Văn nhân, chúa tể thế giới (2)
Một lát sau, người quản lý liền cung kính bưng một khay gỗ nhỏ đi tới, phía trên khay gỗ bày biện mấy quyển sử sách. Sau khi Từ Tống nhận lấy, liền ngồi xuống bên cạnh thư án lật xem.
Đến giờ phút này, toàn cảnh thế giới này cũng đã được Từ Tống biết rõ hoàn toàn, cũng khiến cho Từ Tống xác định, bản thân không phải xuyên qua đến thời thượng cổ, mà là đến một dị giới, hơn nữa dị giới này càng giống như vũ trụ song song của thế giới bản thân, bởi vì bên trong thế giới này, vẫn tồn tại một dòng thời gian giống hệt với Hoa Hạ nguyên bản.
Tại thế giới này, vẫn có Viêm, Hoàng Nhị Đế, vẫn có Nghiêu, Thuấn, Vũ, Hạ, Thương, Chu, còn thời đại của bản thân đang ở, hẳn là thời kỳ chiến quốc.
Bởi vì nơi này cũng có Chiến quốc thất hùng, bên trong đó có sáu đại quốc gia là những nước mà bản thân quen thuộc, theo thứ tự là Tề, Sở, Yến, Hàn, Triệu, Ngụy, mà Tần quốc vốn sẽ thống nhất thiên hạ về sau này lại bị đổi thành Đại Lương.
Thế giới này, đồng dạng cũng có nền văn hóa xán lạn tương thông với thế giới của bản thân, thế nhưng điểm khác biệt chính là, thế giới này linh khí nồng đậm, còn văn nhân có thể thông qua tài hoa của bản thân để điều động lực lượng thiên địa, từ đó xuất hiện vô số văn nhân mặc khách kinh tài tuyệt diễm, được mọi người xưng là "Mặc khách", mà mặc khách cường đại nhất, có thể điều động lực lượng thiên địa, dời sông lấp biển, được xưng là "Thánh Nhân".
Mà Khổng Tử, Mạnh Tử cùng với Trang Tử bọn họ, đều đã đạt đến cấp bậc văn Thánh, phá vỡ hư không, phi thăng đến Tiên giới bên trong truyền thuyết.
Bởi vì có sự tồn tại của văn nhân tài hoa, cho nên người lĩnh quân ra trận tiêu diệt địch nhân liền trở thành văn nhân, vì vậy thế giới này chính là thế giới do văn nhân chủ đạo.
"Trách không được vị phụ thân này của ta một bộ dáng văn nhân lại là tướng quân, thì ra là như vậy, xem ra, cái gọi là "Tài hoa" này chính là đẳng cấp tu luyện của thế giới này, chỉ là phía trên này không có giới thiệu cụ thể, cũng không biết phải tu luyện như thế nào."
"Thế nhưng ta nhớ rõ thời kỳ chiến quốc, là không có giấy, thời điểm đó mọi người đều khắc văn tự phía trên thẻ trúc, một quyển một cuộn, nhưng giấy của thế giới này, nhìn chất lượng cũng thật không tệ, xem ra thế giới này so với thế giới nguyên bản của ta, vẫn có rất nhiều khác biệt."
Thời điểm Từ Tống xem hết mấy quyển sách này, hiểu rõ được một chút bối cảnh của thế giới này xong, muốn xem thêm một chút nữa, liền phát hiện bầu trời bên ngoài đã tối.
"Thiếu gia, người đã xem xong chưa?"
Người Quản Lý Tàng Thư Các kinh ngạc nhìn Từ Tống, hắn đã quan sát Từ Tống một buổi chiều, hắn vốn cho rằng, theo tính tình không thể ngồi yên của vị thiếu gia này, khẳng định sống không qua thời gian một nén hương đã sẽ vì sách vở nhàm chán mà chuồn đi, lại không ngờ được hắn ngồi xuống lần này chính là một buổi chiều.
Hơn nữa vị thiếu gia này cũng không phải học vẹt, hắn lúc thì thở dài, lúc thì kinh ngạc, hiển nhiên là đang tự mình suy ngẫm, điều này nếu đặt ở phía trên người khác không tính là gì, thậm chí chỉ là chuyện bình thường nhất.
Thế nhưng vị trước mắt này là ai? Hoàn khố đệ nhất Đại Lương Quốc, đệ nhất hoàn khố đấy! Ngoài việc giết người, bình thường những việc hình pháp ghi không cho phép làm hắn việc nào không làm?
Một người như vậy, hắn vậy mà lại yên lặng đọc sách một buổi chiều, điều này nói ra ai mà tin?
"Ừm, xem xong rồi, đem trả về chỗ cũ cho ta."
Từ Tống duỗi người một cái, sau đó liền đem thư tịch bên trong tay trả về chỗ cũ, "Lấy cho bản thiếu gia một quyển sách liên quan đến "Tài hoa", ta muốn tìm hiểu kỹ một chút."
"Cái này, hắn còn muốn xem?" Người quản lý trợn tròn mắt, hôm nay vị thiếu gia này làm sao vậy? Chẳng lẽ là bị quỷ nhập?
"Ừm." Từ Tống quay về chỗ ngồi, chờ đợi người quản lý lấy sách cho hắn.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu nghiêng.
Từ Tống cuối cùng cũng buông quyển thư tịch bên trong tay xuống, mà lúc này, tinh thần khí của hắn đã hoàn toàn khác biệt, không còn là một thiếu gia ăn chơi xa hoa dâm đãng, mà là tràn đầy khí khái hào hùng cùng tinh thần phấn chấn, không thể không nói, kết hợp với dung mạo tuấn tú của Từ Tống, thật sự rất khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
"Thiếu gia."
Người quản lý cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng, tuy rằng hắn rất muốn biết vì sao Từ Tống đổi tính, nhưng theo thời gian thông thường, Tàng Thư Các hẳn phải đóng cửa, đây là quy định lão gia đã định, ai cũng không thể thay đổi.
"Ừm? Chuyện gì vậy?"
Từ Tống nhìn về phía người quản lý.
"Người xem sách cả buổi trưa, hiện tại đêm đã khuya, người bây giờ về nghỉ ngơi một chút đi?"
"Ta vẫn chưa thấy mệt, có thể tiếp tục xem." Từ Tống lắc đầu.
Thấy bản thân không khuyên được vị thiếu gia hiếu học này, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nói ra tình hình thực tế: "Thiếu gia, lão gia nói, sau giờ Tuất phải đóng cửa Tàng Thư Các, hiện tại đã qua giờ Tuất, ta..."
Từ Tống giờ mới hiểu ra, thì ra đã đến giờ đóng cửa, vậy bản thân hay là đi thôi, dù sao đây cũng là thời gian phụ thân quy định.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nói với người quản lý tàng thư: "Thế này đi, những thư tịch này phiền người tạm thời để tại đây, ngày mai ta sẽ đến xem tiếp."
"À? Thiếu gia người ngày mai còn đến?" Người quản lý toàn thân đều ngây ngẩn.
Từ Tống thấy người quản lý tàng thư cứ đứng nguyên tại chỗ, cũng không biết hắn rốt cuộc có nghe rõ hay không, hắn liếc nhìn danh tự phía trên thư tịch, ghi nhớ tên nó rồi trực tiếp rời khỏi nơi này.
"Vị thiếu gia này có phải đã bị lão gia thu thập đến thảm rồi không, sao đi thanh lâu một chuyến về, lại liền bắt đầu đọc sách?"
Nhìn bóng lưng Từ Tống rời đi, người Quản Lý Tàng Thư Các thì thầm trong lòng...
Đăng bởi | dangkhanh1111 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 14 |