Không đúng, vẫn có thể dùng tiền, nhưng phải thể hiện chân thành và thành ý!
Làm tân lang quá khó khăn!
Tiếp theo cũng không biết còn có bao nhiêu cửa ải, cũng không biết là gì?
Thực ra những người này không biết, hiện đại cưới vợ, có nhiều thủ đoạn hơn.
Những thứ này đều không đáng kể.
Ninh Hoài Kiệt quay người nói nhỏ với những người huynh đệ đi theo đón dâu: “Các huynh đệ mau nghĩ xem. Ai nghĩ ra được cách nào để mở được cánh cửa này! Lần sau Ninh mỗ ta sẽ tổ chức tiệc ở Đào Nhiên Cư để mời người đó ăn các món ăn dưỡng sinh!”
Mọi người nghe xong thì ánh mắt sáng lên, bắt đầu nhao nhao nghĩ cách!
Lâm Đình Hiên cũng liếc nhìn những người mình mang theo, nói nhỏ: “Ai nghĩ ra được cách sẽ được nghỉ thêm hai ngày khi làm lễ thành thân! Đã kết hôn rồi, lúc vợ sinh con được nghỉ thêm hai ngày nữa!”
Có nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ ra được một cách hay!
Tệ nhất thì hắn sẽ cải tiến lại cách làm của mọi người!
Như vậy cũng không sao…
Những người Lâm Đình Hiên mang theo phần lớn đều là những người cùng sinh tử trong quân đội.
Những người đó nghe xong, lập tức nói: “Tướng quân, ngài yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp ngài!”
Được nghỉ thêm hai ngày khi làm lễ thành thân, có thể ôm thêm cô dâu hai ngày, ai mà chả muốn!
Dù đã kết hôn rồi, được ở bên con cái thêm hai ngày khi vợ sinh con cũng tốt!
Vì vậy, đoàn đón dâu của hai bên bắt đầu thảo luận sôi nổi.
“Tướng quân, ngươi phát lời thề cho chị dâu đi! Nói vĩnh viễn không rời không bỏ nàng, bằng không thiên lôi đánh xuống các loại!”
“Ninh huynh, huynh viết một bài thơ tình cho chị dâu đi!”
“Tướng quân, ngươi nói với tẩu tử, ngươi đem bạc trong nhà, phòng ở, cửa hàng, ruộng đồng... Tất cả mọi thứ toàn bộ cho nàng!”
……
Nạp Lan Cẩn Niên đứng ở bên cạnh, cũng không nói chuyện, hắn yên lặng nghe, ghi nhớ lời nói của mọi người ở trong lòng.
Ừm, rất nhanh, vào một ngày lành tháng tốt nào đó, hắn cũng có thể dùng đến không phải sao?
Bởi vì cái gọi là ba tên thợ da thối, còn hơn một Gia Cát Lượng.
Dưới sự trợ giúp to lớn của các huynh đệ, rốt cuộc hai vị tân lang cũng nghĩ ra biện pháp!
Ninh Hoài Kiệt sai người tìm giấy bút, hắn quyết định giao tất cả gia sản của mình cho Ôn Nhu, lập một phần văn thư làm chứng!
Lâm Đình Hiên nghe mọi người đề nghị, quyết định thề biểu đạt thành ý và chân tình của mình, đương nhiên nói miệng không bằng chứng, hắn cũng nguyện ý lập văn thư làm chứng.
Chỉ có điều yêu cầu của Ôn noãn là hai người không giống nhau!
Cho nên hắn tạm thời không lập, một hồi hỏi một chút, có cần lập hay không, người ở bên trong định đoạt.
Người hắn cưới là Ôn Hinh, Ôn Nhu là trưởng tỷ, Ninh Hoài Kiệt chính là tỷ phu, đương nhiên phải để Ninh Hoài Kiệt biểu đạt một chút chân tình cùng thành ý trước.
Lâm Đình Hiên cũng muốn nhìn thử xem chiêu này của Ninh Hoài Kiệt có được hay không!
Không được, hắn phải lập tức đổi!
Ninh Hoài Kiệt rất nhanh liền viết xong văn thư, hắn đem văn thư đựng ở trong một cái hồng bao màu đỏ, sau đó nhét vào khe cửa: “Đây là thành tâm và thành ý của ta, mời các vị cô nương xem một chút! Nếu cảm thấy Ninh mỗ có thành ý, phiền toái mở cửa một chút! Để Ninh mỗ có thể cưới thê tử về nhà! Ninh mỗ mang theo thành ý lớn nhất, thật lòng đến cưới Ôn Nhu cô nương!”
Bát công chúa nhận hồng bao nhét vào từ khe cửa, nàng ta hưng phấn chạy đến bên cạnh Ôn Nhu: “Ôn nhu, ngươi mau nhìn thành ý của Ninh công tử!”
Ôn Nhu cười dịu dàng nhận lấy, mở ra.
Những người khác đều đưa đầu tới, đám người Phương Phương, Ôn Linh đều cho rằng lần này lại là ngân phiếu.
Chẳng qua là số lượng ngân phiếu lớn hơn một chút.
Ôn Nhu lấy đồ vật bên trong từ trong hồng bao ra.
Bên trong có một tờ giấy và một xấp ngân phiếu nhỏ!
Tổng giá trị ngân phiếu là tám trăm tám mươi tám lượng.
Ngụ ý phát tóc!
Bát công chúa không thể chờ đợi được nữa: “Mau xem trên giấy viết cái gì?”
Ôn Thiến cười nói: “Có phải là thơ tình hay không?”
Ôn noãn: “Sẽ không, đoán chừng là tài sản chuyển nhượng văn thư!”
Ôn noãn biết Ninh Hoài Kiệt sẽ không làm thơ!
Cho nên khả năng thơ tình cực thấp.
Ôn nhu mở tờ giấy ra, mọi người thi nhau thò đầu ra nhìn.
“Thật đúng là tài sản chuyển nhượng văn thư!”
Bát công chúa nói, “Nhưng mà thành ý này cũng đủ rồi! Ôn nhu, Ninh công tử đã giao toàn bộ tài sản và sinh mệnh cho ngươi!
Sau này bạc hắn kiếm được cũng toàn bộ do ngươi quản, mỗi ngày chỉ mang theo tiền tiêu vặt ngươi cho hắn là được rồi!
Nếu hắn đã nói như vậy, vậy sau này mỗi ngày ngươi cho hắn một chút tiền tiêu vặt, cũng không cần quá nhiều! Hắn muốn nạp thiếp, nuôi ngoại thất cũng không có bạc!”
Phương Phương lập tức nhẹ gật đầu: “Năm văn là đủ rồi! Mẫu thân ta mỗi ngày chỉ cho cha ta một lượng bạc! Mà tổ mẫu ta mỗi ngày cũng chỉ cho tổ phụ ta năm văn tiền!
Đăng bởi | Emilyuyvu |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 14 |