Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2107 chữ

Được nâng trong lòng bàn tay lớn lên như Trì Kinh Hi, so với con gà trống mà Văn Nghiễn Đồng nằm mơ cũng muốn chặt còn hung dữ hơn ba phần.

Nhưng chọc gà trống, cùng lắm chỉ là bị mổ nhưng chọc Trì Kinh Hi thì khác, sẽ bị đánh mất!

Nàng chỉ ngẩng đầu nhìn một chút, đã nhanh chóng cúi thấp đầu, nhìn vào lòng bàn tay thấy một nắm vụn lưu ly kéo xuống từ áo khoác của tiểu hầu gia.

Bảo sao sáng nay thấy lấp la lấp lánh, blink blink.

Văn Nghiễn Đồng vội vàng giấu tay đó đi, tay còn lại cầm chén gỗ của mình, nhanh nhẹn đứng lên lui vài bước.

Tiểu nhân bị Văn Nghiễn Đồng chọc giận không nhẹ cũng từ nhà ăn chạy đến. Vốn cực kỳ tức giận, sau khi nhìn thấy Trì Kinh Hi sợ đến mức nghẹn trở về. Lập tức thay bằng nụ cười lấy lòng, thuận tiện tố cáo Văn Nghiễn Đồng.

“Tam thiếu, tiểu tử này gan cực kỳ lớn, ta vừa mới ở nhà ăn khuyên hắn phải kính trọng ngươi chút, kết quả hắn lại không biết tốt xấu nhổ nước miếng vào chén cơm ta, còn nhục mạ cha mẹ ta…”

Trì Kinh Hi nhíu mày: “Tại sao lại là ngươi?”

Ngữ khí của hắn mang theo sự phiền chán không thèm che lấp, làm cho suy tính cáo trạng của tên tiểu nhân nháy mắt bị đánh vỡ, lắp bắp nói: “Ta, ta ăn cơm.”

“Học viện không phải nơi ngươi nâng cao đạp thấp, mượn cơ hội nịnh nọt. Nếu ngươi không muốn đọc sách, học hành thì sớm ngày thu dọn đồ đạc cút khỏi thư viện.” Trì Kinh Hi luôn ở vị trí cao, khi tức giận mang cho người khác cảm giác áp lực.

Rõ ràng chỉ mới là thiếu niên mười tám tuổi thôi.

Đây là lần đầu tiên nàng đụng phải nhân vật quan trọng trong sách kể từ lúc xuyên sách đến giờ.

Trì Kinh Hi không giống với tất cả mọi người, hắn thật sự là người chân chân chính chính lớn lên trong sủng ái. Nhân vật khác, dù là nam nữ chính cũng đều có điều phải nhẫn nhịn, chuyện cũ làm người thương tâm.

Nhưng chỉ cần là thứ Trì Kinh Hi muốn, đều có người nâng đến trước mặt hắn. Cho nên trong thành Triều Ca, trong những thiếu niên đồng trang lứa, không ai dám đối nghịch với Trì Kinh Hi.

Giọng nói của Trì Kinh Hi lúc này tuy không tính là quá cứng rắng nhưng vẫn làm tên tiểu nhân đổ một người mồ hôi lạnh. Chủ ý lệch lạc gì cũng không dám nghĩ, vội vàng vâng vâng dạ dạ.

Nhưng mà trong giây phút ngắn ngủi này, Văn Nghiễn Đồng đã cầm chặt một tay đá vụn lui ra thật xa.

Người phát hiện ra nàng chuồn êm cũng sẽ không dám ở thời điểm rủi ro này đối mặt với Trì Kinh Hi, vì thế Văn Nghiễn Đồng nhẹ nhàng vượt qua một kiếp.

Trên đường trở về, lòng Văn Nghiễn Đồng vẫn còn sợ hãi. Nàng sau khi về phòng ngủ, tìm một cái hộp gỗ để đựng đá lưu ly mà nàng cầm chặt từ nãy đến giờ.

Đồ lấy từ trên người tiểu hầu gia, đều là đồ quý giá.

Sau khi cuộc náo loạn kia diễn ra, tiểu nhân gây chuyện cuối cùng cũng yên tĩnh, hai ngày tiếp theo của Văn Nghiễn Đồng rất bình yên.

Nhưng mà rất nhanh sau đó là cuộc thi chia lớp.

Không dùng quan dân để phân chia nữa, học viện chia học đường thành bốn cấp bậc: Giáp, Ất, Bính, Đinh. Mỗi cấp bậc có sáu học đường, Đinh Lục ban kém nhất là mục tiêu của Văn Nghiễn Đồng.

Phần thi chia làm ba phần: Minh tự, minh tính, minh pháp.

Nói đơn giản thì là luận văn, toán học, pháp luật.

Văn Nghiễn Đồng cầm bút đối diện với tờ giấy trắng, trợn tròn mắt nửa giờ đầu tiên. Vừa đặt bút đã làm mực lan ra một mảng lớn.

Cuối cùng khi nộp bài, cả tờ giấy đầy vết mực khá là chói mắt, ánh mắt nghiêm khắc của phu tử đâm tới thì Văn Nghiễn Đồng giả ngốc vờ lảng tránh ánh mắt.

May mắn nàng có sở trường là số học, chỉ là thời điểm điền câu trả lời rất phiền toái. Văn Nghiễn Đồng từng nét từng nét cẩn thận, nộp một bài giải tương đối hài lòng.

Chỉ còn một bài thi cuối cùng là minh pháp, buổi tối trước hôm thi, Văn Nghiễn Đồng bởi vì tư thế ngủ không tốt lắm. Sáng sớm hôm sau, khi gà gáy đánh thức cảm thấy đau đầu vô cùng. Nàng ráng chống đỡ mệt mỏi mặc quần áo, rửa mặt, nhìn trời còn chưa sáng, chậm rãi chuẩn bị xong giấy và bút mực. Đợi trời tờ mờ sáng mới đi ra ngoài.

Đêm đông khí lạnh bức người, gạch đá trên đường đều phủ đầy sương, đi đứng trên đấy có phần không an toàn nên Văn Nghiễn Đồng đi càng chậm.

Dù sao đi cũng chỉ ngồi yên, cơ bản là lãng phí thời gian, còn không bằng không đi.

Nàng cảm thấy rất có đạo lý, vì thế càng chạy càng sai lệch, còn sợ trên đường bị phu tử bắt được nên có ý định chạy tới một nơi khác.

Cuối cùng đi tới một mảnh rừng xanh, mặt trời đã lên cao toả nắng xuống, thân cây phía trước có cột dây thừng như dấu hiệu cấm đi vào.

Nàng dừng bước, gió lạnh thổi tới, nước mũi lập tức chảy xuống không ngừng.

Văn Nghiễn Đồng lúc này mới nhận ra mình mới đưa ra một quyết định vừa sai lầm vừa ngu ngốc.

Tuy ngồi ở trường thi rất nhàm chán nhưng ít ra ấm áp, sao mà so với nơi lạnh lẽo buốt giá này?

Nàng lập tức quay đầu, hiện tại muốn quay lại trường thi.

Nhưng ai mà ngờ chỗ đùi phải lúc trước bị Võ phu tử đá lúc này vô cùng đau đớn. Đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, không biết đạp phải mảnh đất xui xẻo nào.

Không kịp phòng bị, đột ngột ngã xuống một cái hố!

Nàng giật mình, quơ tay qua lại, trên đường rớt xuống níu được một sợi dây. Rơi xuống thêm một đoạn, dây thừng căng chặt do chịu áp lực của nàng.

Nửa người dưới lơ lửng trên không, một tiếng hét thoát khỏi cố họng Văn Nghiễn Đồng, quay đầu nhìn lại thì giật mình kinh ngạc đổ cả mồ hôi lạnh.

Hay luôn nè! Bảo sao căng sợi dây.

Phía dưới lại có một cái hố to. Bùn đất như mới được đào xới, tất nhiên là học viện muốn xây cái gì đó.

Văn Nghiễn Đồng không muốn rớt để gãy xương, trật khớp, cũng không muốn dính đầy bùn đất nên cất giọng cầu cứu. “Cứu mạnggggg—---”

Ban nãy còn muốn đi chỗ hoang vu, giờ thì chịu rồi, hét rách cổ cũng không gọi được ai tới.

Sớm biết vậy thì thành thành thật đi thi cho rồi!

Cmn cái vận đen gì vậy trời!?

Văn Nghiễn Đồng treo ở thành hố suốt hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút), kêu khàn cả cổ họng, người thi công công trình mới đến.

Thời điểm nàng nhìn thấy người đôi mắt sắp xanh lè, ra sức gọi: “"Huynh đệ! Huynh đệ nhanh cứu ta! Ta không chịu nổi nữa rồi!"

Đám thi công thấy nàng treo nửa người bên hố, rướn cổ kêu đến mặt đổ tai hồng, vội vàng ném hết đồ xuống đất, kéo nàng lên trên.

Văn Nghiễn Đồng cũng mặc kệ người có dính bùn đất hay không, nằm trên mặt đất há mồm thở gấp.

“Tiểu thư sinh, sao ngươi lại rớt xuống chỗ này. Chỗ này cách học đường của các ngươi xa mà.” Người thi công kia hỏi.

“Ta muốn đi tìm một nơi yên tĩnh để học tập nên đến nơi này.” Văn Nghiễn Đồng mở mắt bịa chuyện, chờ nghỉ ngơi đủ mới liên tục nói cảm ơn, đứng lên khập khiễng rời đi.

