Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Duẩn

Phiên bản Dịch · 1224 chữ

Cũng không biết đã xem bao lâu, linh tài quan tưởng cũng đã hơn hai mươi loại, cuối cùng hắn cũng tìm được một khúc rễ cây cháy đen. Đó là Lôi Kích Mộc sau khi bị sét đánh trúng không cháy mà trực tiếp hóa thành Mộc Ngọc Thạch. Trong ba loại Linh Sa do khúc Lôi Kích Mộc này chuyển hóa ra, có hai loại giống với Khương Hoàng Linh Chi!

Ngô Thăng lập tức kích động, Khương Hoàng Linh Chi là chủ dược, chứa sáu loại Linh Sa, vậy mà hắn tìm được hai loại trong khúc Lôi Kích Mộc này, đúng là thần tài trời ban!

Đáng tiếc Lôi Kích Mộc đều là do ngẫu nhiên có được, dù sao cây bị sét đánh trúng rồi trực tiếp hóa ngọc rất ít, hơn nữa Lôi Kích Mộc của các loại cây khác nhau, linh tính cũng khác nhau, không thể tìm kiếm với số lượng lớn. Nhưng dù sao thì khúc Lôi Kích Mộc này hắn cũng muốn mua, chỉ là không biết có đủ tiền hay không.

Đang định với tay lấy khúc Lôi Kích Mộc thì cửa bỗng ồn ào.

Chỉ thấy một lão tu sĩ tóc bạc trắng bị mấy tên tráng hán đè xuống đất đánh túi bụi, đánh cho mặt mũi bầm dập, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Mũi khoằm và đầu trọc lúc nãy đánh cờ ở ngoài đình khoanh tay đứng bên cạnh, hung hăng nói: "Đánh, đánh chết luôn! Lão già chết tiệt, dám lấy đồ giả ra lừa đảo, thật sự tưởng huynh đệ ta mù à? Lấy đồ tới đây..."

Một tên tráng hán sải bước tới bên cạnh Ngô Thăng, với tay lấy khúc Lôi Kích Mộc trên kệ đưa cho mũi khoằm. Mũi khoằm tay trái cầm một khúc rễ cây trông na ná lấy từ trong lòng lão tu sĩ ra, so sánh một hồi, nói: "Trông cũng giống đấy!" Hắn bẻ khúc rễ cây giả làm đôi, ném lên mặt lão tu sĩ: "Đánh chết rồi ném ra ngoài chôn!"

Ngô Thăng không khỏi ngẩn người, khúc rễ cây bị bẻ gãy chính là khúc hắn vừa chọn định mua.

Cái này mà cũng là giả?

Chỉ thấy lão tu sĩ không hề cãi lại, chỉ lấy hai tay che đầu, mặc cho mấy tên tráng hán đánh. Đánh khoảng nửa canh giờ, mũi khoằm phất tay, mấy tên tráng hán khiêng lão tu sĩ ra ngoài như khiêng một con chó chết.

Ngô Thăng cũng không dám tiến lên xin tha, tuy rằng hắn rất muốn biết lai lịch của khúc Lôi Kích Mộc giả, nhưng nếu hắn thật sự tiến lên cứu người, chẳng phải sẽ bị coi là đồng bọn của lão tu sĩ sao?

Vì vậy, hắn chỉ dè dặt hỏi một người bên cạnh: "Lão trượng này là ai?"

Người đó cười đáp: "Là Đông Duẩn thượng nhân ở dưới Đông Duẩn Phong, ngươi không biết à? Nghe danh hiệu thì kêu to lắm, tự xưng là thượng nhân, nhưng thực ra chỉ là một tên Luyện Khí sĩ vô dụng, cả đời này đừng hòng chân nguyên kết thai... Lão ta là tội phạm quen thuộc rồi, thường lấy đồ bỏ đi tráo đồ tốt, nếu không phải lão ta quen biết với Phong chủ Thần Ẩn Phong thì đã bị đánh chết từ lâu rồi."

Ngô Thăng hỏi: "Lần này... Không phải lão ta bị đánh chết thật chứ?"

Người đó nói: "Tuy Ưng gia huynh đệ nói thì ác vậy, nhưng cũng không dám xuống tay độc ác, hơn nữa, lão già đó da dày thịt béo, mọi người đều nói lão ta tu luyện Quy Giáp Thần Công, ha ha..."

Nói chuyện một lúc, Ngô Thăng cảm kích nói: "Đa tạ huynh đài!"

Người đó vỗ vai hắn: "Ra ngoài thì đều là đạo hữu, khách khí gì... Đạo hữu là người mới tới?"

Ngô Thăng vội vàng phủ nhận, không dám nói chuyện thêm nữa, hắn đi xem khúc Lôi Kích Mộc thật mới được thay, kết quả làm hắn rất thất vọng - linh lực thì dồi dào, nhưng lại không phải loại Linh Sa mà Thanh Linh Đan cần, hắn đành phải đi tiếp, xem các loại đồ tốt được bày la liệt.

Có công mài sắt có ngày nên kim, tới chiều tối, hắn lại tìm được hai loại nguyên liệu thay thế, số chỗ trống cần điền trong bảng giảm xuống còn hai mươi chín - điều kiện tiên quyết là có thể lấy được khúc Lôi Kích Mộc giả.

Hỏi giá hai loại linh tài này, quả nhiên rất rẻ, chỉ cần ba trăm đồng là mua được. Ngô Thăng mở bọc tiền ra trả, phát hiện trên bọc có thêm một vết rạch nhỏ, kiểm tra lại thì thấy đã bị mất hơn năm mươi đồng!

Tên đầu trọc Ưng lão nhị thu tiền cười nói: "Sau này đạo hữu cẩn thận một chút, giữ kỹ tiền, nếu không thì không sống nổi ở Lang Sơn đâu!"

Chủ quán không quản, chỉ có thể để Ngô Thăng tự mình tìm kẻ trộm, Ngô Thăng nhìn đám tu sĩ trong phòng, làm sao mà tìm ra được? Chỉ đành chịu thiệt vậy.

Trả tiền xong, lấy linh tài, Ngô Thăng về núi tiếp tục tu luyện, hấp thu chuyển hóa hai loại linh tài, được hơn một trăm hạt Linh Sa.

Hôm nay đi một chuyến thu hoạch rất lớn, không chỉ quan tưởng được gần hai trăm hạt Linh Sa, còn tìm được mấy loại linh tài có thể thay thế để luyện đan, chuyến đi này thật sự không uổng phí.

Ngày hôm sau, Ngô Thăng dậy từ sớm, cùng tiếng chim hót líu lo lên đường, vượt qua mấy ngọn núi, tới dưới Đông Duẩn Phong.

Ngọn núi này hình như măng mùa đông, từng đoạn từng đoạn, quả nhiên đúng như tên gọi, đáng tiếc linh lực lại mỏng manh, giống như Tùng Trúc Nhã Uyển của Ngô Thăng, đều không phải là động phủ lý tưởng để tu luyện.

Dưới núi có một túp lều tranh, trước sau lều trồng một ít rau, đây là động phủ của Đông Duẩn thượng nhân sao?

Ngô Thăng cố ý gây ra tiếng động, đi tới trước túp lều. Lão tu sĩ tóc bạc trắng hôm qua đã xuất hiện ở cửa, vết bầm tím trên mặt đã biến mất, cũng không có vết thương, giống như chuyện bị đánh hôm qua chưa từng xảy ra, trông lão tiên phong đạo cốt. Nếu hôm qua không tận mắt chứng kiến, đột nhiên nhìn thấy lão, Ngô Thăng cũng sẽ kinh ngạc, tưởng mình gặp được cao nhân.

Đông Duẩn thượng nhân đứng ở cửa, hỏi: "Vị tiểu hữu này, tới Đông Duẩn Phong của ta có chuyện gì?"

Ngô Thăng đáp: "Đương nhiên là có việc muốn hỏi thượng nhân."

Đông Duẩn thượng nhân quan sát Ngô Thăng, vuốt râu nói: "Tiểu hữu trông rất lạ mặt, không phải người ở Lang Sơn, chẳng lẽ đã từng nghe danh hiệu của lão phu?"

Ngô Thăng tâng bốc: "Danh tiếng của thượng nhân vang dội như sấm, ta đã từng nghe qua, cho nên mới mạo muội tới quấy rầy."

Bạn đang đọc Nhất Phẩm Đan Tiên [Dịch] của Bát Bảo Phạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.