Chương 06: Những Mùa Trôi Qua
Thời gian trôi qua như dòng sông lặng lẽ. Hải đã sống ở thành phố được ba năm. Cuộc sống bận rộn cuốn cậu vào những guồng quay bất tận: học tập, làm thêm, và những mối quan hệ mới. Thành phố dường như đã trở thành một phần của cậu, nhưng trong những giây phút yên tĩnh hiếm hoi, Hải vẫn nhớ về ngôi làng, nơi đã khắc sâu trong tâm hồn cậu những giá trị đầu đời.
Một ngày nọ, khi đang dọn dẹp góc học tập, Hải tìm thấy chiếc khăn tay cũ mà bà cụ Tâm đã đưa cho cậu. Chiếc khăn đã phai màu, nhưng dòng chữ bên trong vẫn rõ nét: "Đừng để ánh sáng của thế giới làm lu mờ ngọn lửa trong tim cháu."
Hải khẽ mỉm cười. Lời nhắn ấy như một sợi dây vô hình kéo cậu trở về với chính mình, nhắc nhở rằng dù đi xa đến đâu, cậu vẫn phải giữ vững những giá trị cốt lõi.
Buổi tối hôm đó, Hải nhận được một cuộc gọi từ Linh.
“Hải, cuối tuần này tớ về làng. Cậu có muốn đi cùng không?” Linh hỏi, giọng nói pha chút háo hức.
Hải im lặng một lúc, rồi đáp: “Tớ cũng muốn về. Đã lâu rồi tớ chưa được nhìn thấy dòng sông.”
Cuộc hành trình trở về làng không dài, nhưng nó mang đến cho Hải một cảm giác khác lạ. Những con đường quen thuộc dần hiện ra, cánh đồng lúa, cây đa cổ thụ, và cả dòng sông lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tất cả như đang chào đón cậu trở lại, như thể cậu chưa từng rời đi.
Hải và Linh đi bộ đến gốc cây đa, nơi họ đã chôn chiếc hộp ký ức ngày nào. Khi mở chiếc hộp, những mảnh giấy cũ kỹ hiện ra, mang theo những giấc mơ và lời hứa của tuổi thơ.
“Cậu nhớ không, chúng ta đã từng viết rằng sẽ không bao giờ quên nơi này,” Linh nói, đôi mắt rưng rưng.
“Nhớ chứ,” Hải đáp, giọng nghẹn ngào. “Và tớ nhận ra, dù có đi xa thế nào, ngôi làng này vẫn là một phần trong chúng ta.”
Bà cụ Tâm giờ đã già yếu hơn, nhưng nụ cười của bà vẫn ấm áp như ngày nào. Khi Hải đến thăm, bà chỉ vào chiếc ghế bên cạnh và bảo cậu ngồi xuống.
“Cháu đã học được gì sau những năm tháng xa làng?” bà cụ hỏi, ánh mắt sâu lắng.
Hải suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Cháu học được rằng, lớn lên không chỉ là thay đổi nơi ở hay công việc, mà là học cách hiểu và trân trọng những giá trị mà mình đã được nuôi dưỡng. Những điều đơn giản như dòng sông, cây đa, hay những lời dạy của bà, đều là hành trang quý giá nhất.”
Bà cụ mỉm cười, gật đầu. “Cháu nói đúng. Cuộc đời là một hành trình dài, và mỗi người đều mang theo một chiếc la bàn trong tim. Nếu cháu biết giữ cho la bàn ấy luôn chỉ đúng hướng, cháu sẽ không bao giờ lạc đường.”
Trước khi rời làng, Hải và Linh đứng bên bờ sông, nơi họ từng chơi đùa khi còn nhỏ.
“Cậu nghĩ gì về tương lai?” Linh hỏi, ánh mắt xa xăm.
“Tớ nghĩ, tương lai không phải là một nơi chốn, mà là cách chúng ta sống mỗi ngày,” Hải đáp. “Chỉ cần giữ vững những gì quan trọng, chúng ta sẽ luôn tìm thấy ý nghĩa, dù ở bất kỳ đâu.”
Ngày hôm đó, khi bước lên chuyến xe trở lại thành phố, Hải ngoảnh đầu nhìn lại ngôi làng. Lòng cậu không còn nặng trĩu như trước. Cậu biết rằng, những đứa trẻ rồi cũng phải lớn, nhưng lớn lên không có nghĩa là rời bỏ quá khứ, mà là mang theo nó như một phần của chính mình.
Hành trình trưởng thành, suy cho cùng, là học cách cân bằng giữa những điều mới mẻ và những giá trị cốt lõi. Và Hải, cùng với những đứa trẻ khác, đang viết tiếp câu chuyện của mình – một câu chuyện mà mỗi bước đi đều mang theo những lời thầm thì của ký ức.
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |