Manh Mối
Văn Dương đưa cho Nguyễn Quốc Đông một điếu thuốc rồi tiếp lời: “Anh Nguyễn nói không sai, nạn nhân hẳn đã chết do bị sát hại. Tối nay sẽ khá bận rộn đây.”
Văn Bình dang hai cánh tay, vươn vai một cái rồi nhận điếu thuốc từ Văn Dương: “Tiểu Tuấn, cậu mới đi làm nên kinh nghiệm còn thiếu. Với hiện trường án mạng thế này, càng ít chứng cứ thu thập được thì vấn đề càng nghiêm trọng.”
Văn Bình chỉ vào chiếc hộp thu thập chứng cứ trong xe: “Cậu nhìn xem, chúng ta đã làm việc cả buổi mà trong phòng khách – nơi nạn nhân tử vong – chỉ thu thập được hơn chục dấu vân tay. Dấu giày cũng chỉ có một loại, tôi đoán là của con trai nạn nhân.”
“Trước khi báo án sáng nay, cậu ta từng vào phòng khách, nên để lại dấu giày là chuyện bình thường. Nếu nạn nhân tự sát, ít nhất chúng ta cũng phải tìm thấy dấu giày của chính nạn nhân.”
Văn Bình hít một hơi thuốc: “Nhưng hiện trường rất sạch sẽ. Chúng ta không phát hiện dấu giày nào của nạn nhân, điều này chứng tỏ ai đó đã cố ý xóa sạch dấu vết.”
Văn Dương thở dài: “Đối phương rất cẩn thận, dấu vết bị lau rất kỹ…”
Tuấn Minh lặng lẽ lắng nghe ba người đàn anh trò chuyện. Đây là cơ hội tốt nhất để cậu học hỏi và tích lũy kinh nghiệm.
Trong trường, Tuấn Minh học được kỹ thuật thu thập vân tay, máu, nhưng ý nghĩa của những thứ đó không thể học trong sách vở.
Điều này đòi hỏi Tuấn Minh phải tự mình tích lũy kinh nghiệm, như cách Văn Bình và Văn Dương đã làm. Khi họ khám nghiệm hiện trường, kỹ thuật của họ có thể không hoàn toàn chuyên nghiệp, vì đều là “nửa đường rẽ sang nghề này”. Nhưng họ có thể phát hiện những điều vượt ngoài kỹ thuật, thậm chí không cần chờ báo cáo khám nghiệm tử thi, họ đã có thể xác định nạn nhân không tự sát.
Khi trở về đội, nhà ăn không có cơm nóng luôn sẵn sàng, điều này cũng là một phần trong cơ chế xử lý án mạng. Bình thường thì giờ ăn cố định, nhưng khi xảy ra án mạng, nhân viên hậu cần cũng bận rộn không kém gì những người ở tiền tuyến.
Theo lời Đội trưởng Tần Dũng, người ở tiền tuyến đang liều mạng, về đến đội không thể không có bữa cơm nóng.
Lúc này đã là 3:15 chiều. Tuấn Minh cùng ba người bắt đầu phân loại và giám định các vật chứng thu thập từ hiện trường, đặc biệt là đối chiếu dấu vân tay và phân tích mẫu DNA – những công việc trọng tâm.
Nguyễn Quốc Đông đi trước để tham gia cuộc họp phân tích tình hình vụ án, ba người còn lại không đủ tư cách tham dự, chỉ có thể làm việc trong phòng thí nghiệm.
Đừng xem thường văn phòng khám nghiệm hiện trường chỉ có bốn người. Thực ra, trong toàn đội hình sự, đây là phòng giàu nhất.
Không vì lý do gì khác, chỉ vì thiết bị ở đây rất đắt tiền.
Một chiếc máy xét nghiệm DNA thôi cũng đủ khiến tất cả các phòng ban khác phải ghen tỵ.
Chiếc máy này chính là “bảo bối” của văn phòng khám nghiệm hiện trường, mới được mua về năm ngoái. Trước đây, đội hình sự muốn làm giám định DNA đều phải đến khoa giám định kỹ thuật xếp hàng nhanh thì 30p, lâu thì nửa ngày.
Văn Dương phụ trách vận hành máy móc, Văn Bình lo sắp xếp vật chứng, còn Tuấn Minh chịu trách nhiệm phân loại ảnh và viết báo cáo hiện trường.
Báo cáo hiện trường là một trong những phần quan trọng nhất của hồ sơ vụ án. Việc viết hồ sơ khác hẳn với phá án. Phá án có thể suy luận logic, đưa ra phỏng đoán, hoặc nghi ngờ. Hồ sơ chỉ đơn thuần là tường thuật sự thật, sử dụng hình ảnh, số hiệu, văn bản để ghi lại chi tiết mọi thứ ở hiện trường.
Khi Nguyễn Quốc Đông quay lại, đã là 6 giờ rưỡi tối, tức là đã qua 13 tiếng kể từ lúc nạn nhân tử vong.
“Bác Đông, buổi họp thế nào rồi ạ?” Tuấn Minh hỏi.
Sắc mặt Nguyễn Quốc Đông có chút trầm trọng: “Bác đã báo cáo chi tiết về tình hình khám nghiệm hiện trường. Từ phân tích các dấu vết tại chỗ, có thể khẳng định đây là một vụ án mạng.”
“Nhưng báo cáo khám nghiệm tử thi vẫn chưa hoàn thành, nên chưa có tiến triển cụ thể.”
Phù...
Tính chất vụ án đã được xác định, khiến tâm trạng của mọi người nặng nề hơn hẳn.
“Được rồi, chúng ta cứ làm tốt phần việc của mình, nhanh chóng hoàn thành báo cáo phân tích hiện trường.”
Phá án không thể chỉ dựa vào nhiệt huyết. Pháp y, khám nghiệm hiện trường, điều tra viên – mỗi bộ phận đều phải làm tốt công việc của mình và hợp tác chặt chẽ thì mới có thể thúc đẩy quá trình điều tra.
Tại phòng họp số 1, đội trưởng Tần Dũng với sắc mặt nặng nề đang nhìn chằm chằm vào sơ đồ mối quan hệ trên bảng trắng.
Khu chung cư nơi Lê Văn Dũng sống là một khu cũ kỹ, cơ sở vật chất xung quanh đã xuống cấp. Số ít camera giám sát ở đây đều hỏng hết.
Ngoài ra, khu chung cư không có tường bao, là một khu mở, điều này khiến việc đi lại phỏng vấn và điều tra gặp rất nhiều khó khăn.
Các mối quan hệ của Lê Văn Dũng đã được điều tra sơ bộ. Người vợ trước đã ly hôn không còn ở trong thành phố. Người vợ thứ hai và đứa con riêng của bà ta đã về nhà ngoại ở Bắc Ninh từ ngày trước khi xảy ra vụ án.
Người báo án là con trai của Lê Văn Dũng với vợ trước. Sáng hôm đó, anh ta đến đón Lê Văn Dũng đi khám sức khỏe. Gọi cửa không ai trả lời, anh ta dùng chìa khóa dự phòng để dưới tấm thảm trước cửa để mở cửa vào, thì phát hiện Lê Văn Dũng đã chết.
Chi tiết này có hàng xóm làm chứng.
Ngoài điều đó ra, Lê Văn Dũng có một cuộc sống khá đơn giản, không có kẻ thù.
Rạng sáng hôm xảy ra vụ án, hàng xóm xung quanh cũng không nghe thấy âm thanh gì bất thường.
Thêm vào đó, hung thủ không để lại bất kỳ dấu vết nào tại hiện trường, khiến vụ án rơi vào thế bế tắc.
Tần Dũng hiện giờ chỉ có thể trông chờ vào kết quả khám nghiệm tử thi, hy vọng có thể tìm ra được manh mối nào đó quan trọng.
Văn phòng khám nghiệm hiện trường.
Nguyễn Quốc Đông từ nhà ăn mang về một túi bánh bao nhân trứng cút: “Nào, nghỉ tay một chút. Tối nay nhà ăn có bánh bao, nhân trứng cút đấy, ăn lúc còn nóng nhé.”
Ba người Tuấn Minh dừng công việc trong tay, kéo đến bàn làm việc: “Bác Đông, vụ án có tiến triển gì chưa ạ?”
Nguyễn Quốc Đông đưa cho Tuấn Minh ba chiếc bánh bao nhân trứng cút, ánh mắt ông ánh lên vẻ thấu hiểu. Ông nhớ lại chính mình ngày trước, khi lần đầu đối mặt với một vụ án giết người, lòng hiếu kỳ và sự háo hức của ông còn mãnh liệt hơn cả cậu thanh niên trẻ tuổi này.
“Báo cáo khám nghiệm tử thi đã có. Nguyên nhân tử vong là do tim bị đâm thủng bằng vật sắc nhọn. Nhưng điểm quan trọng là vết thương cho thấy có dấu hiệu bị đâm nhiều lần. Điều này hoàn toàn khớp với kết luận của chúng ta từ hiện trường: đây là một vụ án mạng được ngụy tạo thành hiện trường tự sát.”
Ông tạm dừng, mắt nheo lại khi nhắc đến cụm từ "đâm nhiều lần".
“Cái gọi là ‘đâm nhiều lần’ nghĩa là hung khí đâm vào cơ thể, sau đó được rút ra và tiếp tục đâm lại vào cùng một vị trí hoặc xung quanh đó. Trường hợp tự sát cũng không phải không có chuyện này, nhưng nó rất hiếm. Với những người thực sự quyết tâm tự sát, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà cơ thể còn chưa cảm nhận hết cơn đau, họ có thể đâm liên tục để đảm bảo mình chết nhanh hơn.”
Nguyễn Quốc Đông dừng lại, giọng trầm hơn.
“Nhưng đâm vào tim thì khác. Trái tim là một vị trí chí mạng. Chỉ cần một cú đâm đủ sâu, nạn nhân sẽ mất sức gần như ngay lập tức, thậm chí ngã gục xuống chỉ trong vài giây. Trong tình trạng đó, việc tiếp tục tự mình đâm thêm lần nữa là điều cực kỳ khó, gần như không thể.”
Tuấn Minh gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Công việc của nhóm khám nghiệm hiện trường đã gần hoàn tất ở giai đoạn này.
Từ cuộc trò chuyện của Văn Dương và Văn Bình, có thể thấy cả hai đều không định làm thêm giờ vào buổi tối. Văn Dương cần về nhà vì con trai anh sắp thi đại học năm sau. Văn Bình, đã ngoài 50 tuổi, sau cả ngày làm việc căng thẳng, cũng kiệt sức và thậm chí đã gật gù vài lần.
Tuấn Minh không thể, và cũng không có quyền, yêu cầu hai người đàn anh ở lại làm việc thêm.
Nhưng cậu có nhiệm vụ nâng cao cấp độ trong hệ thống.
Dù không hoàn thành nhiệm vụ cũng không bị trừng phạt, nhưng nếu vậy, cậu sẽ mất cơ hội nhận thưởng.
Ăn vội ba chiếc bánh bao nhân trứng cút, hương thơm nhẹ của vỏ bánh vừa chín hòa quyện với vị béo bùi của trứng cút vẫn chưa tan hết trên đầu lưỡi, nhưng Tuấn Minh chẳng buồn để tâm. Màn hình máy tính phát ra ánh sáng xanh lam, phản chiếu trên gương mặt trẻ trung, tràn đầy tập trung. Cậu như quên đi cả sự hiện diện của những người xung quanh. Tuấn Minh tập trung nghiên cứu tài liệu khám nghiệm hiện trường.
Nguyễn Quốc Đông lặng lẽ quan sát. Ánh mắt ông thoáng hiện nét hoài niệm. Cậu thanh niên kia khiến ông nhớ lại chính mình của mấy chục năm trước – nhiệt huyết, háo hức và đầy ước mơ. Ông mỉm cười mơ hồ, hơi dựa lưng vào ghế.
"Thanh niên đều giống nhau cả," ông thầm nghĩ.
"Giống như chưa đến một độ tuổi nhất định thì chẳng ai hiểu được sự mệt mỏi của cơ thể khi nó không còn trẻ nữa. Ai mà chẳng từng có thời tràn đầy sức sống như thế?"
Nhờ kỹ năng chụp ảnh khám nghiệm sơ cấp, Tuấn Minh phân loại các bức ảnh hiện trường một cách bài bản và rõ ràng. Cậu mở máy tính, bắt đầu từ toàn cảnh hiện trường, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Nhiệm vụ nâng cao mà hệ thống giao cho là: "Thông qua khám nghiệm hiện trường, phát hiện manh mối phá án, hỗ trợ tổ chuyên án điều tra vụ án."
Đó là một chỉ dẫn đầy tính gợi mở, đồng thời cũng là lời khẳng định: ở đâu đó trong đống hình ảnh, ghi chú và hiện vật này, có một manh mối quan trọng mà chưa ai phát hiện.
Di chuột, cậu phóng to từng bức ảnh, tỉ mỉ quan sát từng chi tiết.
Từ ảnh toàn cảnh đến ảnh chụp cận thi thể, vết máu, thậm chí từng vật dụng trên bàn trà, thùng rác ở góc tường – tất cả đều được cậu kiểm tra kỹ lưỡng. Không chi tiết nào là nhỏ bé hoặc tầm thường – mọi thứ đều có khả năng chứa đựng một mảnh ghép của bức tranh toàn cảnh.
Nhưng việc phóng to và xem xét từng chi tiết trong hàng nghìn bức ảnh không phải là công việc dễ dàng.
Nguyễn Quốc Đông và các đồng nghiệp đều để ý đến hành động của Tuấn Minh, không ai làm gián đoạn cậu.
Họ biết mình đã lớn tuổi, không xuất thân chính quy trong ngành mà là "tay ngang" nên cơ hội phát triển cũng hạn chế. Những gì họ có thể dạy Tuấn Minh chỉ là kinh nghiệm thực tế mà họ đã tích lũy qua nhiều năm làm việc.
Tất nhiên, không phải họ không có ý chí tiến thủ. Nhưng cũng giống như câu chuyện Triệu Thái hậu ngày xưa chọn Lỗ Ái vậy – kỹ thuật chỉ là một phần, yếu tố quan trọng nhất vẫn là sức bền.
Ba người Nguyễn Quốc Đông hiển nhiên không còn đủ sức đáp ứng.
Sau khi xem qua hơn 400 bức ảnh, Tuấn Minh xoay nhẹ cổ để giảm bớt sự cứng nhắc do ngồi lâu. Ánh mắt cậu dừng lại trên hộp thuốc lá đặt cạnh máy tính, nhưng khi cầm lên thì nhận ra hộp đã trống rỗng.
Cậu ngước nhìn đồng hồ treo tường. Đã hơn hai giờ sáng.
Chẳng trách hộp thuốc đã hết nhẵn – cậu đã ngồi xem ảnh suốt hơn bảy tiếng đồng hồ.
Văn Bình và Văn Dương đã rời đi từ sớm, chỉ còn Nguyễn Quốc Đông vẫn nán lại. Ông nằm trên chiếc sofa trong văn phòng, ngủ say, hơi thở đều đặn.
Tuấn Minh nhẹ nhàng bước lại gần, cầm chiếc chăn mỏng đắp lên người ông. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn phản chiếu bóng cậu trên tường, kéo dài ra như hòa vào màn đêm tĩnh lặng.
Quay trở lại bàn làm việc, Tuấn Minh nhặt lấy một điếu thuốc trên bàn, châm lửa. Hơi thuốc lá đậm đặc len lỏi qua cuống họng, khiến tinh thần cậu dường như phấn chấn hơn đôi chút.
Cậu gõ nhẹ ngón tay vào điếu thuốc, làm rơi một chút tàn thuốc vào chiếc gạt tàn gần đó.
“Hửm?”
Ánh mắt Tuấn Minh bất giác dừng lại ở chiếc gạt tàn đã đầy ắp tàn thuốc, bên trong ngổn ngang những đầu lọc đã cháy đen. Một tia sáng lóe lên trong đầu cậu, nhanh như một tia sét xuyên qua bóng tối.
“Tàn thuốc sao?”
Cậu dụi điếu thuốc đang cầm dở, bước nhanh trở lại máy tính, mắt không rời khỏi màn hình. Tay cầm chuột lia nhanh qua các bức ảnh hiện trường, tốc độ lướt ảnh mỗi lúc một tăng.
Chỉ trong chốc lát, một bức ảnh dừng lại trên màn hình.
Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt Tuấn Minh, biểu cảm căng thẳng của cậu chợt chuyển thành sự tập trung cao độ. Mọi chi tiết trong bức ảnh dường như bỗng hiện lên rõ ràng hơn trong tâm trí cậu, mỗi đầu mối bắt đầu xâu chuỗi lại với nhau.
Truyện Nhật Ký Hình Sự tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Mountain_Range |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |