thánh chỉ, cho phép Trì Kinh Hi thừa kế hầu vị, trở thành tiêu hầu gia xưa nay chưa từng có tiền lệ của Thiệu Kinh.

Văn Nghiễn Đồng nhớ rõ ràng, Trì Kinh Hi không chỉ là tình địch của nam chính truyện gốc mà còn là nhân vật phản diện khó giải thích nhất.

Nam chính là hoàng tử, trong quá trình tranh đoạt vương vị, miễn là người dám cùng hắn đối nghịch đều nhận cơm hộp, ặc ặc.

Ngay cả An Hoài hầu nhận nửa đời thịnh sủng cũng không may mắn thoát khỏi. Nhưng Trì Kinh Hi lại trở thành người sống sót duy nhất trong hầu phủ. Hơn nữa, hắn còn trở thành chướng ngại vật lớn nhất của nam chính.

Cuối cùng hắn muốn phóng hoả đốt Triều Ca nhưng bị thuộc hạ của mình tính kế rơi vào mai phục, người bị trúng mấy mũi tên, chiến đấu đến tắt thở.

Trì Kinh Hi ở thư viện đoạt nữ chính với nam chính nhưng đoạt không được.

Sau này nội đấu nổi lên bốn phía, hắn cùng nam chính tranh vương vị cũng bị thua.

Nhưng đứng ở vai trò là một nhân vật phản diện, hắn lại tương đối thành công. Dù sao hắn cũng là ác mộng ủa những nhân vật chính diện trong sách, vì giết hắn mà hao hết tâm tư, đầu rơi máu chảy.

Nhưng ở hiện tại, vị tiểu hầu gia tiếng vang lẫy lừng vẫn là đối tượng được vạn người chạy theo nâng đỡ ở thành Triều Ca.

Văn Nghiễn Đồng không thể trêu vào.

Nàng có chút lo cái liếc mắt mới vừa nãy của chính có thể đưa tới phiền toái hay không. Quyết định vẫn là cứ chuồn trước đã.

Nàng quay đầu thì thấy nam sinh cùng phòng ngủ với mình, hắn ôm không ít đồ trong lòng đang đi tới. Trong lòng vui vẻ, lập tức đi về phía hắn.

“Nhiên Nhi, ngươi chờ một chút.”

Cổ họng của Văn Nghiễn Đồng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, vừa nhìn thấy nàng đã vội bày ra vẻ mặt cười nhạo.

Nàng lười để ý tới, bước nhanh về phía nam sinh trước mặt, đi theo bước chân của hắn.

“Nhiên Nhi à, ngươi cầm nhiều đồ như vậy làm gì? Ta cầm giúp ngươi một ít nhé.”

Cùng phòng ngủ với nàng là Trương Giới Nhiên, một tên nhóc hay ngại ngùng. Nghe nàng gọi không đứng đắn như vậy, ngay lập tức đỏ mặt, thập giọng nói: “Ta tên Trương Giới Nhiên.”

“Ta biết mà.” Văn Nghiễn Đồng giống như một bác gái dễ gần, cướp vài cuốn sách hắn đang ôm, cười ha hả nói.

“Gọi như vậy không phải thể hiện ra chúng ta có quan hệ tốt hả? Ngươi tính đi đâu vậy?”

Trương Giới Nhiên nhìn mấy cuốn sách nàng xách trong tay, môi giật giật, cuối cùng cũng trả lời: “Cần đổi học đường, phu tử bảo ta dọn dẹp đồ, cầm sang đó.”

“Đổi học đường?” Văn Nghiễn Đồng bối rối.

Bên kia, tiểu nhân muốn đạp lên Văn Nghiễn Đồng để lấy lồng Trì Kinh Hi thấy nàng rời đi, hất tay áo nói: “Dám cả gan không nhìn Tam thiếu, ta nhất định sẽ bắt hắn lại đây giáo huấn lại quy củ cho đàng hoàng.”

Trì Kinh Hi không có chút hứng thú gì với chuyện này, không nhịn được nói: “Ngươi hơi ồn.”

Tiểu nhân kia lập tức sợ đến mức im lặng.

Trì Kinh Hi không cùng hắn nói nhảm, quay người rời đi.

Tiểu nhân lấy lòng thất bại, chịu không nổi bị cười cợt, hắn cắn răng thầm ghi nhớ món nợ này lên đầu Văn Nghiễn Đồng.

Văn Nghiễn Đồng còn không biết mình đang yên đang lành đắc tội người, lúc này đang đứng ở trước sổ sầu lo.

Muốn đổi học đường, có nghĩa là nhóm nữ học sinh đầu tiên của thư viện Tụng hải sắp nhập học.

Đương kim hoàng đế rất thích bày trò.

Hắn mấy ngày trước ban hành lệnh mới, ra lệnh cho thư viện tuyển nữ học sinh. Lệnh này vừa ra, đại thần quyền cao chức trong triều sôi nổi gửi nữ nhi vào, nhiệt tình hưởng ứng lệnh mới của hoàng đế.

thư viện Tụng hải vốn có lịch sử lâu đời, do hoàng đế khai quốc Thiệu Kinh tự mình đốc công kiến tạo.

Hắn còn hạ lệnh mỗi đời hoàng đế đều phải đưa hai vị hoàng tử đến thư viện Tụng hải học tập, lấy đó để cam đoan thư viện Tụng hải luôn được truyền thừa.

Là thư viện đứng đầu Triều Ca, tất nhiên sẽ là bên đầu tiên thực thi lệnh mới của hoàng đế.

Có thể vào thư viện chia làm hai loại. Một là giống như Trì Kinh Hi, loại này là những thiếu gia có bối cảnh cực kỳ cứng. Hai là giống Văn Nghiễn Đồng, loại này rất có tiền.

Trong thư viện vốn chia thành “Nho Nhân” và “Căng Khiêm”. Hai viện chia bình dân và quan lại thành hai bên. Nhưng hiện tại nữ học sinh nhập học, cần phải nhường viện Nho Nhân lại.

Điều này cũng còn ổn. Điểm chết người là học viện hiện tại không còn phân thành dân và quan nữa mà lấy kết quả thi để phân chia.

Đơn giản dễ hiểu là chia lớp dự thi. Văn Nghiễn Đồng không nghĩ tới mình vừa xuyên đã gặp cái trò này!

Lúc trước ở trong lớp ngồi một lát, nghe phu tử nói tất cả đều là cái gì “Vì thiên địa lập tâm, vì dân sinh lập mệnh" linh tinh, lời nào cũng tinh thâm, ảo diệu.

Nàng cái gì cũng không nghe hiểu, còn biểu diễn kỹ năng độc quyền cho phu tử xem - Ngồi ngáy.

Để nàng đi thi, chi bằng trực tiếp cho nàng đi Đinh Lục đường, miễn lãng phí thời gian, sức lực.

Văn Nghiễn Đồng thở dài một hơi, nghĩ thầm đám nữ chính cỡ mười ngày nữa sẽ vào thư viện. Không chừng lúc đấy nàng đã về Trường An rồi.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui một chút, sầu lo trong lòng đã bớt đi không hết thì bắt đầu thấy đói bụng.

thư viện Tụng hải thức ăn rất tốt, Văn Nghiễn Đồng mỗi lần ăn đều ăn không ít. Nàng suy nghĩ giờ ăn cơm hình như tầm tầm, cầm bát đũa tự làm bằng gỗ, hưng phấn đi về phía nhà ăn. Nhà ăn có rất nhiều món, Văn Nghiễn Đồng lấy đĩa múc một mặn, một chay, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi ăn. Ai mà biết ăn được một nửa thì gặp ona gia ngõ hẹp, vậy mà đụng phải tên tiểu nhân cười nàng trước mặt Trì Kinh Hi.

Tên tiểu nhân đấy vốn đang tức Văn Nghiễn Đồng, vừa thấy nàng ngồi ở nhà ăn, ngay lúc đó mang đĩa ngồi gần nàng. Cùng người khác kẻ xướng người hoạ giễu vợt nàng.

“Thư viện của chúng ta có một người rất tài ba, ngồi đứng đều có thể ngủ, đi đâu ngủ đấy cùng heo có gì khác chứ?”

“Nghe nói còn ăn rất nhiều.”

“Ha, sẽ không phải thật sự là heo nhập vào người sống đi?”

“Khó nói, nhưng mà ngươi nhìn dáng vẻ kia của hắn đi, nhìn là biết cha mẹ hắn lớn lên cùng heo chả có gì khác.”

Lời nói càng nói càng khó nghe, Văn Nghiễn Đồng mắt điếc tai ngơ, càng ăn càng nhanh.

Tên tiểu nhân kia cho rằng nàng không dám cãi lại, càng cười càng quá đáng, lời nói thấp kém gì cũng đem ra nói được.

Văn Nghiễn Đồng giống như người ngoài cuộc, ăn hết thức ăn xong cầm chén gỗ đi. Dường như không có chuyện gì xảy ra, cơ thể nhỏ nhắn sắp vượt qua thì đột nhiên ngừng lại chốc lát.

“A— Phi!” Nhân lúc tiểu nhân không hề phòng bị, Văn Nghiễn Đồng phun một bãi nước miếng vào đồ ăn của hắn, sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Tên tiểu nhân tức giận vỗ bàn. “Văn Nghiễn Đồng ngươi muốn chết có phải không!”

Văn Nghiễn Đồng đi đứng nhanh nhẹn, lúc này đã chạy đến cửa nhà ăn, vừa chạy vừa quay đầu hô lên: “Ngươi nghĩ là mình ngươi biết mắng chửi người khác à?”

Nàng lấy những gì học được ở trên mạng đem hết ra, lời trẩu tre là không thể không trích: “Mẹ ngươi đuổi theo ta mười con phố, nói ta lớn lên giống cha ngươi! Ngươi dám ở nhà ăn nói năng lỗ mãng với cha, tên ngốc!”

Lời còn chưa nói hết đã đụng mạnh phải một người, cả khuôn mặt đều chìm vào sự mềm mại của bông mềm.

Văn Nghiễn Đồng còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy dưới chân trơn trơn, sắp ngã tới nơi. Nàng nhanh tay nhanh mắt kéo áo khoác của người trước mặt, níu người lại. Lúc này mới không ở trước mặt mọi người trong nhà ăn biểu diễn một màn giạng chân.

Văn Nghiễn Đồng sau khi ổn định một chút vội vàng buông tay, ngồi xuống đất, quét mắt nhìn nhìn áo khoác đỏ cạnh tay mình. Bỗng nhiên cảm thấy giật mình thon thót.

Nàng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Trì Kinh Hi đen đến doạ người.

Ồ hiểu rồi, xong cmnr.

Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Cùng Trường, Có Mệnh May Mắn của Phong Ca Thả Hành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Pura.
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.