Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 01: Những Đứa Trẻ Rồi Cũng Phải Lớn

Tiểu thuyết gốc · 572 chữ

Trong một ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên dòng sông hiền hòa, tiếng cười đùa của trẻ thơ luôn là âm thanh quen thuộc mỗi buổi chiều tà. Những đứa trẻ ở đây lớn lên với đôi bàn chân trần chạy trên những con đường đất đỏ, bàn tay nhem nhuốc vì nghịch đất, và đôi mắt sáng ngời đầy tò mò. Thế giới của chúng không vượt ra khỏi ngọn đồi phía xa, cũng chẳng xa hơn bầu trời đầy sao mà chúng thường ngước nhìn mỗi tối.

Nhưng thời gian, tựa như dòng sông không ngừng trôi, mang theo từng chiếc lá khô về nơi xa. Một ngày kia, chúng sẽ phải lớn.

Hải, cậu bé 13 tuổi, đứng bên bờ sông, tay cầm chiếc thuyền giấy nhỏ. Cậu nhìn dòng nước lững lờ trôi, lòng tự hỏi liệu nó sẽ đưa chiếc thuyền đến đâu. Hải không biết rằng, trong mắt cậu, dòng sông không chỉ là dòng nước mà còn là biểu tượng của những điều lớn lao mà cậu chưa thể hiểu hết.

Bà cụ Tâm, người lớn tuổi nhất làng, chậm rãi đến bên Hải, chống gậy bằng một nhịp bước đều đều. Bà mỉm cười, ánh mắt đong đầy sự từng trải.

“Thuyền giấy của cháu sẽ đi đến đâu?” Hải ngập ngừng hỏi.

“Đến nơi mà gió và dòng nước đưa nó đến,” bà cụ đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. “Nhưng cháu biết không, dòng sông cũng giống như cuộc đời. Nó không chỉ cuốn trôi mà còn bồi đắp. Cứ mỗi lần chảy qua một nơi, nó sẽ mang theo những câu chuyện.”

Ở một góc khác của làng, Linh – cô bé hàng xóm của Hải, đang tập làm diều. Những chiếc diều cô bé làm ra luôn bay thấp, đôi khi rơi ngay khi vừa thả. Cô bé không nản, ngày ngày cặm cụi thử lại.

Cha của Linh, ông Ba, đứng từ xa nhìn con gái mình, đôi mắt ánh lên sự lo lắng pha lẫn hy vọng. “Con người cũng như diều, Linh à,” ông nói khi cô bé thất bại thêm một lần nữa. “Gió lớn không phải lúc nào cũng tốt, nhưng không có gió, diều sẽ chẳng thể bay. Con phải học cách giữ cân bằng.”

Những bài học nhỏ nhặt trong đời thường, từ dòng sông đến chiếc diều, dần trở thành nền móng cho sự trưởng thành của Hải và Linh. Chúng không biết rằng, những ký ức giản dị này sẽ là hành trang quý giá khi chúng rời khỏi ngôi làng, bước vào thế giới rộng lớn hơn.

Đêm đó, Hải ngồi bên bờ sông, nhìn những vì sao lấp lánh. Cậu nhớ lời bà cụ Tâm: “Cháu sẽ lớn lên, và sẽ có lúc nhìn lại để hiểu rằng mọi điều từng xảy ra đều có lý do. Nhưng chỉ khi cháu dám đón nhận dòng chảy cuộc đời, cháu mới thực sự trưởng thành.”

Có lẽ, điều khiến cuộc sống trở nên đặc biệt không phải là việc chúng ta lớn lên, mà là cách chúng ta học để yêu thương và trân trọng những gì đã qua. Những đứa trẻ rồi cũng phải lớn, nhưng trong trái tim, chúng sẽ mãi giữ lại hình bóng của một thời ngây thơ, một thời của những giấc mơ chưa hề biết đến giới hạn.

Bạn đang đọc Những Đứa Trẻ Rồi Cũng Phải Lớn sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.