Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 990 chữ

Gió tàn, mưa phùn, sóng nước Hoài Lan lấp lánh tựa như một tấm gương uốn lượn.

Ngồi trên lầu hai tửu quán, ánh mắt Trần Mục xuyên qua màn mưa mỏng, rơi vào toà thanh lâu bên bờ sông đối diện.

Nơi đó chính là Cúc Xuân Viện, giờ đây đã khoác lên mình một mảnh đỏ kiều diễm, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng hồng ngập tràn sắc xuân mê hoặc.

Cảnh tượng tựa như được nhuộm máu, đầy vẻ xuân tình gợi cảm.

Chỉ mới một tháng trước, Cúc Xuân Viện này đã xảy ra một vụ án mạng kinh hoàng, vậy mà bây giờ lại phô trương mở cửa buôn bán như chưa từng có gì xảy ra.

Các nữ tử kiều mị, xiêm y nửa kín nửa hở, đứng dọc hành lang hoặc trong các đình viện, cất tiếng gọi mời khách nhân.

Có người hàm súc, có người táo bạo, không chút ngượng ngùng trêu đùa những kẻ qua lại, khiến màn mưa thêm phần mờ ảo đầy xao động, tựa như kích thích cả lòng dục vọng ẩn giấu trong không khí.

Thế nhưng, điều kỳ lạ là rất ít người dám thực sự tới gần các nàng.

Thậm chí, những người buôn bán nhỏ mỗi khi đi ngang qua nơi này đều cố ý giữ khoảng cách, trong mắt mang theo vài phần e dè, như thể đang sợ hãi điều gì đó không thể nói rõ.

"Làm được vài đồng tiền, thực sự mẹ nó chẳng màng sống chết nữa sao."

Nhìn đám nữ nhân xinh đẹp ấy, Trần Mục lắc nhẹ ly rượu trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo đầy chế giễu. Nhưng trong đáy mắt hắn lại ẩn hiện nỗi sầu lo không thể giấu.

Một tháng trước, tại chính nơi này, một thảm án kinh hoàng đã xảy ra.

Mười hai nữ tử trong thanh lâu, bao gồm cả một vị tân hoa khôi tuyệt sắc, chỉ trong một đêm đều chết một cách thần bí.

Hoa khôi kia không chỉ sở hữu dung mạo kiều diễm mà tài nghệ cũng hơn người, đặc biệt là kỹ năng thổi tiêu đầy mê hoặc.

Quan phủ sau đó ra thông cáo rằng họ chết do trúng độc nấm, một cái cớ hoang đường đến mức như đang sỉ nhục trí tuệ của người nghe tin.

Là bộ đầu của huyện Thanh Ngọc, Trần Mục không cách nào hiểu nổi vì sao Huyện thái gia lại chọn cách kết án qua loa như thế.

Quả nhiên, thông cáo vừa được phát ra, dân chúng lập tức bàn tán xôn xao, bày tỏ sự bất mãn với kết luận này. Nhưng vì ngại quyền uy của huyện nha, không ai dám công khai phản đối.

Vốn tưởng rằng vụ việc sẽ dần lắng xuống, nhưng vài ngày sau, phố xá lại xuất hiện một lời đồn khác thường.

Người ta nói, thảm án này là do yêu vật gây ra.

Theo lời kể, vào đêm xảy ra vụ án, có kẻ vô tình nhìn thấy một con bạch xà khổng lồ xuất hiện bên bờ sông Hoài Lan.

Dù vậy, nhân chứng là một kẻ nghiện rượu, thần trí không tỉnh táo, nên lời kể của hắn chẳng được mấy ai tin tưởng. Hầu hết dân chúng đều coi đó là hồ ngôn loạn ngữ.

Trần Mục cũng từng đích thân đi hỏi thăm người này, nhưng đối phương thực sự mơ mơ hồ hồ, không khai thác được gì thêm. Cuối cùng hắn đành bỏ qua.

Dẫu vậy, sau thảm án, không ít người nghĩ rằng Cúc Xuân Viện sẽ phải đóng cửa mãi mãi.

Nhưng không ngờ, chỉ sau một tháng, thanh lâu này lại mở cửa trở lại, rầm rộ hơn trước. Lão bản ở phía sau màn (ông trùm) quả thực gan lớn, còn những nữ tử kia, dù e sợ nhưng vì sinh tồn cũng không thể làm trái lệnh.

Trong lúc xuất thần suy nghĩ, Trần Mục bị kéo trở lại thực tại bởi tiếng bước chân dồn dập vang lên trên cầu thang.

Một nam tử trẻ tuổi, mặc quần áo nha dịch, toàn thân ướt sũng mưa, bước tới bàn hắn.

Người này là Trương A Vĩ, thuộc hạ của Trần Mục.

Trần Mục không nói gì, chỉ rót một chén rượu đưa qua để y ấm người.

Trương A Vĩ uống cạn, lau miệng rồi nói:

"Ngõ hẻm Liễu Xuân phía tây, phía đông lưng sông, bên cầm thư viện, tất cả đều đã cẩn thận tuần tra qua. Hoàn toàn bình thường. Đám nữ nhân kia cứ an tâm mà bán *tàu đi."

Lời cuối của hắn rõ ràng mang theo sự mỉa mai đầy bất mãn.

Trần Mục không trách, bởi hắn hiểu được nỗi oán hận trong lòng Trương A Vĩ.

Hôm nay vốn dĩ là ngày nghỉ, hơn nữa trong nhà còn an bài cho hắn một buổi xem mắt. (chuẩn bị đi hẹn hò túi mù thì sếp gọi đi OT thì chả cay :))), mn thông cảm cho khứa A Vĩ nhé)

Thế nhưng, chỉ vì Cúc Xuân Viện mở cửa buôn bán trở lại, Huyện thái gia lo sợ có chuyện không hay xảy ra, liền ra lệnh cho đám bộ khoái bọn họ đi tuần tra.

Việc này, đặt lên thân ai cũng đủ để sinh oán khí.

"Nếu không, ngươi cứ trở về trước đi. Chỗ này ta cùng các huynh đệ nhìn chằm chằm là được."

Trần Mục nói với giọng điệu ôn hòa, như muốn giúp hắn giảm bớt áp lực.

"Đừng, đừng!" Trương A Vĩ vội vàng khoát tay, cười khổ mà nói:

"Haiz! Gần đây tâm tình huyện lệnh đại nhân vốn không được tốt, ta cũng chẳng muốn tự rước rủi ro lúc này."

Hắn hạ giọng, ghé gần thì thào:

Bạn đang đọc Nương Tử Nhà Ta, Không Phải Yêu (Bản Dịch Có Tâm) của Cực Phẩm Đậu Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tnbexe
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.