Người mới đến (2)
Ngô Thăng chắp tay: "Nhờ phúc, nhờ phúc... Lần này tới đây, ta vẫn muốn xem một chút... Ừm..."
Thạch lão đại và lão nông gật đầu với Ngô Thăng, hai người chia ra đi đến hai đầu cầu, quan sát xung quanh đề phòng. Đào Hoa Nương vẫn như cũ, nàng ngoắc tay với Ngô Thăng: "Lại đây." Nói xong, nàng xoay người xuống gầm cầu.
Ngô Thăng đi theo, vẫn là cái rương lớn đó, chỉ là nó được chuyển lên chỗ cao hơn một chút. Trận mưa lớn nửa tháng trước quá mãnh liệt, nước vẫn chưa rút hết.
Ngô Thăng ngồi xổm xuống, nâng từng món pháp khí trong lòng bàn tay, ngưng thần quan tưởng. Để tránh Đào Hoa Nương phát hiện ra manh mối, mỗi món pháp khí hắn chỉ dám nhìn qua một chút, đợi Âm Dương Ngư trong quan tưởng chuyển hóa ra một hai hạt Linh Sa thì hắn liền đặt xuống đổi món khác.
Nhìn hơn mười món, Đào Hoa Nương thúc giục: "Có món nào vừa ý không?"
Ngô Thăng cười cười, không đáp, tiếp tục chuyển sang xem các loại Linh Ngọc đủ màu sắc. Xem xong Linh Ngọc lại xem Linh Đan, hắn xem trọn vẹn hơn một canh giờ, Linh Sa chuyển hóa được cũng có bốn năm chục hạt.
Kỳ thực cứ nhìn như vậy cũng rất tốt, nếu như có thể để hắn mỗi ngày nhìn một hai canh giờ, một tháng sẽ có hơn ngàn Linh Sa, gấp mấy chục lần so với việc ngày nào cũng vất vả hấp thu linh khí của trời đất!
Đương nhiên, cũng chỉ là nghĩ thôi, nhìn thêm vài lần nữa, đồ trong rương sẽ phai màu hết, bị người ta bắt quả tang thì không phải chuyện đùa.
Sau khi Ngô Thăng đặt xuống một bình Linh Đan, hắn quan sát sắc mặt Đào Hoa Nương, phát hiện nàng đã cực kỳ mất kiên nhẫn, hắn tiếc nuối đứng dậy, cầm một khối Dương Chi Linh Ngọc hỏi giá: "Cái này..."
Sắc mặt Đào Hoa Nương hơi dịu lại: "Một trăm tám mươi tiền."
"Một trăm năm mươi! Ta cũng là khách quen, sau này chắc chắn sẽ quay lại..."
"Một trăm sáu mươi! Muốn thì lấy!"
Ngô Thăng móc ra một Dật vàng: "Làm phiền."
Chắc sẽ không vì một Dật vàng mà giết người chứ? Nghĩ vậy, nhưng Ngô Thăng vẫn chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn, trên người mặc Thiên Tàm Giáp, bên hông đeo Tuyệt Kim Thằng, phòng ngừa đối phương ra tay đánh lén.
May mà tầm mắt của Đào Hoa Nương cũng không đến nỗi bị một Dật vàng làm mờ mắt, nàng sảng khoái trả lại tám trăm bốn mươi đồng Nghĩ Tị, gói trong một túi vải đưa cho Ngô Thăng.
Ngô Thăng yên tâm, đeo bọc đồ nặng lên vai, cảm thán: "Nếu có pháp khí trữ vật thì tốt rồi."
Đào Hoa Nương liếc hắn: "Hai trăm kim, ngươi có muốn không?"
Ngô Thăng giật mình: "Thật sự có pháp khí trữ vật?" Không trách Ngô Thăng phản ứng thái quá, thế giới tu hành mà không có pháp khí trữ vật thì không hoàn chỉnh!
Đào Hoa Nương nói: "Bí mật bất truyền của Tắc Hạ Học Cung, bên ngoài căn bản không có, ngươi cũng khá đấy, vậy mà biết bảo bối này... Ngươi thật sự muốn? Hay là ngươi đưa ra hai trăm kim, chúng ta nghĩ cách cho ngươi?"
Ngô Thăng cười khổ: "Ta lấy đâu ra hai trăm kim? Ngươi thấy ta giống người có hai trăm kim sao?"
Đào Hoa Nương cười lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Rời khỏi cầu đá, Ngô Thăng siết chặt nắm đấm, hôm nay hắn lại phát hiện ra một loại Linh Sa có màu sắc dùng được, chính là ở trong khối Dương Chi Linh Ngọc mà hắn mua!
Trong bảng của Ngô Thăng, luyện chế Thanh Linh Đan cần bốn mươi tám loại Linh Sa màu sắc khác nhau, trong đó mười lăm loại đã tìm được cách thu thập, còn lại ba mươi ba loại.
Bất tri bất giác, con đường luyện chế Thanh Linh Đan lại gần thêm một bước, cho dù ban đầu hắn không định luyện chế loại Linh Đan đỉnh cấp này, nhưng đến lúc này cũng không thể dễ dàng từ bỏ!
Thấy trời chưa tối, Ngô Thăng lấy hết can đảm, quyết định đi dạo chỗ khác. Hắn đi tới bên ngoài một gian đình trúc, thấy trong đình có người đang đánh cờ, bèn cẩn thận đi tới.
Hai người đánh cờ quay đầu nhìn hắn, Ngô Thăng gật đầu: "Hai vị..."
Tên đầu trọc bên trái hỏi: "Mới tới?"
Hai chữ "mới tới" thường ám chỉ con dê sắp bị làm thịt, Ngô Thăng không muốn nhận danh phận này, hắn đáp: "Không phải."
Đầu trọc nói: "Sao huynh đệ ta chưa gặp ngươi bao giờ?"
Ngô Thăng giải thích: "Tại hạ bình thường không xuống núi, cũng không thích giao du, nếu có nhu cầu gì, ta đều tìm người quen mua, cho nên ít người quen biết."
Tên mũi khoằm đang đánh cờ với đầu trọc đập mạnh một quân cờ xuống: "Chặn... Nhà nào?"
Ngô Thăng chỉ về hướng hắn tới: "Nhà ở Lam Kiều."
Đầu trọc lập tức hỏi: "Là ai?"
Ngô Thăng đáp: "Thạch Môn, Đào Hoa Nương, Xử Hà trượng nhân."
Đầu trọc lại hỏi: "Còn ai nữa?"
Ngô Thăng nói: "Hôm nay ta tới, không thấy Vĩ Sinh huynh, không biết huynh ấy đi đâu rồi."
Mũi khoằm gật gật đầu, đầu trọc vẫy tay: "Vào đi... Từ bên này, đi vòng qua..."
Ngô Thăng làm theo lời chỉ dẫn, đi qua đình trúc, vòng qua mấy cây liễu. Trước mắt vốn là một sườn đất trống không, nhưng khi tới gần, đột nhiên trước mắt hắn tối sầm, một gian nhà gỗ dài xuất hiện, cửa ra vào có người ra ra vào vào, rất náo nhiệt.
Thì ra là huyễn trận!
Bước vào nhà, chỉ thấy dọc theo bốn bức tường, trên dưới có rất nhiều kệ, trên kệ bày đủ loại pháp khí, linh tài, linh dược, trước kệ có rất nhiều tu sĩ đang cẩn thận xem xét.
Các loại đồ vật ở đây còn nhiều hơn chỗ nhóm bốn người ở Lam Kiều! Tìm được bức tường bày linh tài, trên dưới năm tầng kệ bày la liệt Linh Ngọc, Linh Thạch, Linh Mộc, Linh Thảo, Linh Hoa cùng da lông xương cốt các loại linh thú, không dưới trăm món!
Tinh thần Ngô Thăng phấn chấn, đây đúng là chỗ tốt để quan tưởng! Ừm, trước tiên bắt đầu từ hòn đá đen này...
Tuy rằng ở đây không có ai nhìn chằm chằm như Đào Hoa Nương, nhưng mới tới lần đầu, Ngô Thăng cũng không dám làm càn, hắn vẫn làm như ở dưới cầu đá, mỗi loại linh tài chỉ quan tưởng một lát, chuyển hóa ra một hai hạt Linh Sa là đi.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |