Để Lại Không Gì Cả
Chương 456: Để Lại Không Gì Cả
Trong vài ngày kế tiếp, cuộc sống của Sunny khá đơn điệu. Cậu thiền để tuần hoàn bóng tinh thông qua thân thế uốn éo của Rắn Linh Hồn để tăng cường tốc độ khôi phục, đổ nó vào vòm cung đá hắc diện...và lặp lại.
Với mỗi chu kỳ, những kí tự vây quanh cổng trở nên sáng và sáng hơn. Cánh cổng đang chậm rãi sống lại, khiến Sunny tràn trề hi vọng mãnh liệt mà khó kiềm chế. Cậu không còn nghi ngờ bản thân sẽ có thể kích hoạt vòm đá.
Và rồi...cậu sẽ đi đến Tháp Ngà, tìm đường xuống Đảo Xiềng Xích bằng cách nào đó, và quay trở lại thế giới thực.
Và mua một cái tủ lạnh mới.
'Và chất nó đầy nhúc thức ăn!'
Ngồi trên sàn đá ở tầng cao nhất của Tháp Mun, Sunny nhìn Hòm Hám Của đang ở gần đó với một biểu hiện tiếc nuối. Cậu biết rõ là trong đó không còn chút thịt nào nữa, hay là bất cứ thức ăn gì khác.
Ai biết được sẽ có ngày cậu lại nhớ nhung thứ thịt tởm lợm của con mimic kia?
'Đúng là đừng bao giờ nói không bao giờ mà...'
Sunny đã sắp khôi phục toàn bộ tinh túy, nên ý nghĩ của cậu bắt đầu lang thang.
Vì buồn chán, cậu chìm vào Hồn Hải, nhìn chăm chú những cái bóng một lúc, rồi đi lại, và triệu hồi những món Ký Ức và đọc mô tả của chúng lần thứ một trăm, rồi nhìn chăm chú hai mặt trời đen lơ lửng là Bóng Tâm của cậu, rồi đi qua đi lại thêm chút nữa, rồi lại triệu hồi vài món Ký Ức khác.
'Chán...chán quá chán...'
Sau một lúc, có thứ rốt cuộc khiến cậu chú ý.
Những kí tự của Mặt Nạ Weaver...đã hơi thay đổi.
Trước đó, có [???] thay chỗ tên của pháp thuật thứ ba. Sau khi Sunny kích hoạt pháp thuật đó...và suýt nướng não của mình khi làm vậy...tên của nó thì đã thay đổi.
Cậu chớp mắt vài lần, rồi nhìn lại kí tự.
'Mình...mình đọc không nhầm chứ?'
Nhưng không, không có sai lầm gì cả. Hai pháp thuật đầu thì vẫn như trước đó, [Áo Choàng Dối Trá] và [Trò Đơn Giản]. Cái thứ ba thì bây giờ đã có những kí tự mới để miêu tả nó...
Pháp Thuật Ký Ức: [Mắt ta ở đâu?].
[Mắt ta ở đâu?] Mô tả Pháp Thuật: "Giúp người dùng nhìn vào ảnh dệt của Định Mệnh."
Sunny nhìn những kí tự với vẻ mặt không phản ứng vài giây, rồi cười sặc sụa đến mức văng ra khỏi Hồn Hải.
"Ôi...ôi thần thánh...mắt ta ở đâu! Vô giá mà!"
Đến khi cậu cười xong cái khiếu đặt tên kì lạ của Weaver, thì chu kỳ khôi phục tinh túy đã hoàn tất.
Sunny lắc đầu, mỉm cười, rồi đứng dây, và triệu hồi Cảnh Tượng Tàn Nhẫn.
Đến hiện tại thì vòng kí tự đã cháy lên ánh sáng trắng phẫn nộ, biến sảnh tăm tối này thành một hình ảnh tương phản giữa hắc ám và ánh sáng. Có vẻ như không khí bên trong vòm cung đã hơi gợn sóng, mù mờ vì nhiệt độ.
Cậu đi về phía vòm đá hắc diện thạch, không lãng phí thời gian, chạm nó bằng mũi ngọn giáo bạc. Một lần nữa, hồn tinh của cậu bị cắn nuốt với tốc độ đáng sợ.
Nhưng mà lần này thì chỉ có một nửa là bị hấp thụ.
Trong lúc ánh sáng chói lòa đột nhiên đánh vào mắt Sunny, cậu không tự chủ lùi về một bước và giơ tay lên che mắt. Một làn gió mát lạnh vuốt ve gò má cậu, và cậu đột nhiên ngửi thấy...vỏ cây, cỏ, đất.
Sự sống.
Khi mắt cậu thích nghi với độ sáng, Sunny chậm rãi hạ tay xuống và nhìn về phía vòm cung với biểu hiện bối rối.
Như thể thực tại đã bị xé rách ngay trong Tháp Mun.
Xung quanh cổng, cái sảnh vẫn như trước đó - hắc ám, ảm đạm, cắt ra từ thứ đá đen không bóng.
...Nhưng bên trong cánh cổng thì là một bầu trời trong xanh. Ánh mặt trời đột nhiên xâm lấn Tháp Mun sau hàng ngàn năm trong hắc ám hoàn toàn, và mang với nó âm thanh của gió và tiếng lá xào xạc.
Sunny có thể nhìn thấy bầu trời, nhưng có cả mặt đất. Một đồng cỏ xanh tươi tiếp tục từ nơi mà sàn đá đen kết thúc, đầy sức sống và tươi mới. Một cái bóng của một thân cây to phủ bóng nơi gần cổng, và có một lối đi bằng đá trắng dẫn ra từ đó về phía...
Cách đó một đoạn, một bức tường trắng hoàn mĩ dâng lên cao hơn Sunny có thể nhìn thấy thông qua cổng. Vây quanh bởi trời xanh, mây trắng, và cỏ xanh tươi, đó có vẻ như là đỉnh điểm của vẻ đẹp và yên bình.
Cả cảnh tượng trông cứ như thiên đường vậy.
Cậu nuốt cái ực.
'Tháp...Tháp Ngà. Mordret đã đúng!'
Hơn nữa, dựa trên cách cỏ lung lay thật mềm mại dưới gió và cách những tán cây lười biếng đung đưa, hòn đảo thiên đường thật sự...nó thật sự không bị ảnh hưởng bởi Nghiền Ép.
Nó an toàn, ít nhất là về mặt đó.
'Tuyệt!'
Đột nhiên căng thẳng, Sunny nhanh chóng liếc nhìn vòng kí tự. Đúng như cậu nghĩ, nó đã bắt đầu tối đi. Cánh cổng đang tiêu hao lượng lửa thần thánh ít ỏi mà Sunny đã có thể sạc vào nó những ngày qua, và đang nhanh chóng đóng lại.
"Nguyền rủa!"
Ừ thì...cũng không phải cậu không chuẩn bị để tiến vào vòm cung ngay khi nó mở ra. Cậu đã làm mọi thứ muốn làm ở Tháp Mun, ở hoàn cảnh này. Vốn cũng không có quá nhiều thứ để làm. Thời gian đã hủy diệt gần như mọi chiến lợi phẩm mà cậu có lẽ có thể tìm đến, và những kho báu quý giá nhất - Dệt Xương và kiến thức về tấm bản đồ để lại bởi Hoàng Tử Địa Ngục - thì đã được cậu nắm giữ.
Bây giờ, cậu chỉ phải sống sót thoát khỏi đây.
Hủy đi mọi Ký Ức, Sunny quấn cả hai cái bóng quanh cơ thể mình...và lao về phía ánh sáng.
'Làm ơn, làm ơn đừng là ảo ảnh!'
Cậu xuất hiện ở gần cánh cổng, lao vào trong...loạng choạng, và ngã xuống đầu gối.
Những ngón tay cậu chạm vào cỏ mềm mại, và, với xúc giác được cường hóa bởi Dệt Xương, Sunny có thể cảm giác từng chi tiết nhỏ nhất về kết cấu của nó, của đất phì nhiêu bên dưới, của nhiệt độ từ mặt trời trên da mình.
Đều là thật.
Đều tuyệt vời!
Trong lúc cánh cổng lờ mờ mà đóng lại đằng sau cậu, Sunny nhắm chặt mắt và khẽ phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi. Cậu có quá nhiều cảm xúc dâng trào trong tim để diễn đạt thành lời.
Cậu đã làm được. Cậu đã thoát khỏi hư vô.
Cậu đã để không gì cả lại phía sau...
Trong lúc Sunny vui sướng vì đã thoát khỏi Bầu Trời Bên Dưới, một việc khác xảy ra.
Ở đâu đó cách xa, hoặc có lẽ gần đó, có một căn phòng xây từ đá lạnh lẽo, đầy sự im lặng điếc tai. Nó hắc ám và trống rỗng, được sắp xếp thành hình thất giác, với bảy cái góc nhấn chìm trong những cái bóng sâu đậm.
Có bảy cái gương đứng ở mỗi bức tường của căn phòng, chỉ về trung tâm.
Không có gì ở đó.
...Nhưng mà, trong mỗi cái gương, bóng dáng một chàng trai trẻ tuổi được phản chiếu lại, ngồi trên sàn đá với hai tay bị xích ra sau lưng.
Chàng trai bất động và yên tĩnh, gần như hắn là một bức tượng chứ không phải một sinh vật.
Nhưng rồi, có gì đó thay đổi.
Vài giây sau khi Sunny vượt qua cánh cổng và xuất hiện ở đảo của Tháp Ngà...
Một khóe miệng của chàng trai kia hơi cong lên, tạo thành một dấu vết của một nụ cười.
Mordret cũng mừng khi thấy Sunny đã thoát.
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 140 |