Trở Lại Đảo Thuyền Đắm
Chương 1156: Trở Lại Đảo Thuyền Đắm
Đến Đảo Nam đã không hữu dụng như Sunny đã hi vọng. Quá nhiều thời gian đã trôi qua kể từ những ngày Ác Mộng canh gác lâu đài bị bỏ hoang, bị sự điên rồ nuốt chửng. Tòa lâu đài từ lâu đã trở thành đống đổ nát, và bản thân vùng đất thì đã bị Nghiền Ép thay đổi.
Tuy nhiên...Sunny đúng là tìm đến một manh mối. Manh mối đó không ở trên đảo, mà là thứ không có trên đảo - khi cậu đến nơi này để giúp Noctis, đã có những đóa hoa màu trắng nở rộ trong thềm cỏ xanh lục quanh lâu đài. Nhưng giờ thì chúng đã không còn.
Đương nhiên, không có gì kì lạ về việc những đóa hoa đã biến mất sau vài ngàn năm hoang tàn. Dù vậy, Sunny nhớ rằng cậu đã nhìn thấy những đóa hoa cụ thể đó ở một nơi khác trên Đảo Xiềng Xích - có một hòn đảo mà phủ đầy chúng.
Hòn đảo đó được xem là cực kì nguy hiểm bởi vì có vô số xương cốt được ẩn giấu bên dưới tấm thảm hoa trắng xinh đẹp kia. Bất cứ ai đặt chân đến nơi đó cũng sẽ chịu thua một khát vọng áp đảo là muốn ngủ, và sẽ không bao giờ thức dậy. Trong số những người Thức Tỉnh neo ở Thánh Địa, hòn đảo đó là đồng nghĩa với cái chết.
Có quá nhiều sự liên kết để có thể là hoàn toàn tình cờ, vậy nên, Sunny cũng quyết định đến thăm hòn đảo hoa trắng đó.
Tuy nhiên, nơi đó là ở xa hơn về phía đông, nên trạm dừng đó sẽ phải chờ để sau. Đầu tiên, con thuyền bay đã di chuyển về phía bắc và đi quanh Xé Rách một lúc để đến Đảo Thuyền Đắm.
Họ dùng hai ngày để đi đến đó. Con thuyền phải dừng lại một lần để cho Cassie thời gian nghỉ ngơi và khôi phục hồn tinh. Trong lúc đó, những người còn lại tận dụng thời gian nhàn rỗi với sự yên bình và tĩnh lặng.
Con thuyền cổ đại biến thành một du thuyền nhàn nhã trong vài ngày. Nephis phụ trách nấu ăn, còn những người khác phụ trách ăn - họ trò chuyện, tận hưởng việc ở cùng nhau, và cố gắng thật nhiều để quên đi nỗi sợ hãi lạnh lẽo của Nam Cực trong vài giây thoáng qua.
Họ thậm chí cố chơi vài trò chơi...tiếc là, khó tìm thấy một trò chơi phù hợp, khi nghĩ đến Kai luôn biết khi người ta nói sự thật, Cassie có thể cảm nhận tương lai, và Sunny không hề chần chừ dùng bóng của mình để gian lận.
Cuối cùng, họ đành phải thi đấu xem ai là kẻ gian lận giỏi nhất.
Nephis thua gần như mọi trò chơi từ sau lúc đó. Quan sát cô cố che giấu sự bực bội là khá giải trí...ít nhất là đối với Sunny, người thắng nhiều nhất.
'A, mình quên mất cô ta thật ra ngượng nghịu cỡ nào. Những ngày nay cô ta che giấu nó rất tốt...dễ thương thật. Hả? Đáng thương, ý mình là đáng thương!'
Effie vẫn còn bị say thuyền và ăn ít hơn mọi khi. Có nghĩa là cô chỉ ăn gấp đôi hay gấp ba lần người bình thường, tự nhiên rồi...may mắn là, con thuyền bị tấn công bởi vài Sinh Vật Ác Mộng trong lúc dừng lại, nên họ có nhiều thịt tươi để nuôi cô ta.
Kai đang dạy Sunny cách chơi sáo.
Nó...thật sự bắt đầu cảm giác giống một kì nghỉ.
Cuối cùng, họ đến Đảo Thuyền Đắm.
Nó vẫn y như lúc trước, trừ việc thứ mà cho hòn đảo cái tên - xác thuyền đắm - giờ đã không còn.
Nhưng mà cái xác của Hoàng Tử Mặt Trời thì vẫn còn đó.
Tên khổng lồ thép đang đung đưa bên dưới đảo, chân nó quấn trong những sợi xích thiên đường bị đứt ra. Lần đầu tiên Sunny nhìn thấy nó, cậu đã tự hỏi thứ sinh vật khủng khiếp gì mà có thể giết tên khổng lồ đáng sợ đó...ai có thể đoán được đó thật ra là Cassie và Effie?
Ừ thì, tính đúng ra thì đó phải là một người khác...nhưng mà trong Ác Mộng, Lãnh Chúa Xích bất tử đã ngã xuống dưới tay họ.
Nephis nhìn chăm chú người khổng lồ thép một lúc lâu. Cô chưa từng thấy nó trước kia, nên hắn ta chắc chắn là để lại một ấn tượng mạnh mẽ.
Sau một lúc, cô hỏi:
"Đây là một trong những người bất tử mọi người đã giết?"
Effie dời ánh mắt khỏi cái xác khổng lồ và rùng mình.
"Ừm...đây là nơi chúng tôi chiến đấu với những kẻ bảo vệ Thành Phố Ngà. Bản thân thành phố thì đã mất rồi, nhưng mà tên khốn khổng lồ kia vẫn còn đây. Nhìn thấy lồng ngực rạn nứt của hắn chứ? Đó là vì Cassie đã đâm con thuyền bay vào hắn ở tốc độ tối đa. Cô gái điên khùng. Chúng tôi đều tưởng rằng cô ấy đã tạch rồi, trong một hai phút."
Nephis cúi đầu, còn Effie thì thở dài và nói thêm:
"Nhìn bây giờ thì khó đoán, nhưng mà tên khổng lồ đó được lấp đầy kim loại tan chảy. Bên trong kim loại đó là một cái lồng hình người...và bên trong cái lồng đó là một thứ mà đã từng là một con người. Tôi đẩy tên khốn kia ra khỏi mép đảo, rồi leo vào lồng ngực của nó, và giết thứ bên trong. Tình hình lộn xộn và nóng nực. Tôi có nhiều vết phỏng để chứng minh cho việc đó."
Cô làm một gương mặt kinh tởm, rồi liếc nhìn Sunny:
"Vậy nên, ngố. Chúng ta chỉ cần mang cậu đến tàn tích của Hoàng Tử Mặt Trời mà thôi?"
Sunny lắc đầu.
"Đúng...ý tôi là, không. Đầu tiên, chúng ta cần loại bỏ sinh vật sống bên dưới hòn đảo đã."
Cậu đã không quên mất sinh vật khủng khiếp mà núp ở phần tối của Đảo Thuyền Đắm. Trí nhớ về lúc nhìn thấy những cái xúc tu dài, giống rễ cây của nó vươn ra từ hắc ám phủ đáy đảo và bắt lấy đám Ác Ma Ngã như là bắt ruồi vẫn còn mới mẻ trong tâm trí cậu.
Đó là cách sinh vật kia kiếm ăn - dùng xác của Hoàng Tử Mặt Trời làm mồi nhử đám Sâu Xích.
Sunny lắc đầu.
Nhưng mà mọi thứ đã thay đổi.
Lúc đó, cậu chỉ là một người Thức Tỉnh. Một Sinh Vật Ác Mộng đồi bại đồng nghĩa với cái chết, tuyệt vọng và không chút cơ hội...nhưng giờ thì, cậu đã giết nhiều Sinh Vật Ác Mộng Đồi Bại hơn cậu buồn đếm đến.
Sunny đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Kể cả khi so sánh với lúc cậu đã là một Bậc Thầy trước khi đến Nam Cực, cậu vẫn mạnh mẽ và kinh nghiệm hơn đến mức khó có thể so sánh. Chỉ một Sinh Vật Ác Mộng Đồi Bại không còn có thể khiến cậu sợ hãi nữa.
Điều đó không có nghĩa là nên bỏ qua sự cẩn thận. Cho dù cậu có trở nên mạnh mẽ đến mấy, một sai lầm là đủ để mất mạng trong thế giới Mộng Ảo.
Ném một ánh mắt nữa về phía cái xác thép đung đưa, cậu quay đi và nói:
"Cassie, bắt đầu hạ con thuyền xuống thôi."
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |