Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thâm nhập

Tiểu thuyết gốc · 3455 chữ

Chương 5:

Sáng hôm sau, sau khi chia tay gia đình Thu Nguyệt, Tĩnh Nam và Thiên Vy lập tức tiến thẳng đến hang ổ của bọn tội phạm. Đứng từ xa, cả hai kín đáo quan sát căn cứ, nhận thấy những tên côn đồ đang tuần tra khắp nơi. Họ bắt đầu thảo luận cách đột nhập vào mà không bị nghi ngờ.

Bỗng, từ phía con đường đất không xa, ba tên côn đồ hôm qua từng bắt nạt cô gái xuất hiện. Chúng đang ì ạch đẩy một xe hàng lớn, phía trên phủ kín một tấm bạt cũ kĩ, như đang cố giấu thứ gì đó quan trọng. Đôi mắt sắc bén của Tĩnh Nam lóe lên, anh nhanh chóng trao đổi ngắn gọn với Thiên Vy, rồi cùng cô bất ngờ lao ra chặn đường bọn chúng.

Tĩnh Nam nở nụ cười nhếch mép đầy khiêu khích, cất giọng trêu ngươi:

“Lại gặp nhau rồi, ba tên đầu heo.”

Mặt tên cầm đầu đỏ bừng lên vì tức giận, gầm lên:

“Mày! Sao lại là mày hả, thằng chó này?”

Tĩnh Nam nhún vai, giọng nói pha chút mỉa mai:

“Bớt nóng đi, tụi mày đang chở cái gì mà phải phủ bạt kín mít thế kia? Hàng cấm à?”

Tên cầm đầu nghiến răng, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn:

“Không phải chuyện của mày! Biết điều thì biến ngay, không thì bọn tao cho mày nằm luôn ở đây!”

Chưa kịp để hắn dứt lời, Tĩnh Nam lao đến như một cơn gió, tung cú đá thẳng vào giữa ngực khiến hắn ngã ngửa ra sau. Hai tên còn lại hoảng hốt, vung nắm đấm về phía anh nhưng nhanh chóng bị đánh gục chỉ trong vài cú đòn chuẩn xác. Một tên nhân cơ hội anh không chú ý chạy thục mạng về căn cứ kêu người tiếp viện.

Chẳng mấy chốc, năm tên tay sai từ trong căn cứ lao ra, mặt mày dữ tợn, tay lăm lăm những cây gậy gỗ nặng nề. Bọn chúng bao vây lấy Tĩnh Nam, từng bước áp sát như bầy thú săn mồi.

Ba tên đầu tiên lao lên, vung gậy nhắm thẳng vào đầu anh. Tĩnh Nam nhanh nhẹn lùi lại, cúi xuống nhặt hai nắm cát trên đất rồi bất ngờ ném thẳng vào mặt bọn chúng. Tiếng gào thét đau đớn vang lên khi cát bay vào mắt khiến cả ba ôm mặt loạng choạng.

Hai tên phía sau thấy vậy liền tăng tốc lao vào, những cú vung gậy mạnh mẽ tưởng chừng khó đỡ nhưng vẫn chẳng thể đụng một sợi tóc của Nam. Rồi bỗng anh lấy từ đâu một cây gậy bắt đầu phản công. Một cú quật chính xác vào tay khiến tên thứ nhất buông vũ khí, ôm tay đau đớn lùi lại. Tên còn lại hoảng sợ, tính bỏ chạy nhưng không kịp. Một cú đá xoáy mạnh mẽ từ Tĩnh Nam khiến hắn nằm bất tỉnh ngay tại chỗ.

Đúng lúc này, ba tên bị tạt cát lúc nãy lảo đảo đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ. Một trong số chúng cầm cây gậy lớn lao đến giáng một cú mạnh mẽ nhắm vào đầu anh. Bị tấn công bất ngờ nhưng Tĩnh Nam vẫn kịp xoay người đỡ đòn, rồi lập tức vung gậy quật mạnh vào đầu hắn.

Hai tên còn lại sau khi chứng kiến đồng bọn nhanh chóng bị hạ thì mặt tái mét, không dám mạo hiểm đối đầu. Chúng quay đầu tháo chạy thẳng về căn cứ. Thấy vậy, Hoàng Nam lập tức đuổi theo bọn chúng. Chỉ trong vài bước chân, anh đã bắt kịp và hạ gục cả hai.

Hoàn thành mục tiêu, Nam tiếp tục lẻn vào căn cứ. Những bước chân anh nhẹ như gió, ẩn mình giữa bóng tối, từng bước hạ gục kẻ địch trong âm thầm. Cảnh tượng trở nên hỗn loạn khi những tên côn đồ lần lượt ngã xuống mà không biết lí do.

Tuy nhiên, số lượng kẻ địch bị hạ gục ngày càng nhiều khiến sự chú ý của chúng dồn về một hướng. Một tên thấy tình hình hỗn loạn liền vội vã chạy thẳng vào phòng làm việc của tên đại ca

Trong một căn phòng nọ, bầu không khí nơi đây được bao trùm bởi sự nguy hiểm và quyền uy. Ngồi trên chiếc ghế da lớn ở trung tâm là Tô Minh Chấn. Hắn là kẻ cầm đầu nơi đây, khuôn mặt đầy sẹo như minh chứng cho những năm tháng lăn lộn trong giang hồ. Đối diện hắn là Dương Huyền Minh, người phụ tá thân cận và cũng là cánh tay đắc lực trong mọi kế hoạch. Hai bên Minh Chấn là hai tên cận vệ: Vô Ảnh, kẻ mang biệt danh vì sự nhanh nhẹn, và Trần Lực, một gã cơ bắp đầy vẻ đáng sợ.

Cánh cửa bật mở, một tên đàn em lao vào, mồ hôi ròng ròng, thở không ra hơi:

"Đại ca! Ngoài kia có kẻ đang gây náo loạn! Hắn đánh bại gần một nửa đàn em của chúng ta rồi, và... và hắn đang tiến vào đây!"

Minh Chấn nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự giận dữ pha lẫn chút tò mò. Hắn hất hàm, giọng lạnh tanh:

"Hắn là ai? Sao dám đến đây gây sự?"

Tên đàn em lắp bắp, mặt tái xanh:

"Em... em không biết! Chỉ biết hắn là người ngoài làng..."

Huyền Minh, ngồi phía đối diện, thoáng giật mình. Trong ánh mắt anh chợt hiện lên một tia sáng lạ thường - ngạc nhiên, nhưng đồng thời là một hy vọng mơ hồ. Anh nhìn lướt qua Minh Chấn nhưng giữ im lặng.

Tô Minh Chấn đập mạnh tay xuống bàn, tiếng vang như tiếng sấm làm tên đàn em giật mình. Hắn gằn từng chữ:

"Mẹ kiếp! Nó nghĩ đây là chỗ nào mà dám làm loạn như vậy? Coi thường tao à!"

Hắn hất đầu ra lệnh:

"Vô Ảnh, Trần Lực! Ra ngoài mang cái thằng đó về đây cho tao. Tao muốn xem gan nó lớn đến đâu!"

Hai tên cận vệ lập tức nhận lệnh, chúng bước ra khỏi phòng với vẻ mặt tàn nhẫn. Huyền Minh nghe vậy dù trong lòng hơi lo lắng nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Anh châm một điếu thuốc, thở ra làn khói mờ mịt rồi nói:

"Không biết thằng nào ngu dại tới đây gây sự, nhưng nếu nó vào được đây, em hứa sẽ đập nó thành cám!"

Minh Chấn liếc nhìn Huyền Minh, đôi mắt là vẻ sâu xa:

"Cứ đợi bọn Vô Ảnh mang nó vào đây! Tao muốn xem nó là ai"

Bên ngoài, Tĩnh Nam vẫn đang ẩn mình tấn công, từng bước hạ gục kẻ địch trong âm thầm. Nhưng bỗng, một luồng gió mạnh ập tới từ phía sau. Trước khi kịp nhận ra, một cú đá cực mạnh giáng xuống, đẩy anh bay ra xa. May mắn, phản xạ nhanh nhạy đã giúp anh giảm đáng kể lực va chạm, tránh được chấn thương nghiêm trọng.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong bóng tối:

"Thì ra mày là kẻ đã gây náo loạn. Cũng khá đấy."

Xuất hiện trước mặt anh là Vô Ảnh. Không đợi hắn nói thêm, Tĩnh Nam lập tức lao lên tấn công. Nhưng ngay khi vừa áp sát thì từ bên phải, Trần Lực bất ngờ xuất hiện, tung một cú đấm về phía anh. Tĩnh Nam lách người né được trong gang tấc, nhưng chính khoảnh khắc ấy, Vô Ảnh chớp thời cơ tung một cú đá lén vào sườn anh.

Bị kẹp giữa hai đối thủ không phải hạng xoàng, Tĩnh Nam rơi vào thế khó. Hai kẻ này phối hợp nhịp nhàng, tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ, khiến anh chỉ có thể né tránh chứ không phản kích được.

Trần Lực cười khẩy, giọng đầy khiêu khích:

"Mày hối hận chưa? Chỉ lát nữa thôi, đại ca sẽ rút gân mày!"

Tĩnh Nam không đáp mà đột ngột quay người bỏ chạy. Trần Lực bật cười chế giễu:

"Thì ra cũng chỉ là thằng nhãi nhát gan!"

Vô Ảnh với bản tính hiếu chiến, không chút do dự lao theo. Trần Lực dù chậm chạp hơn, cũng vội vã đuổi theo sau.

Chạy được một đoạn, Tĩnh Nam bất ngờ dừng lại. Vô Ảnh thoáng nhíu mày, linh cảm điều gì đó không ổn, nhưng đã quá muộn. Tĩnh Nam bỗng kéo mạnh sợi dây thép giăng sẵn. Hàng chục đường dây mỏng nhưng cực kỳ sắc bén bật lên, cứa sâu vào da thịt Vô Ảnh, khiến hắn loạng choạng, máu chảy ròng ròng.

Trần Lực vừa đuổi tới, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, hắn gầm lên giận dữ, tung ra hàng loạt đòn tấn công liên tiếp. Hoàng Nam khéo léo tránh né, tận dụng sức mạnh của đối thủ để phản công. Một cú đá mạnh mẽ vào ngực khiến Trần Lực bật ngửa, ngã xuống.

Nhưng chưa kịp tiếp tục, Tĩnh Nam bất ngờ bị Vô Ảnh nhân cơ hội luồn ra sau và bị đánh lén vào sau gáy. Anh choáng váng, bước loạng choạng. Trần Lực đứng dậy, phối hợp cùng Vô Ảnh tấn công dồn dập. Sức lực của Tĩnh Nam cạn dần, tốc độ né tránh bắt đầu chậm lại. Cuối cùng, anh không thể chống đỡ thêm, bị hai kẻ địch khóa chặt và kéo về phía căn phòng của Tô Minh Chấn.

Tĩnh Nam bị lôi xềnh xệch đến trước cửa căn phòng lớn, tên đại ca ngồi giữa căn phòng trên chiếc ghế bành lớn, dáng vẻ quyền uy, ánh mắt sắc lạnh quét qua Tĩnh Nam khiến người ta vô cớ rùng mình.

Vô Ảnh đẩy mạnh Tĩnh Nam quỳ xuống, cúi người kính cẩn báo cáo:

“Đại ca, đây là tên đã gây náo loạn căn cứ.”

Minh Chấn thản nhiên dựa lưng vào ghế, lạnh giọng nói:

“Xông vào địa bàn của tao, làm loạn căn cứ và khiến hai người thân cận của tao bị thương. Mày bản lĩnh đấy. Khai mau, ai đã sai mày đến đây?”

Tĩnh Nam tỏ vẻ lo lắng, mắt liếc nhanh qua phía Dương Huyền Minh, người đang đứng nghiêm chỉnh bên cạnh Minh Chấn. Sau đó, cậu làm ra vẻ ngạc nhiên, thậm chí có chút lúng túng:

“Anh Huyền Minh... Anh Minh kêu tôi đến đây làm việc. Anh bảo phải thể hiện năng lực tốt thì mới được nhận, mà tôi thì chẳng biết làm gì ngoài đánh nhau, thế nên...”

Chưa kịp nói hết câu, một cú tát như trời giáng từ Dương Huyền Minh khiến đầu Tĩnh Nam lệch sang một bên. Tiếng gằn giọng đầy tức giận của Huyền Minh

vang lên:

“Thể hiện năng lực không có nghĩa là đánh nhau loạn xạ! Mày đang làm cái quái gì thế hả?”

Cú tát bất ngờ và lời trách mắng khiến tất cả đàn em trong phòng nhìn nhau đầy e dè. Minh Chấn nhướng mày, ánh mắt có phần khó hiểu, nhưng vẫn giữ vẻ điềm nhiên:

“Đây là em họ của cậu sao?”

Dương Huyền Minh vội cúi đầu, giọng kính cẩn:

“Đại ca, nó là Minh Nam, em họ của tôi. Tôi xin lỗi vì đã bảo nó đến đây để thể hiện năng lực, nhưng không ngờ nó lại gây ra chuyện này. Tôi xin nhận trách nhiệm và chịu phạt thay nó.”

Minh Chấn im lặng nhìn Huyền Minh. Rồi bất chợt, ông ta bật cười:

“Haha! Đúng là em của cậu, nhóc con này gan lì đấy. Tao thích những kẻ có bản lĩnh và không biết sợ như nó.”

Tĩnh Nam nhanh chóng nắm bắt tình hình, lập tức đứng dậy, mặt mày hớn hở đáp lời:

“Anh quá khen, em chỉ là đánh nhau quen tay thôi, không có gì đặc biệt.”

Nhưng ngay khi vừa dứt lời, Huyền Minh đã quay ngoắt sang, quát lớn:

“Ai cho mày đứng dậy? Quỳ xuống ngay!”

Minh Chấn phất tay cười, ra hiệu cho mọi người bình tĩnh:

“Thôi, thôi, không cần làm căng, đây chỉ là hiểu lầm. Chuyện cũng chẳng có gì to tát, chỉ là vài tên đàn em bị thương thôi.”

Huyền Minh gật đầu đồng thuận, sau đó quay qua Tĩnh Nam, giọng nghiêm nghị:

“Mày còn không mau cảm ơn anh Chấn đi?”

Tĩnh Nam cúi thấp đầu, giả vờ biết ơn một cách khéo léo:

“Em cảm ơn anh đã rộng lượng tha tội.”

Minh Chấn nhìn cậu với vẻ hài lòng, nụ cười nhếch nhẹ trên môi:

“Được rồi. Sắp xếp cho em họ cậu một vị trí thích hợp. Tao thấy nó có tiềm năng. Và nhớ bồi thường tiền thuốc men cho mấy tên đàn em bị thương.”

Huyền Minh cúi đầu kính cẩn:

“Vâng, thưa đại ca.”

Minh Chấn ngả người dựa vào ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ như đang suy tính điều gì. Vài giây sau, ông quay đầu lại, cất giọng:

“Ngày mai, tao sẽ rời căn cứ để gặp đại ca trên để bàn chuyện làm ăn. Trong hai ngày tới, Huyền Minh và Trần Lực sẽ thay tao tiếp quản mọi công việc ở đây.”

Dương Huyền Minh cùng Trần Lực đồng thanh đáp:

“Vâng, thưa đại ca.”

Cuộc trò chuyện với Minh Chấn vừa kết thúc, Huyền Minh lập tức đưa Tĩnh Nam lặng lẽ trở về chỗ ở. Tĩnh Nam thoáng bất ngờ vì chỗ ở của Huyền Minh lại là căn nhà chuyên cung cấp nhang ở cuối làng. Bên trong, những hàng nhang xếp ngay ngắn toả ra mùi thơm nhè nhẹ.Tĩnh Nam nhìn qua đám nhang nhưng không có gì khả nghi, đôi mày khẽ nhíu lại như định hỏi điều gì, nhưng rồi lại im lặng.

Vừa bước vào căn phòng, Huyền Minh lập tức đóng sập cửa lại, không khí trong phòng trở nên căng thẳng, anh quay người, nhìn thẳng vào Tĩnh Nam, giọng nói trầm thấp:

“Cậu cũng thấy rồi đấy. Tên Minh Chấn đó không hề đơn giản. Hắn rất thông minh và không dễ đối phó.”

Tĩnh Nam khẽ gật đầu:

“Phải. Dù ngoài mặt hắn tỏ ra vui vẻ, từng lời nói của hắn đều ẩn chứa ý đồ. Tôi cảm nhận rõ sự đề phòng trong ánh mắt hắn dành cho tôi.”

Huyền Minh thở dài, rồi như muốn chuyển hướng câu chuyện, anh hỏi:

“Lần này cậu đến đây, phía trên có căn dặn gì không?”

Tĩnh Nam không chần chừ đáp:

“Có. Họ nhắn tôi chuyển lời rằng hành động của anh khả năng đã bị lộ. Một số thông tin liên lạc đã bị chặn và đánh cắp. Họ nghi ngờ bên mình có gián điệp.”

Huyền Minh không tỏ ra quá bất ngờ, chỉ khẽ gật đầu như đã đoán trước:

“Chuyện này tôi cũng đã nghĩ đến rồi.”

Ngạc nhiên, Tĩnh Nam hỏi:

“Sao anh biết được?”

Huyền Minh nhìn ra cửa sổ, ánh mắt lạc trong bóng tối, giọng nói lẫn trong nỗi buồn sâu kín:

“Cậu có biết tại sao đồng nghiệp của tôi bị phát hiện và giết chết nhanh đến vậy không?”

Tĩnh Nam im lặng, chỉ chăm chú lắng nghe.

“Chính họ đã đổi mạng mình cho tôi.” Giọng Huyền Minh nghẹn lại. “Khi họ bị phát hiện, tên Minh Chấn đã sai tôi phải giết họ để chứng minh sự trung thành. Tôi không còn lựa chọn nào khác...Khi cái chết cận kề, họ vẫn mỉm cười như đang chúc phúc cho tôi vậy. Nụ cười đó khiến tôi ám ảnh suốt đời. Nhiều lần như vậy, đương nhiên tôi biết có thể đã có nội gián, thậm chí có lẽ tôi đã bị phát hiện.”

Căn phòng như chìm vào tĩnh lặng. Mùi nhang nhẹ nhàng lan tỏa, nhưng không xoa dịu được nỗi đau chất chứa trong lòng Huyền Minh.

Tĩnh Nam đặt tay lên vai anh, giọng nói vững chãi:

“Tội ác của bọn chúng không thể tha thứ. Anh đã làm tất cả những gì có thể, và tôi tin họ trên trời vẫn đang dõi theo và phù hộ anh.”

Ánh mắt Huyền Minh dần chuyển sang vẻ kiên quyết. Anh nhìn thẳng vào Tĩnh Nam, khẽ gật đầu:

“Tôi đã thề, sẽ đưa bọn chúng ra ánh sáng. Chỉ khi bọn chúng phải trả giá, linh hồn họ mới có thể yên nghỉ.”

Nói đến đây, Huyền Minh bắt đầu chia sẻ một vài kế hoạch tiếp theo với Tĩnh Nam. Những chi tiết về cách thâm nhập sâu hơn, những mục tiêu cần nhắm tới, và cả những nguy cơ phải đối mặt.

Khi đã bàn bạc xong, Huyền Minh chỉnh lại áo, mở cửa bước ra ngoài, tiếp tục làm công việc của mình. Để lại Tĩnh Nam trong phòng đang trầm tư suy nghĩ.

---------

Lúc này, trong một căn phòng tối tăm rộng lớn, không gian im lìm chỉ có ánh sáng le lói từ vài bóng đèn huỳnh quang treo lửng lơ, bầu không khí nơi đây lạnh lẽo đến rợn người. Bên trong chất đầy những thùng hàng lớn nhỏ được phủ kín bởi những tấm vải tối màu, sắp xếp ngăn nắp một cách đáng ngờ.

Từ phía cuối phòng, một bóng người nhẹ nhàng lẻn ra từ trong đống thùng, động tác nhanh nhẹn nhưng không kém phần cẩn thận. Đó không ai khác chính là Thiên Vy. Cô đã chuẩn bị cho nhiệm vụ này từ lâu, nhưng khi tận mắt chứng kiến quy mô của căn phòng, trái tim cô không khỏi thót lại.

“Không thể nào...” Thiên Vy thầm nghĩ. Cô không ngờ một băng nhóm này lại sở hữu một kho hàng khổng lồ đến thế này. Nhìn bề ngoài chỉ là những thùng hàng bình thường, nhưng cô biết rằng thứ bên trong không hề đơn giản.

Cô nhẹ nhàng bước lại gần một thùng hàng, đôi mắt không rời khỏi những tấm vải phủ kín. Cúi người xuống, cô cẩn thận vén tấm vải lên, chỉ hé ra một chút để kiểm tra. Bỗng, một mùi tanh tưởi sộc thẳng vào mũi cô. Dưới lớp vải đầu tiên, cô thấy những thùng gỗ lớn được khóa cẩn thận bằng dây xích và ổ khóa thép. Trong lòng cô lóe lên một tia linh cảm.

Không dừng lại, Thiên Vy tiếp tục tìm kiếm và mở một chiếc thùng sắt không bị khóa gần đó, cô từ từ nâng nắp thùng lên. Dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng thứ bên trong vẫn khiến cô chết lặng.

Nắp thùng vừa mở, ánh sáng mờ nhạt hắt lên bề mặt bên trong. Đó không phải là bột trắng mà là... nội tạng người trong hộp bảo quản được sắp xếp rất cẩn thận

Mắt cô mở to, tay run rẩy đến mức suýt đánh rơi nắp thùng. Cổ họng nghẹn lại, không thể thốt nên lời.

Những câu hỏi cứ dồn dập hiện lên trong đầu: “Những nội tạng này lấy từ đâu? Nạn nhân là ai?”, nó khiến cô như nghẹt thở. Cô nghĩ bản thân đã chứng kiến qua nhiều vụ án kinh hoàng, nhưng quy mô và mức độ tàn nhẫn của những kẻ này vẫn khiến cô rợn người.

Thiên Vy nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh. Cô tiếp tục đi dọc theo những hàng thùng, lật mở những chiếc thùng chưa bị khóa. Nhưng dù ở bất cứ thùng nào, thứ cô tìm thấy vẫn chỉ là nội tạng, được phân loại rõ ràng và bảo quản kỹ lưỡng. Bọn chúng không chỉ tàn nhẫn, mà còn vô cùng chuyên nghiệp.

Không khí trong phòng như đông đặc lại. Cô như nghe được từng nhịp tim của bản thân đang đập trong lồng ngực. Thiên Vy biết mình không còn nhiều thời gian. Nếu để bọn chúng phát hiện, cô không chỉ mất đi cơ hội thu thập bằng chứng mà có lẽ còn mất cả mạng sống.

“Phải ra khỏi đây ngay và báo cáo với cấp trên...” Thiên Vy thầm nghĩ, lòng đầy lo lắng lẫn quyết tâm. Trước khi rời đi, cô quay lại nhìn căn phòng một lần nữa, ánh mắt ánh lên vẻ kiên định. Đây không chỉ là một nhiệm vụ nữa. Đây là lời thách thức mà cô nhất định phải đối mặt và đánh bại.

Bạn đang đọc Nhật kí người hùng sáng tác bởi Muahecoem

Truyện Nhật kí người hùng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Muahecoem
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.