Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10: Những Con Đường Đan Xen

Tiểu thuyết gốc · 909 chữ

Hải đứng trước cánh cửa của một ngôi nhà nhỏ, nơi đã từng là mái ấm của gia đình cậu. Những bức tường cũ kỹ và sân vườn hoang sơ giờ đây mang một vẻ tĩnh lặng kỳ lạ. Cậu không ngờ mình lại trở về đây, sau bao nhiêu năm tháng trôi qua.

Khi còn là một đứa trẻ, Hải từng nghĩ rằng, một khi trưởng thành, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng. Cậu sẽ hiểu được ý nghĩa của mọi điều, và cuộc sống sẽ mở ra những con đường thẳng tắp, không còn những khúc quanh co hay ngã rẽ bất ngờ. Nhưng giờ đây, đứng trước ngôi nhà cũ, Hải nhận ra rằng, trưởng thành không phải là một đích đến, mà là một hành trình đầy những con đường đan xen.

Hải bước vào trong sân, nơi cây bưởi vẫn đứng vững sau bao nhiêu năm. Cậu nhớ những ngày hè oi ả, khi cậu và Linh cùng nhau trèo lên cây, hái những quả bưởi chua chua ngọt ngọt, rồi cười đùa dưới bóng mát. Cảm giác ấy giờ như một giấc mơ, mơ về một thời tuổi thơ vô lo vô nghĩ.

Bước vào trong nhà, Hải không khỏi bồi hồi khi nhìn thấy những món đồ cũ, những kỷ vật đã gắn bó với gia đình. Cậu ngồi xuống chiếc ghế gỗ mà mẹ vẫn thường ngồi mỗi tối, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà chiếu vào.

Trong không gian yên tĩnh ấy, Hải bắt đầu suy nghĩ về những điều đã qua. Cậu nhớ lại những lần đụng phải thất bại, những lúc cảm thấy lạc lối, và những quyết định khó khăn mà mình đã phải đưa ra. Có những con đường cậu đã chọn, nhưng không phải lúc nào cũng dẫn đến nơi cậu mong đợi. Và cũng có những con đường khác, cậu đã bỏ lỡ, vì sợ hãi hoặc vì không dám bước đi.

“Anh Hải, em nghĩ mình đã lớn chưa?” Linh, người bạn thân lâu năm của Hải, đã gọi điện và hỏi cậu câu hỏi ấy khi cậu đang ngồi trong ngôi nhà cũ. Hải cười nhẹ, nhưng trong lòng lại cảm thấy một nỗi băn khoăn.

“Chắc là chưa,” Hải trả lời, “Bởi vì em vẫn còn đang tìm kiếm. Mình không thể chỉ nhìn vào những con đường đã đi qua mà quên đi những con đường phía trước.”

Linh im lặng một lúc rồi nói: “Có đôi khi, chúng ta phải chấp nhận rằng, không phải con đường nào cũng dẫn đến đích cuối cùng. Nhưng điều quan trọng là chúng ta có dám bước đi hay không. Và dù đi đến đâu, chúng ta cũng sẽ học được điều gì đó.”

Câu nói của Linh khiến Hải suy nghĩ nhiều hơn. Trưởng thành không phải là việc đi đến một nơi cụ thể, mà là học cách đối mặt với những ngã rẽ, những sự lựa chọn trong cuộc đời. Mỗi con đường, dù có gian nan hay khó khăn, đều mang lại cho chúng ta những bài học quý giá.

Hải quyết định quay lại thành phố, nơi mà cậu đã xây dựng một cuộc sống mới. Nhưng lần này, cậu không còn cảm thấy áp lực phải đạt được những mục tiêu lớn lao, hay phải sống theo một khuôn mẫu nào đó. Cậu hiểu rằng, cuộc sống là một hành trình không ngừng thay đổi, và đôi khi, những con đường đan xen ấy lại chính là điều tạo nên giá trị thực sự của cuộc đời.

Hải bắt đầu tham gia vào những dự án cộng đồng, chia sẻ những bài học của mình về việc đối mặt với sự thay đổi và tìm kiếm ý nghĩa trong mỗi bước đi. Cậu gặp gỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, những người đang phải đối mặt với những thử thách lớn trong cuộc sống. Và cậu nhận ra rằng, dù con đường của mỗi người có khác nhau, nhưng chúng ta đều có thể tìm thấy sự an yên khi biết chấp nhận những gì đã qua và mở lòng với những gì phía trước.

Một buổi chiều, khi Hải đang ngồi trong công viên, một đứa trẻ chạy đến gần cậu, nở một nụ cười tươi rói. “Chú Hải, chú có thể kể cho cháu nghe câu chuyện về những con đường không?”

Hải mỉm cười, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của đứa trẻ. “Con đường không phải lúc nào cũng thẳng tắp, nhưng mỗi bước đi đều giúp chúng ta học được điều gì đó. Và nếu con biết chọn đúng con đường, con sẽ tìm thấy những gì con cần, dù đó có là sự bình yên hay niềm vui.”

Đứa trẻ gật đầu, ánh mắt ngập tràn niềm tin. Hải nhận ra rằng, dù cuộc sống có phức tạp thế nào, những bài học đơn giản về sự kiên nhẫn và lòng tin sẽ luôn dẫn dắt chúng ta đi đúng hướng.

Những đứa trẻ rồi cũng phải lớn, nhưng không phải là để bước đi một mình, mà là để học cách cùng nhau đi qua những con đường đan xen, nơi mỗi bước chân đều mang một ý nghĩa, và mỗi ngã rẽ đều là một cơ hội để trưởng thành.

Bạn đang đọc Những Đứa Trẻ Rồi Cũng Phải Lớn sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.