Chương 02: Những Dòng Chảy Ngầm
Thời gian ở làng trôi qua êm đềm như cách dòng sông vẫn lặng lẽ chảy. Nhưng dưới bề mặt phẳng lặng ấy, những cơn sóng ngầm đang dần hình thành. Mỗi đứa trẻ, dù còn mang trong mình sự ngây thơ, đều bắt đầu đối mặt với những câu hỏi mà chúng chưa từng nghĩ đến trước đây.
Một buổi sáng, Hải và Linh cùng nhóm bạn quyết định trèo lên ngọn đồi phía xa – nơi được người lớn gọi là “đồi ước vọng.” Chúng nghe kể rằng, từ đỉnh đồi ấy, có thể nhìn thấy cả thế giới. Nhưng với đôi chân nhỏ bé, hành trình này không hề dễ dàng.
“Chúng ta sẽ đến đó và viết ước mơ lên bầu trời!” Linh reo lên, ánh mắt lấp lánh.
Hải im lặng. Cậu không chắc mình có ước mơ gì để viết. Cậu chỉ biết rằng, trong lòng, có một nỗi lo sợ mơ hồ về tương lai – một điều gì đó mà cậu không thể gọi tên.
Khi cả nhóm đến lưng chừng đồi, bỗng nhiên trời đổ mưa. Những hạt mưa lạnh buốt khiến lũ trẻ hoảng loạn. Một vài đứa đề nghị quay lại, nhưng Linh kiên quyết:
“Nếu chúng ta quay lại bây giờ, chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết đỉnh đồi trông như thế nào.”
Câu nói của Linh khiến Hải ngẩn người. Cậu nhìn cô bạn mình, nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, và tự hỏi: Liệu mình có đủ dũng cảm để đi tiếp không?
Hành trình ấy giống như một phép ẩn dụ cho cuộc đời. Những thử thách, những cơn mưa bất ngờ, và cả sự do dự trong lòng – tất cả đều là những điều mà mỗi người sẽ phải đối mặt khi lớn lên.
Khi cơn mưa dần tạnh, cả nhóm cuối cùng cũng đến được đỉnh đồi. Chúng nhìn xuống ngôi làng nhỏ bé phía dưới, nơi những ngôi nhà chỉ còn là những chấm nhỏ. Linh dang rộng hai tay, hít một hơi thật sâu và hét lên:
“Thế giới này lớn quá!”
Hải nhìn theo, lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng. Cậu nhận ra rằng, ngôi làng, dòng sông, và những con đường quen thuộc không phải là tất cả. Ngoài kia còn có một thế giới rộng lớn mà cậu chưa từng biết đến. Nhưng để bước ra ngoài đó, cậu sẽ phải rời xa những điều thân thuộc, những điều mà cậu yêu quý.
Tối hôm đó, khi trở về nhà, Hải gặp bà cụ Tâm đang ngồi bên bếp lửa. Cậu kể cho bà nghe về chuyến đi, về cảm giác khi đứng trên đỉnh đồi và nhìn thấy cả thế giới.
Bà cụ mỉm cười, ánh mắt xa xăm. “Cháu có biết vì sao người ta gọi đó là đồi ước vọng không?”
Hải lắc đầu.
“Vì ai cũng từng đứng trên đỉnh đồi đó, nhìn ra thế giới và mơ về một điều gì đó lớn lao. Nhưng rồi, khi bước xuống, không phải ai cũng giữ được ước vọng ấy. Cuộc sống là một dòng chảy, Hải à. Nó sẽ đưa cháu đi xa, nhưng cũng có thể cuốn trôi những giấc mơ nếu cháu không biết cách giữ lấy chúng.”
Câu nói ấy khiến Hải trằn trọc suốt đêm. Cậu nhìn lên trần nhà, nơi ánh trăng hắt qua cửa sổ, và tự hỏi: Mình sẽ làm gì để giữ lấy ước mơ?
Những đứa trẻ rồi cũng phải lớn. Nhưng trong quá trình đó, chúng sẽ phải học cách đối mặt với những cơn mưa, những ngọn đồi, và cả những dòng chảy ngầm của cuộc đời. Điều quan trọng không phải là chúng đi xa đến đâu, mà là chúng có thể giữ lại điều gì trên hành trình ấy.
Hải khẽ nhắm mắt, lòng thầm hứa rằng một ngày nào đó, cậu sẽ tìm ra câu trả lời.
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |