Bước chân bóng tối
Chương 4
Sáng hôm sau, cả ba người lái xe đến một căn cứ bí mật sâu trong rừng. Đây là nơi họ sẽ bàn kế hoạch tác chiến. Ba người xuống xe, xác nhận xung quanh không có ai rồi mở cửa vào căn cứ dưới đất. Hoàng Vũ đi trước mở lớp của bảo mật thứ hai, bật công tắc đèn chiếu sáng toàn bộ căn phòng, làm lộ rõ khung cảnh bên trong.
Căn phòng rộng lớn, tường được lát đá kiên cố và được trang trí đơn giản. Những chiếc kệ sắt cao ngất trên tường, xếp chặt chẽ các loại vũ khí hiện đại, từ súng trường đến các thiết bị chuyên dụng cho tác chiến. Trên các bàn dài là những màn hình máy tính đang phát những tín hiệu mã hóa, bản đồ, tài liệu mật và các thiết bị liên lạc.
Ba người bước vào trong, mỗi người đều cảm nhận được sự nghiêm túc và căng thẳng của không gian này. Bất chợt, ánh mắt của Hoàng Vũ dừng lại một lúc, như thể anh đang suy ngẫm về một điều gì đó chưa nói ra. Tĩnh Nam và Thiên Vy không nói gì, họ ngồi vào chỗ của mình, mỗi người nhìn chằm chằm vào những tài liệu và bản đồ trước mặt. Toàn bộ căn phòng lúc này chìm trong không khí căng thẳng, chỉ còn âm thanh tĩnh lặng của hệ thống điện tử và tiếng lật giấy khi họ xem qua tài liệu.
Hoàng Vũ lên tiếng, cắt đứt sự im lặng:
“Các cậu đã đọc xong tài liệu rồi chứ, giờ tớ sẽ nói về kế hoạch của chúng ta.”
Tĩnh Nam và Thiên Vy gật đầu, ánh mắt hướng về Vũ, sẵn sàng nghe anh trình bày.
“Tĩnh Nam, cậu sẽ giả danh là một tên côn đồ gây sự đánh nhau trước mặt Dương Huyền Minh để anh ấy nhận ra cậu, hỗ trợ đưa cậu vào băng đảng. Thiên Vy, cậu sẽ phụ trách trợ giúp Nam khi cần thiết trong quá trình xâm nhập. Còn tớ sẽ chịu trách nhiệm liên lạc và hướng dẫn cho các cậu qua thiết bị nghe lén và tai nghe trao đổi.”
Sau khi thống nhất lại Tĩnh Nam và Thiên Vy trang bị đồ cần thiết rồi lái xe đến một chi nhánh của bọn tội phạm nằm trong một ngôi làng. Sau vài tiếng họ dừng lại đỗ xe cách ngôi làng một khoảng khá xa rồi xuống xe đi bộ. Dọc đường họ gặp một bác trong làng đang chở đồ dùng từ thành phố về cho hóa giang. Bác chở hàng hỏi thăm:
“ Các cậu là khách du lịch tới đây sao”
Tĩnh Nam trả lời:
“ Dạ phải, tụi con đến tham quan làng nghề ạ”
Bác lái xe cười khoái chí hỏi:
“ Chắc các cậu cũng đã biết làng của tôi nổi tiếng về làm nhang lắm đó, đặc biệt làng tôi còn có một loại nhang mùi thơm như lên tiên.”
Tĩnh Nam giật mình, bất ngờ: “ Có loại nhang đặc biệt vậy hả bác ?”
Bác lái xe vui nói tiếp:
“ Đúng rồi tôi nghe khách đến đây mua nói mỗi lần ngửi mùi nhang họ cảm thấy rất thích thú và say mê.”
Tĩnh Nam nhau mày tiếp tục hỏi: “Chỗ nào bán nhang đó vậy bác.”
Bác cười trả lời:
“Nhang đó ở một tiệm cuối làng mới có. Chủ tiệm đó là một người mới chuyển đến làng chúng tôi được 5 năm nay. Cơ mà nhang đó bán đắt lắm nông dân chúng tôi sao mà mua được. Cái này là tôi nghe khách du lịch kể đó.”
Tĩnh Nam trả lời bác qua loa vài câu rồi im lặng suy tư một hồi thì cũng đến làng. Cả hai xuống xe và cảm ơn bác. Bác lái xe bắt đầu giao hàng cho mọi người trong làng. Hai người cũng không rảnh rỗi mà bắt đầu đi quanh làng tìm hiểu.
Sau một hồi Tĩnh Nam bày tỏ nghi vấn của mình cho Thiên Vy:
“Này, Thiên Vy cậu có thấy lạ không, cái vụ nhang ấy.”
Thiên Vy cũng nhận ra điều đó:
“Ý cậu muốn nói Dương Huyền Minh đáng nghi sao.”
Tĩnh Nam gật đầu:
“Phải, một thông tin quan trọng như này sao trong tài liệu lại không hề đề cập đến.”
Thiên Vy: “Hiện tại chúng ta vẫn chưa thể kết luận anh ta có phản bội hay không nhưng trước mắt phải gặp anh ta đã.”
Tĩnh Nam: “Ừm, bây giờ chúng ta cần tìm cách để Dương Huyền Minh có thể nhận ra chúng ta mà không bị nghi ngờ.”
Dọc đường, Thiên Vy và Tĩnh Nam không khỏi cảm nhận được ánh mắt của dân làng cứ đổ dồn vào họ. Ánh nhìn ấy vừa sắc nhọn vừa đầy bí ẩn, khiến họ cảm thấy mình như những kẻ ngoài cuộc, lạc lõng giữa không gian tĩnh lặng và u ám của ngôi làng. Mặc dù không nói ra, nhưng sự im lặng đáng sợ bao trùm khiến hai người không thể không cảm thấy lo lắng. Những cái nhìn đó làm họ cảm thấy như thể đang bị theo dõi, từng bước đi của họ bị quan sát một cách không ngừng nghỉ.
Khi tới một tiệm tạp hóa nhỏ ven đường, họ quyết định dừng lại để mua chút đồ ăn. Thiên Vy nhìn quanh một lượt, không khỏi hỏi:
“Chị ơi, dân làng ở đây âm trầm vậy hả? Em thấy làng mình không nhộn nhịp như mấy làng khác…”
Giọng Thiên Vy lộ rõ sự băn khoăn, đôi mắt cô đảo qua những ánh nhìn lạnh lẽo của dân làng, khiến cô cảm thấy bất an. Câu hỏi của cô như vô tình gợi lên một sự căng thẳng trong không gian.
Chị chủ quán liếc nhìn xung quanh một cách vội vã, rồi im lặng một lúc lâu. Thấy sự boăn khoăn của chị hai người thay nhau thuyết phục chị nói ra. Dường như, những lời này là thứ mà chị không muốn phải thổ lộ, nhưng cuối cùng cũng không thể giữ kín trong lòng nữa, chị chủ quán cuối cùng ngồi xuống, hạ giọng nói:
“Trong làng của tôi có bọn tội phạm, bọn chúng buôn bán hàng cấm và đã thuê mấy thanh niên trai tráng trong làng để làm việc cho chúng. Tiền lương cao lắm, ai mà chẳng ham. Bọn chúng cấm làng tôi nói về điều này hay đồn ra, nếu không thì cả gia đình sẽ bị giết. Sau khi những lời đe dọa đó được truyền đi, làng tôi không còn nhộn nhịp nữa, tất cả sống trong sợ hãi, trong cái bóng đen của tội ác. Mỗi khi có khách đến, đa phần đều không phải vì du lịch mà vì mục đích mua những thứ đồ cấm đó. Dân làng không còn cảm thấy nơi đây là quê hương mình, họ thấy làng bị ô uế, sinh ra lòng căm hận. Nhiều người đã bỏ đi, lên thành phố, hoặc đi tìm nơi khác để trốn…”
Tĩnh Nam hỏi: “Sao lúc đó mọi người không báo công an giải quyết.”
