Sự thật
Chương 1
Tại một khu xưởng bỏ hoang. Có một người đàn ông đang ôm cánh tay vừa băng bó qua loa của mình chạy về phía trước.
Anh ta vừa chạy vừa cố hét:” Mau cho nổ đi, hiện giờ hắn ta đang bị thương. Nếu chờ đến khi tiếp viện của hắn tới cứu chúng ta sẽ để thoát hắn!”
Sau khi nghe người đồng đội chạy thoát ra được của anh nói vậy, Trần Thiên Long do dự, ánh mắt lộ rõ sự giằng xé. Vợ và con anh đang ở trong căn cứ đó. Nếu cho nổ, họ sẽ chết.
Bỗng có 1 tiếng nói đanh thép và cứng rắn từ bộ đàm vang lên
Chỉ huy: "Thiên Long, mau cho nổ đi, đây là mệnh lệnh! Anh cần nhớ anh là một quân nhân , vợ con anh sẽ hiểu mà!"
Thiên Long vẫn đang do dự và lúng túng
Chỉ huy hối thúc : nhanh lên , sự chậm trễ của anh sẽ làm sự hy sinh của các đồng chí khác vô ích.
Thiên Long nhắm chặt mắt, nghiến răng. Từng giây trôi qua như lưỡi dao cứa vào tim anh. Rồi bất chợt, anh hét lớn trong tuyệt vọng:
"KHÔNG!!!!"
ĐÙNGGGGGGGGG * Một tiếng nổ như xé xác cả trời đêm*
Thiên Long bật dậy. Mồ hôi thấm đãm cả lưng áo, ánh mắt vẫn chưa thôi sự kinh hãi. Ông thở gấp, cả người run rẩy.
"Thì ra... chỉ là mơ. Haha..." Anh cười khan, nhưng giọng nghẹn lại. "Biết thế... ngày đó, anh đã bỏ lại tất cả mà đoàn tụ với mẹ con em. Anh xin lỗi..."
Rồi ông chộp lấy chai rượu uống dở tu một hơi. Bỗng tiếng gõ cửa vang lên. Nhưng chưa đợi ông trả lời, nó đã bật mở. Một người đàn ông trung niên vóc dáng cao to, gương mặt nghiêm nghị bước vào. Đó chính là Lý Hoàng Quân một chiến hữu cũ của Thiên Long.
Ông ta cười nói với vẻ quen thuộc lẫn hoài niệm:” Lâu rồi không gặp, cũng đã hai mươi năm rồi, Thiên Long. Thì ra ông ở đây, làm tôi tìm mãi.”
Thiên Long quay lại, ánh mắt lạnh lùng. Từ mấy tuần trước ông đã cảm giác có người theo dõi mình. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này ông chỉ là một người đàn ông trung niên không vợ không con, chẳng ai rỗi hơi để ý đến ông. Hôm qua ông cố ý dẫn tên theo dõi đến nhà chính là để người đứng sau lộ mặt. Trần Thiên Long lạnh giọng hỏi:” Anh đến đây làm gì?”.
Hoàng Quân im lặng bất lực nhìn người bạn cũ thở dài và một lúc lâu nói: " Nhìn bộ dạng anh xem, anh trông không khác gi một kẻ bợm rượu, kể từ ngày đó anh trông anh thật thê thảm ".
Thiên Long cười trừ rồi nói với giọng thờ ơ: “ Mặc xác tôi, không phải chuyện của anh, tôi hỏi lại anh lần nữa anh đến đây làm gì”.
Hoàng Quân nhẹ giọng đáp lại:” Chúng ta từng là đồng đội mà, tôi đến thăm anh cũng không được sao ?”.
Thiên Long cười nhẹ nói: Kể từ khi tôi rời quân đội, tôi đã không còn thấy anh và Thiện Tâm nữa. “...Chắc hẳn các anh rất bận rộn, làm gì có thời gian mà hạ mình đến đây, càng đừng nói đến thăm tôi.”
Hoàng Quân trầm giọng :“Anh đừng nói vậy chứ. Tôi cảm thấy áy náy vì chuyện năm đó mới không dám gặp ông. Giờ già rồi, bắt đầu hoài niệm lại khi xưa nên muốn đến thăm anh.”
Thiên Long đứng phắt dậy, kích động nói:” Năm đó các người lừa tôi, hại tôi tự tay giết vợ con mình. Rõ ràng quân tiếp viện sắp tới rồi nhưng vì che giấu sai sót của mình mà các người nhẫn tâm lừa tôi!”
Hoàng Quân thở dài: “ Tôi biết anh không quên được chuyện năm đó. Cũng là lỗi của tôi. Hôm nay tôi đến đây là để bù đắp lại sai lầm năm đó.”
Thiên Long càng nghe càng thêm phẫn nộ:
“Ha, bù đắp? Anh bù đắp kiểu gì? "Sau khi tôi cho nổ bom, tôi đã lập tức lao vào đống đổ nát, điên cuồng tìm họ hy vọng họ còn sống. Nhưng chẳng thấy gì... chỉ là tro tàn. Đáng lẽ tôi đã định chôn vùi cùng họ, nhưng chính anh và Thiện Tâm kéo tôi ra. Đáng lẽ các người cứ để tôi chết đi! Anh cút ra khỏi đây cho tôi. Nhanh!!!”
Hoàng Quân cố trấn an người bạn cũ của mình: "Tôi hiểu cảm giác của anh, Thiên Long. Nhưng chúng tôi không thể để anh bỏ mạng. Sau đó, anh biến mất, sống ẩn dật, còn tôi và Thiện Tâm cũng tách nhau ra. Phải rất lâu, tôi mới tìm ra tung tích của anh."
Thiên Long bình tĩnh lại , hơi thở dần chậm và nhẹ lại...
Ông hỏi :"Vậy Thiện Tâm giờ sao rồi?"
Hoàng Quân: "Cậu ta vẫn còn mạnh khỏe lắm, còn có một đứa con trai rất giỏi giang."
Thiên Long cười nhạt:” Ôn chuyện cũng ôn rồi. Có gì nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa, muốn gì thì nói đi.”
Lý Hoàng Quân im lặng. Ánh mắt ông ta...
Hoàng Quân: "Thiên Long... có một chuyện tôi phải nói với anh. Con gái anh... vẫn còn sống."
Mọi thứ xung quanh như ngưng lại. Thiên Long chậm rãi ngẩng đầu, ông thờ ơ nhếch môi như nghe được chuyện cười:” Ông nói cái gì? Đừng lôi chuyện này ra đùa với tôi!”
Hoàng Quân: "Ngày hôm đó, một gián điệp nằm vùng do chỉ huy hắn đã cứu vợ con anh. Nhưng khi đang đưa họ ra, vợ anh bị phát hiện và phải chạy ra dụ địch. Người nằm vùng chỉ kịp bế con gái anh về trụ sở. Còn vợ anh thì...".
Thiên Long ngẩng đầu lên, chậm rãi hỏi:” Anh có biết tôi đã sống như nào suốt 20 năm nay không? Tại sao các người lại giấu tôi chuyện này? Tại sao, hả!!?” Dù đã cố kìm chế nhưng ông vẫn không nhịn được mà gắt lên. Đôi mắt ông đỏ ngầu. Không ai biết suốt bao nhiêu năm qua chỉ vì sự hèn nhát của chỉ huy cũ mà bản thân ông đã phải trải qua những gì. Mỗi đêm, khi vừa nhắm mắt lại trong đầu ông lại hiện ra cảnh tượng ngày hôm đó.
Hoàng Quân: "Tổng bộ không muốn anh biết. Họ sợ anh không đủ khả năng bảo vệ con khỏi sự trả thù của các băng đảng có liên kết với băng đảng chúng ta từng phá hủy. Vì thế, chúng tôi chăm sóc con bé thay anh."
Hoàng Quân rút từ túi ra một tấm ảnh nhẹ giọng nói: "Đây là ảnh của con gái anh năm 12 tuổi. Giờ con bé đã trưởng thành và cũng là đặc vụ trong đội."
Thiên Long nhìn chằm chằm tấm ảnh, đôi tay run rẩy nói: "Tại sao? Tại sao các người để con tôi vào cái nghề chết tiệt này? Tôi không muốn con bé nối bước tôi!"
Hoàng Quân: "Đó là lựa chọn của cô ấy, không ai ép buộc cả. Hiện tại, cô ấy chuẩn bị tiếp nhận một nhiệm vụ liên quan đến băng đảng khi xưa. Không ai hiểu rõ băng đảng này hơn anh. Chúng tôi mong anh có thể quay lại hỗ trợ cô ấy.”
Thiên Long: "Haha, các người định lấy con gái tôi ra để ép tôi sao? Tôi không tham gia bất kỳ nhiệm vụ nào nữa! CÚT!!!"
Hoàng Quân vẻ mặt tiếc nuối, ngậm ngùi: "Thiên Long, tôi hiểu cảm xúc của anh. Nhưng hãy nghĩ đến Thiên Vy. Tạm biệt."
Cánh cửa khép lại. Thiên Long ngồi bệt xuống sàn, nhìn tấm ảnh, nước mắt trào ra. "Con gái mình... còn sống. Vợ ơi, anh xin lỗi. Thiên Vy, cha xin lỗi vì đã không chăm sóc được cho con."
Lát sau, ông chăm chú nhìn vào tấm ảnh, lẩm bẩm:” Con gái của cha, chờ cha, cha nhất định sẽ đưa con về nhà!”
Đăng bởi | Muahecoem |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 13 |