Chiều hôm đó, phu tử tìm đến nàng và nghiêm khắc phê bình vì trốn thi. May mắn thay, Văn Nghiễn Đồng nhận lỗi một cách tích cực nên tránh được hình phạt. Nhưng khi sắp đi, phu tử cho nàng biết rằng việc thiếu khảo đã được ghi lại và nàng sẽ phải tham gia thi lại.

Văn Nghiễn Đồng suýt nữa thì sụp đổ! Nàng đã phải ở dưới hố trong suốt nửa giờ đồng hồ, kết quả vẫn phải thi lại. Nàng tự hỏi cả buổi sáng dưới hố có ý nghĩa gì không?

Cảm thấy bực bội, nàng nằm lên giường sớm, hy vọng giấc mơ sẽ chữa lành nỗi đau. Lúc đầu, nàng không cảm thấy đau đớn ở hai tay, nhưng sau khi ngủ dậy, hai cánh tay giống như bị búa đập từng tấc một, đau đến mức nàng phải nhe răng trợn mắt.

Đã nghèo còn mắc cái eo, ngày hôm sau còn phải thi kiểm tra võ học.

Văn Nghiễn Đồng đứng ở sân thi, mặt mũi dại ra nhìn những người khác bắn cung, thường xuyên phải chùi nước mũi. Kiểm tra võ học chỉ chấm điểm cho người đứng đầu trong bài kiểm tra bắn cung. Mỗi người có ba cơ hội bắn, điểm số tốt nhất sẽ được tính là kết quả cuối cùng.

Xung quanh rất náo nhiệt, nhưng Văn Nghiễn Đồng hoàn toàn không quan tâm, nàng mệt mỏi tự hỏi rằng không biết mình có thể bắn trúng mục tiêu không.

Sau một hồi suy nghĩ căng thẳng, cuối cùng cũng đến lượt nàng.

Khi nhận cung và tên từ Võ phu tử, tay nàng ngay lập tức bắt đầu run rẩy, kèm theo cơn đau nhức gián đoạn.

Trùng hợp, Võ phu tử là người trước đây đã từng bắt nàng khi giết gà, nhìn nàng một cái và nói nhỏ: "Đừng lo lắng, thư giãn một chút là có thể bắn tốt ba mũi tên."

Vẻ mặt Văn Nghiễn Đồng bắt đầu nặng nề.

Sau khi đứng vào vị trí thi, Văn Nghiễn Đồng nhận ra mình không thấy rõ bia bắn. Nàng nghịch thử cung tên trong tay thì nghe phu tử bắt đầu ra hiệu: "Cung tên sẵn sàng!"

Nàng học theo động tác của các thí sinh khác, giương cung và cài tên. Nhưng cánh tay nàng vừa nhấc lên thì bắt đầu run không thể kiềm chế lại, giống như đang run rẩy, động tác của nàng gây chú ý đến mức khiến người khác cười.

Võ phu tử đi đến sau lưng nàng: "Khuỷu tay, vai, gáy, học thế nào rồi?" Văn Nghiễn Đồng nghe thấy giọng của ông liền cảm thấy sợ hãi, chân vẫn còn đau, cố gắng giữ lưng thẳng.

Nhưng biết sao được cánh tay đau đớn dữ dội, cộng với việc chưa bao giờ sử dụng cung tên, hai mũi tên đầu tiên của cô đều vô cùng thê thảm.

Một mũi tên rơi dưới chân, một mũi rơi giữa chừng. Cô chỉ muốn nhanh chóng bắn xong ba mũi tên, không quan tâm kết quả ra sao.

Tại một góc sân thi, Trì Kinh Hi đứng bên giá cung, lau chùi cung của mình.

Bên cạnh, Trình Hân đột nhiên cười ra tiếng.

Trì Kinh Hi hỏi, “Cười gì vậy?”

Trình Hân cười đáp: “Nhìn cái cậu nhóc kia kìa, giống như cờ bay phấp phới.”

Trì Kinh Hi nâng mí mắt nhìn thoáng qua, thấy Văn Nghiễn Đồng đứng ở vị trí thi, hai cánh tay run lẩy bẩy đến mức thấy rõ ràng, dưới chân còn có một mũi tên nằm, trong khi bia bắn hoàn toàn trống rỗng.

Trì Kinh Hi chỉ nhìn một cái rồi không còn hứng thú, cúi đầu tiếp tục lau cung và lơ đãng nhận xét: “Cánh tay chỉ to như chiếc đũa không có sức lực gì, chính là phế vật.”

Ngay khi lời nhận xét vừa dứt, lệnh bắn tên của Võ phu tử vang lên. Theo ngay sau là tiếng “Thùng” vang lên. m thanh ngạc nhiên từ Trình Hân cũng truyền đến.

“Ơ! Cậu nhóc này bắn trúng hồng tâm rồi!”

Bạn đang đọc Nhân Vật Phản Diện Cùng Trường, Có Mệnh May Mắn của Phong Ca Thả Hành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Pura.
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.