“ Chúng tôi có báo rồi đấy chứ nhưng bọn chúng đã mua chuộc cảnh sát quanh đây. Sau đó thì kết cục của mấy người báo thì dã man lắm trong đó có cả chồng tôi, anh ấy...”- Giọng chị chủ quán nghẹn lại, nước mắt long lanh lăn trên gò má. Chị dừng lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Tĩnh Nam đứng bên cạnh, ánh mắt anh trầm xuống, thấy nỗi bất lực và tổn thương rõ ràng trong đôi mắt chị. Anh im lặng, không nói gì, chỉ đưa tay vỗ nhẹ vào vai như một động tác trấn an.
Thiên Vy cảm nhận rõ ràng sự đau đớn trong câu chuyện của chị. Cô nghẹn ngào, không thể nói gì ngoài những lời an ủi đơn giản:
“Xin chị nén đau thương…”
Nhưng dù thế nào, những lời ấy có lẽ chẳng đủ để xoa dịu vết thương sâu trong lòng chị chủ quán. Sau một lúc im lặng, chị ngừng khóc, đưa tay lau đi những giọt nước mắt đã rơi, rồi khẽ gật đầu. Thiên Vy và Tĩnh Nam chào tạm biệt, bước ra khỏi tiệm, lòng vẫn còn nặng trĩu với những gì vừa nghe. Cả hai không nói gì, nhưng sự im lặng ấy, như thể mọi thứ đã được nói hết, mỗi người tự nhìn nhận lại những gì họ vừa trải qua. Cảnh vật bên ngoài vẫn bình yên, nhưng trong lòng họ, một sự lo lắng và không yên đã nhen nhóm.
Cả hai tiếp tục bước đi, nhưng không ai có thể thoát khỏi bóng tối dần dần bao trùm lấy ngôi làng này. Đến một đoạn đường, trước mắt họ bỗng xuất hiện ba tên côn đồ xăm trổ, đang lôi một thiếu nữ đi. Ánh mắt của cô gái hoảng loạn, thân hình yếu ớt vật vã giữa ba tên đàn ông cường tráng.
Một tên trong bọn hét lên, giọng đầy hung hăng: “Con đĩ này mày lì thật, đi theo phục vụ tụi tao là may mắn của mày đấy!”
Cô gái bật khóc, giọng cầu xin đầy tuyệt vọng:
“Xin các anh… tha cho tôi, tôi không muốn làm như vậy…”
Nhưng tên côn đồ chẳng chút thương tiếc, hắn gằn giọng rồi giơ tay định vung vào mặt cô gái. Trong khoảnh khắc đó, Tĩnh Nam lao tới, nhanh như chớp, nắm lấy tay tên côn đồ và đá văng hắn ra xa. Cả hai tên còn lại thấy thế lập tức xông tới, nhưng chưa kịp làm gì, Thiên Vy đã lao vào, vật ngã một tên, còn Hoàng Nam xoay người, tung cú đá chính xác khiến tên còn lại lảo đảo ngã xuống đất.
Một tên trong bọn, gương mặt đỏ ngầu vì tức giận, nghiến răng chửi rủa: “Thằng chó nào phá đám chuyện của tao, có tin tao cho cả nhà mày tắm máu không?”
Tĩnh Nam không một chút dao động, trừng mắt nhìn hắn và lạnh lùng đáp lại: “Cút đi, tao không muốn mất thời gian nói chuyện với loại rác rưởi như mày.”
Tên côn đồ đó run lên vì giận dữ, nắm chặt tay nhưng không dám liều lĩnh xông lên, chỉ đành gằn giọng đe dọa: “Thằng chó… Mày coi chừng, tao nhớ mặt mày rồi đấy.”
Cả ba tên không thể làm gì, đành bỏ đi trong tiếng chửi mắng ấm ức. Thiên Vy và Tĩnh Nam quay lại, bước tới an ủi cô gái đang hoảng loạn, đôi mắt đỏ hoe vì sợ hãi. Cả hai dìu cô gái đến một hàng ghế cạnh nhà để cô ngồi nghỉ ngơi.
Tĩnh Nam nhẹ nhàng hỏi: “Sao chúng lại lôi cô đi như vậy?”
Cô gái nghẹn ngào, vẻ mặt đầy sự oán trách: “Bọn chúng thấy tôi đẹp, bắt tôi về phục vụ cho chúng. Làm sao tôi có thể chống lại được? Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối…”
Tĩnh Nam không ngừng hỏi thêm: “Vậy sao không có ai trong làng can thiệp?”
Cô gái nhìn Tĩnh Nam, đôi mắt tràn ngập nỗi sợ hãi, như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể thốt ra. Thấy vậy, Tĩnh Nam nhìn cô với ánh mắt kiên quyết: “Cô cứ nói hết đi, chúng tôi hứa sẽ không nói cho ai biết đâu.”
Cuối cùng, cô gái cũng lên tiếng, giọng run rẩy nhưng đầy khổ sở: “Các anh không hiểu đâu… Bọn họ chính là thành viên trong một băng đảng lớn. Bọn chúng thường xuyên bắt các cô gái về hầu hạ mình, ai không chịu làm sẽ bị đánh đập dã man. Mọi người đều sợ bị liên lụy nên chẳng ai dám can ngăn. Nếu không có các anh giúp tôi, hôm nay tôi cũng đã bị bọn chúng lôi đi rồi.”
Thiên Vy nghe vậy, lòng tràn ngập phẫn nộ, giọng nói như nghẹn lại: “Bọn chúng lộng hành đến mức này sao?”
Lúc này, ba mẹ cô gái vừa đi làm về, thấy con gái mình tóc tai rối bù, người lấm lem, áo xé rách mấy chỗ, nét mặt đầy hoang mang, họ liền hốt hoảng lao tới. Người bố giật mình, lo lắng hỏi: “Con làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”
Cô gái lúc này nghẹn ngào trả lời: “Ba ơi, con vừa bị bọn côn đồ trong băng đảng lôi đi, may mà có hai người này cứu con…”
Người bố và mẹ cô gái nghe vậy, sững sờ, túi đồ trong tay tuột khỏi, rơi xuống đất. Họ vội vã kiểm tra con gái, hỏi han xem có bị thương không rồi quay sang cảm ơn Thiên Vy và Tĩnh Nam, lòng cảm kích không tả nổi. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, không khí bắt đầu dịu lại, ba mẹ cô gái giới thiệu tên mình. Cô gái tên Thu Nguyệt, ba cô là Hữu Bình, mẹ cô là Thanh Hà.
Sau một hồi nói chuyện, ba mẹ cô mời Thiên Vy và Tĩnh Nam ở lại dùng cơm và nghỉ qua đêm. Mặc dù ban đầu họ định từ chối, nhưng trước sự chân thành của gia đình Thu Nguyệt, cả hai quyết định ở lại, cảm nhận sự ấm áp từ lòng hiếu khách của họ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, bữa cơm kết thúc trong bầu không khí ấm áp. Khi người mẹ Thu Nguyệt đi rửa bát, chỉ còn lại bốn người trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên gương mặt họ, tạo nên không gian thật yên tĩnh và gần gũi.
Hữu Bình nhẹ nhàng cất lời, giọng ông pha chút ngại ngùng: “Các cháu thông cảm, nhà tôi nghèo, bữa cơm hôm nay có phần đạm bạc, không thể mời các cháu chu đáo hơn.”
Thiên Vy cười, ánh mắt tỏ vẻ chân thành: “Dạ không sao bác ạ, bọn cháu rất vui vì được dùng bữa cùng gia đình bác, bữa ăn này đối với chúng cháu đã là một niềm hạnh phúc rồi.
Hữu Bình gật đầu, khẽ cười và tiếp tục nói, vẻ mặt xúc động: “Bác thật sự không biết phải làm gì để đền ơn các cháu, ngoài bữa cơm này. Cảm ơn các cháu đã cứu lấy con gái bác.”
Thiên Vy mỉm cười nhẹ, đáp lại: “Đây là việc chúng cháu nên làm, bác đừng quá bận tâm.”
Lúc đó, Tĩnh Nam đột nhiên cắt ngang câu chuyện, hỏi một câu bất chợt: “Bác có thể cho cháu biết bác làm nghề gì không ạ?”
Hữu Bình hơi ngạc nhiên một chút, rồi từ tốn trả lời: “À, bác làm nhang thuê cho một gia đình giàu có, họ chuyên bán nhang.”
Tĩnh Nam trông có vẻ không hiểu, nhướng mày hỏi lại: “Làng mình vốn nghèo khó vậy mà lại có một gia đình giàu có sao bác?”
Hữu Bình khẽ thở dài, mắt nhìn xa xăm, rồi nói: “Gia đình đó không phải người trong làng, họ từ nơi khác đến đây.”
Tĩnh Nam tiếp tục thắc mắc: “Cháu nghe nói ở cuối làng có một tiệm bán nhang, tiệm đó có phải của họ không bác?”
Hữu Bình gật đầu, đáp lời: “Đúng rồi, họ thuê người trong làng làm nhang rồi đem ra ngoài bán. Thỉnh thoảng lại có vài vị khách đến tận làng mua.”
Tĩnh Nam suy nghĩ một chút, rồi tiếp tục hỏi: “Vậy bác có biết loại nhang nào có mùi hương khiến người ta mê lối không ạ?”
Hữu Bình lắc đầu, giọng có phần lạ lẫm: “Nhang nào mà chẳng có mùi gần giống nhau, nhưng mùi hương khiến người ta mê lối thì bác chưa từng nghe qua.”
Tĩnh Nam im lặng, mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó. Thiên Vy, thấy không khí lặng đi, liềntiếp lời hộ Tĩnh Nam.
Tĩnh Nam không nói gì, chỉ ngồi im lặng, ánh mắt sâu thẳm như đang tìm kiếm một mảnh ghép còn thiếu trong những câu hỏi của mình. Thời gian trôi qua, anh như đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên nở một nụ cười nhẹ, như thể đã tìm ra được đáp án cho những câu hỏi trong đầu mình.
Cả bốn người tiếp tục trò chuyện, không khí trong nhà ấm áp, gần gũi. Đến khi đêm xuống, mọi người đã cùng nhau chia sẻ những câu chuyện, tiếng cười vang lên trong căn phòng nhỏ, cho đến khi cơn buồn ngủ kéo đến, họ dần tạm biệt nhau, chuẩn bị cho một giấc ngủ ngon trong căn nhà ấm cúng.
Trong căn phòng tối tăm, ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn dầu nhỏ leo lắt chỉ đủ chiếu sáng một góc bàn gỗ cũ kỹ. Không gian xung quanh chìm trong im lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc đều đặn vang lên trong không khí nặng nề, như thể thời gian cũng đang chậm lại ở đây.
Bên trong, chỉ có một chiếc ghế xếp đơn giản và một chiếc bàn gỗ mộc. Bóng dáng của người đàn ông ngồi đó, hoàn toàn chìm trong bóng tối, chỉ có một ánh sáng mờ từ ngọn đèn hắt lên khuôn mặt của hắn, tạo nên những vệt sáng tối u ám trên gương mặt thâm trầm và sắc lạnh. Ánh mắt hắn đầy sự tính toán, như thể đang chờ đợi một cuộc chơi thú vị.
Đột nhiên, trong sự tĩnh lặng, một nụ cười vang lên từ phía bóng tối. Tiếng cười không hề có sự vui vẻ, mà ngược lại, mang theo một vẻ đầy nham hiểm, giống như của một kẻ thấu hiểu mọi thứ, nhưng lại tìm thấy niềm vui trong việc điều khiển người khác. Giọng nói trầm thấp, có phần khinh bỉ cất lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng:
“Hừ, lũ chuột nhắt... Cứ lao đầu vào bóng tối đi, ta sẽ biến các người thành những kẻ mù lòa vĩnh viễn
Đăng bởi | Muahecoem |
Thời gian |