Chương 04: Hành Trang Không Thể Thấy
Một buổi sáng đầu thu, gió thổi nhẹ qua những cánh đồng lúa đã chín vàng, mang theo hương thơm dịu ngọt của đất trời. Ngôi làng vẫn bình yên như mọi ngày, nhưng trong lòng Hải và Linh, mọi thứ đã không còn như cũ.
Cả hai đang ngồi dưới gốc cây đa cổ thụ giữa làng, nơi đã chứng kiến bao trò đùa và giấc mơ con trẻ. Nhưng hôm nay, chúng không chơi đùa như trước. Một sự im lặng lạ lùng bao trùm, như thể cả hai đều đang giữ trong lòng những điều khó nói.
“Bố mẹ tớ nói cuối năm nay tớ sẽ phải rời làng,” Hải lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Linh quay sang nhìn cậu, ánh mắt pha lẫn bất ngờ và đồng cảm. “Tớ cũng vậy. Bố mẹ tớ bảo nếu tớ không lên thành phố học, tớ sẽ không có tương lai.”
Hải cúi đầu, tay mân mê những chiếc lá rụng dưới đất. “Tớ không muốn đi. Tớ sợ phải rời xa dòng sông, ngọn đồi, và cả những ngày bình yên như thế này.”
Linh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Tớ cũng sợ. Nhưng tớ nghĩ, có lẽ rời đi không phải là mất mát, mà là một cách để chúng ta lớn lên. Cậu nhớ không, bà cụ Tâm từng nói rằng, để thuyền đi xa, chúng ta phải dám buông neo.”
Tối hôm đó, Hải tìm đến bà cụ Tâm. Cụ đang ngồi bên bếp lửa, đôi tay gầy guộc cẩn thận vá lại một chiếc áo cũ. Hải ngồi xuống bên cạnh, ánh lửa hắt lên khuôn mặt cậu, tạo thành những mảng sáng tối đan xen như chính tâm trạng của cậu lúc này.
“Bà ơi, cháu không muốn rời làng,” Hải nói, giọng run run.
Bà cụ ngừng tay, nhìn cậu bằng ánh mắt hiền từ. “Cháu sợ điều gì, Hải?”
“Cháu sợ... cháu sẽ quên mất những điều cháu yêu quý ở đây. Cháu sợ sẽ không còn là chính mình.”
Bà cụ mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự từng trải. “Cháu biết không, con người không bao giờ thực sự quên đi những gì quan trọng. Những điều cháu yêu quý sẽ trở thành một phần của cháu, như dòng sông chảy trong huyết quản, như gió thổi qua tâm hồn. Hành trang lớn nhất không phải là những gì cháu mang theo trong tay, mà là những gì cháu mang trong tim.”
Những lời của bà cụ khiến Hải suy nghĩ suốt đêm. Cậu nhận ra rằng, rời đi không có nghĩa là từ bỏ, mà là mang theo những ký ức và giá trị đã nuôi dưỡng mình để bước tiếp trên hành trình mới.
Sáng hôm sau, Hải quyết định cùng Linh làm một điều đặc biệt. Cả hai mang theo những mảnh giấy nhỏ, viết lên đó những điều mà chúng muốn giữ mãi trong tim: dòng sông, cây đa, ngọn đồi, những buổi chiều đầy ắp tiếng cười, và cả những giấc mơ còn dang dở.
Chúng thả những mảnh giấy ấy vào một chiếc hộp nhỏ, chôn dưới gốc cây đa.
“Đây sẽ là nơi cất giữ ký ức của chúng ta,” Linh nói, đôi mắt sáng ngời. “Một ngày nào đó, khi chúng ta trở về, chúng ta sẽ mở nó ra và nhớ lại những gì đã làm nên con người mình.”
Mùa thu qua đi, mùa đông chầm chậm đến. Hải và Linh, cùng những đứa trẻ khác trong làng, bắt đầu chuẩn bị cho hành trình mới. Mỗi người mang theo một nỗi lo, một niềm hy vọng, và một phần của ngôi làng trong tim.
Bà cụ Tâm tiễn Hải trước cổng làng, tay trao cho cậu một chiếc khăn tay đã cũ nhưng được gấp gọn gàng. “Hải, cháu có biết điều quan trọng nhất khi lớn lên là gì không?”
Hải lắc đầu.
“Là không bao giờ quên mình đã từng là ai. Cháu sẽ đi xa, sẽ thấy những điều mới mẻ, nhưng đừng bao giờ quên dòng sông, ngọn đồi, và cả những ước mơ cháu từng có.”
Ngày Hải rời làng, cậu quay đầu nhìn lại. Ngôi làng nhỏ bé, dòng sông lặng lẽ, cây đa cổ thụ – tất cả dường như đang vẫy tay chào tạm biệt. Trong lòng cậu, một cảm giác lạ lùng dâng lên: buồn bã nhưng cũng đầy hy vọng.
Những đứa trẻ rồi cũng phải lớn. Nhưng hành trang quý giá nhất của chúng không phải là những gì chúng để lại, mà là những gì chúng mang theo – những ký ức, những bài học, và những giá trị đã định hình con người chúng.
Hải bước đi, lòng thầm hứa rằng, dù ở bất kỳ nơi đâu, cậu cũng sẽ luôn nhớ về ngôi làng, nơi đã dạy cậu cách yêu thương và trân trọng cuộc đời.
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |