Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 05: Đường Đời và Những Lời Thầm Thì

Tiểu thuyết gốc · 727 chữ

Hải đặt chân đến thành phố vào một buổi sáng đầy nắng. Thành phố rộng lớn, ồn ào, với những tòa nhà cao tầng và những con đường đông đúc. Mọi thứ đều khác xa với ngôi làng nhỏ bé nơi cậu lớn lên. Cảm giác lạc lõng len lỏi trong lòng, như thể cậu đang đứng giữa một mê cung mà không biết lối ra.

Ngày đầu tiên ở trường mới, Hải gặp rất nhiều người bạn mới, nhưng cậu không thể tìm thấy sự thân thuộc. Mọi người nói về những thứ mà cậu không hiểu: những trò chơi điện tử hiện đại, những món ăn nhanh, và cả những giấc mơ về một cuộc sống xa hoa.

Hải ngồi lặng lẽ ở góc sân trường, nhớ về những buổi chiều chạy nhảy trên cánh đồng cùng Linh và lũ bạn. Thành phố có thể đẹp, nhưng nó thiếu đi sự ấm áp của dòng sông, của cây đa, và của những tiếng cười quen thuộc.

Một buổi tối, khi đang làm bài tập, Hải nhìn ra cửa sổ. Ánh đèn đường vàng vọt khiến cậu nhớ đến ánh lửa bập bùng bên bếp nhà bà cụ Tâm. Cậu mở chiếc khăn tay mà bà đã đưa, bên trong là một dòng chữ viết tay:

"Đừng để ánh sáng của thế giới làm lu mờ ngọn lửa trong tim cháu."

Dòng chữ ấy như một lời nhắc nhở, một ánh sáng nhỏ bé nhưng đủ mạnh mẽ để xua tan sự mơ hồ trong lòng Hải.

Hải bắt đầu học cách thích nghi với cuộc sống mới. Cậu tham gia các câu lạc bộ, kết bạn, và dần tìm thấy niềm vui trong việc khám phá những điều mới lạ. Nhưng dù đi đến đâu, cậu vẫn giữ trong tim hình ảnh ngôi làng, dòng sông, và những bài học từ bà cụ Tâm.

Một ngày nọ, khi đang đi dạo trong công viên, Hải tình cờ gặp một ông cụ đang ngồi chơi đàn guitar. Tiếng đàn nhẹ nhàng, sâu lắng khiến cậu dừng bước.

“Cháu có muốn thử không?” ông cụ hỏi, ánh mắt hiền từ.

Hải lắc đầu. “Cháu không biết chơi.”

“Không sao. Chỉ cần đặt tay lên dây đàn và để trái tim cháu dẫn lối.”

Hải thử làm theo. Tiếng đàn đầu tiên vụng về, lạc nhịp, nhưng nó mang lại cho cậu một cảm giác bình yên lạ lùng.

“Cháu biết không,” ông cụ nói, “âm nhạc giống như cuộc đời. Không cần phải hoàn hảo, chỉ cần chân thành.”

Từ ngày đó, Hải bắt đầu học đàn guitar. Âm nhạc trở thành cách để cậu kết nối với chính mình và với những người xung quanh. Cậu nhận ra rằng, dù ở thành phố hay ngôi làng, điều quan trọng nhất là tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn.

Một buổi chiều, khi đang ngồi bên bờ hồ trong công viên, Hải nhận được một lá thư từ Linh. Cô bạn kể rằng mình cũng đang dần quen với cuộc sống mới, nhưng vẫn nhớ ngôi làng da diết.

“Cậu biết không, tớ nhận ra rằng, rời làng không có nghĩa là bỏ lại tất cả. Những ký ức, những giá trị mà chúng ta mang theo sẽ là ngọn đèn soi sáng trên hành trình trưởng thành. Chúng ta không chỉ lớn lên về tuổi tác, mà còn lớn lên trong cách nhìn nhận cuộc đời.”

Hải đọc đi đọc lại lá thư, cảm giác như nghe thấy giọng Linh vang vọng trong tâm trí.

Thời gian trôi qua, Hải dần trưởng thành hơn. Cậu hiểu rằng, mỗi bước đi trong cuộc đời đều để lại những dấu chân, và những dấu chân ấy chính là minh chứng cho hành trình của cậu.

Những đứa trẻ rồi cũng phải lớn. Nhưng lớn lên không chỉ là việc rời xa nơi mình thuộc về, mà là học cách mang theo những gì quan trọng nhất – tình yêu, ký ức, và cả những bài học mà cuộc đời đã dạy.

Hải ngước nhìn bầu trời, lòng thầm hứa rằng, một ngày nào đó, cậu sẽ trở về ngôi làng, mở chiếc hộp ký ức dưới gốc cây đa, và kể lại cho mọi người nghe về hành trình của mình.

Bạn đang đọc Những Đứa Trẻ Rồi Cũng Phải Lớn sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.