Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 07: Những Ngọn Đèn Trong Bóng Tối

Tiểu thuyết gốc · 679 chữ

Mùa đông ở thành phố lạnh hơn Hải tưởng. Gió rét len lỏi qua từng con phố, khiến mọi người vội vã tìm nơi ấm áp. Nhưng với Hải, mùa đông năm nay lại mang một cảm giác khác – sâu lắng và đầy suy tư.

Một buổi tối, khi đang đi làm thêm về, Hải nhìn thấy một cậu bé đang co ro ngồi bên lề đường. Cậu bé mặc một chiếc áo mỏng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào những người qua lại, như mong chờ một điều gì đó.

Hải dừng lại, ngồi xuống bên cạnh cậu bé.

“Em sao lại ngồi ở đây một mình?” Hải hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Cậu bé ngước lên, đôi mắt long lanh nhưng không giấu được nỗi buồn. “Em không có nhà. Em chỉ muốn tìm một chỗ ấm để ngủ.”

Hải nhìn cậu bé, lòng chợt nhói lên. Cậu nhớ lại những ngày còn nhỏ, được sống trong vòng tay yêu thương của gia đình, được chạy nhảy tự do dưới bầu trời quê hương. Nhưng không phải ai cũng may mắn có được điều đó.

Hải đưa cậu bé vào một quán ăn nhỏ gần đó. Trong khi cậu bé ăn, Hải hỏi thêm về hoàn cảnh của em.

“Em tên là Minh,” cậu bé nói, miệng vẫn đầy thức ăn. “Bố mẹ em mất trong một tai nạn. Em sống với bà, nhưng bà cũng không còn nữa. Từ đó, em phải tự lo cho mình.”

Hải lặng người. Câu chuyện của Minh khiến cậu nhận ra rằng, có những người phải lớn lên sớm hơn tuổi, phải đối mặt với những khó khăn mà lẽ ra không thuộc về họ.

Tối hôm đó, Hải quyết định đưa Minh về căn phòng trọ nhỏ của mình. Cậu trải tấm chăn duy nhất ra sàn, nhường cho Minh một giấc ngủ ấm áp.

Trong ánh đèn mờ, Hải ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm. Những ký ức về ngôi làng, về dòng sông và cây đa, lại ùa về. Cậu tự hỏi: Lớn lên nghĩa là gì? Có phải chỉ là trưởng thành về tuổi tác, hay còn là học cách sẻ chia và thấu hiểu?

Những ngày sau đó, Hải giúp Minh tìm đến một trung tâm hỗ trợ trẻ em mồ côi. Trước khi rời đi, Minh nắm chặt tay Hải, đôi mắt ánh lên sự biết ơn.

“Anh Hải, em sẽ nhớ mãi những gì anh đã làm cho em. Em sẽ cố gắng học thật giỏi, để sau này có thể giúp đỡ những người giống em.”

Hải mỉm cười, xoa đầu Minh. “Em hãy nhớ, dù cuộc đời có khó khăn thế nào, hãy luôn giữ trong tim một ngọn đèn sáng. Đó chính là hy vọng và lòng tốt.”

Trên đường trở về, Hải nhận ra rằng, cuộc sống không chỉ là hành trình của riêng mình. Mỗi người đều là một ngọn đèn nhỏ, và khi những ngọn đèn ấy gặp nhau, chúng có thể soi sáng cả những góc tối nhất của cuộc đời.

Hải nhìn lên bầu trời, nơi những vì sao đang lấp lánh. Cậu hiểu rằng, trưởng thành không chỉ là lớn lên về thể chất hay trí tuệ, mà còn là học cách lan tỏa ánh sáng của mình đến những người cần nó.

Những đứa trẻ rồi cũng phải lớn, nhưng không phải ai cũng có một con đường bằng phẳng. Có những người phải bước đi trong bóng tối, tự tìm lấy ánh sáng cho mình. Và có những người, như Hải, học cách trở thành ngọn đèn soi đường cho người khác.

Câu chuyện của Hải và Minh không chỉ là câu chuyện của hai con người, mà còn là bài học về lòng nhân ái, về sức mạnh của sự sẻ chia. Vì trong cuộc đời, dù đi xa đến đâu, những giá trị ấy sẽ luôn là ánh sáng dẫn lối, giúp ta không lạc đường giữa bóng tối mịt mù.

Bạn đang đọc Những Đứa Trẻ Rồi Cũng Phải Lớn sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.