Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 993 chữ

"Sao lại chưa chắc? Năm xưa chẳng phải chính Thiên Long Pháp Sư đã trấn áp yêu xà dưới tháp Huyền Lôi sao? Giờ yêu xà đào tẩu, ngài ấy không thể làm ngơ được."

Cao Nguyên Thuần vẫn giữ chút hy vọng.

Văn Minh Nhân cười khẩy:

"Tên hòa thượng đó từ khi bước vào ‘Phạn Hư Cảnh’ đã làm mọi chuyện theo ý thích, lại còn đưa ra cái lý luận hoang đường ‘Thượng thiện nhi yêu’.

Nếu ngài ấy không muốn giúp, ngươi có quỳ chết trước mặt cũng vô ích.

Hai năm trước, ngài ấy thậm chí từ chối chiếc cà sa Vô Trần do Thái hậu ban tặng, còn nói những lời bất kính, khiến Thái hậu tức giận suýt nữa sai Thiên Khải Vệ bắt ngài ấy về."

Nghe vậy, thần sắc Cao Nguyên Thuần liền ảm đạm.

Có vẻ con đường này không thể đi được.

Thấy bầu không khí trầm xuống, nho sinh cười nói:

"Thiên Long Đại Sư có giúp hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần chúng ta xác định yêu xà đang ở nơi này, sớm muộn gì nó cũng sẽ lộ diện. Ngày mai chúng ta sẽ chia nhau hành động theo kế hoạch Bộ Đầu."

Nữ tử huyền y và Văn Minh Nhân liếc nhau, khẽ gật đầu.

"Hy vọng các vị có tiến triển, chứ huyện nhỏ này của ta thật sự không chịu nổi thêm rắc rối nào nữa. Hiện tại vụ án của Mục Hương Nhi, ta cũng không biết công bố thế nào."

Cao Nguyên Thuần cười khổ thở dài.

Nữ tử huyền y im lặng một lúc, nhàn nhạt nói:

"Cứ nói là ngộ độc nấm độc đi."

Cao Nguyên Thuần: "..."

Trước mặt, vị tăng nhân dáng người cao lớn, thân hình rắn rỏi.

Trên cổ y đeo một chuỗi Phật châu lớn, tư thế chắp tay đứng yên như một pho tượng đồng đúc từ tinh thiết.

Khí chất toát ra khiến người khác cảm thấy áp lực vô hình, nhìn qua cũng đủ hiểu vị tăng nhân này tu hành không hề tầm thường.

“Muộn thế này rồi, đại sư định đi dạo thanh lâu chăng?”

Trần Mục cất tiếng hỏi.

Tăng nhân trên mặt vẫn giữ nụ cười hòa nhã, thấy một tay Trần Mục đặt lên thước sắt, bèn niệm một tiếng Phật hiệu, chậm rãi nói:

“Thí chủ không cần căng thẳng, bần tăng không có ác ý.”

“Ồ, ta hiểu rồi.”

Trần Mục tháo giày, vất vả moi ra một đồng tiền đồng đen nhẻm từ đế giày, đưa tới trước mặt đối phương, vừa bất đắc dĩ vừa mang chút áy náy:

“Chỉ có bấy nhiêu thôi, trên người ta chẳng còn gì cả, bị thê tử vét sạch rồi.”

“Thí chủ, bần tăng không phải vì chuyện này—”

“Cầm đi, đừng chê ít. Người xuất gia ra ngoài hóa duyên đâu dễ, gió sương dãi dầu.”

“Thí chủ hiểu lầm, thực ra bần tăng là—”

“Cầm lấy!!”

Tăng nhân nhanh chóng nhét đồng tiền vào tay áo.

Lúc này, từ đằng xa, một toán nha dịch tuần tra nghe động tĩnh liền đi tới. Trần Mục giơ tay ra hiệu an toàn, sau đó quay đầu hỏi:

“Có biết siêu độ không?”

“Cũng biết đôi chút.”

“Gần đây chết không ít người, e là vong hồn họ vẫn còn vất vưởng quanh đây. Đại sư là người xuất gia, lấy từ bi làm gốc, xin hãy siêu độ cho họ đi.”

Trần Mục chỉ về phía Cúc Xuân Lâu.

Tăng nhân nhìn theo hướng tay chỉ, trầm mặc hồi lâu, rồi chắp tay niệm Phật, nét mặt hiện lên vẻ từ bi: “Được.”

“Đa tạ đại sư.”

Trần Mục khẽ cười, lúc này mới hạ cây thước sắt đang đặt trên cổ đối phương xuống.

Tăng nhân thở phào một hơi.

Thấy Trần Mục định rời đi, tăng nhân vội nói:

“Thí chủ, hãy nghe bần tăng một lời. Bần tăng thấy ấn đường của thí chủ đen tối, nguyên dương suy tán, e là trong nhà có yêu nghiệt…”

“Dám hỏi đại sư từ đâu đến, tu hành tại ngôi chùa nào?” Trần Mục bỗng cất lời hỏi.

“Bần tăng từ chùa Vô Căn.”

“Vậy thì cút về đó đi.”

“Thí chủ, bần tăng không hề nói bừa. Trong nhà thí chủ quả thực có yêu nghiệt. Có lẽ... yêu nghiệt ấy chính là phu nhân của ngài.”

Vị tăng nhân gương mặt sắc lạnh như sắt, giọng nói cũng trở nên trầm trọng và hào hùng hơn vài phần.

Nghe vậy, nét cười còn sót lại trên mặt Trần Mục dần biến mất: “Đại sư nói, thê tử của ta không phải người?”

“A-di-đà Phật, quý phu nhân của thí chủ, đích thị không phải người!”

Ánh mắt tăng nhân sắc bén như kiếm.

Y nhìn thấy cây thước sắt trong tay Trần Mục từ từ giơ lên, nhưng sắc mặt vẫn không hề biến đổi.

Gương mặt cứng rắn của y như muốn nói: “Hòa thượng liêms như ta đây thì sợ gì chứ?”

Trần Mục mặt không đổi sắc nhìn y chằm chằm, bỗng nhoẻn miệng cười, hạ giọng nói:

“Haiz!! ngươi nói đúng, nàng quả thật không phải người.”

“Ngươi… ngươi biết rồi?”

Tăng nhân ngạc nhiên.

Trần Mục kẹp cây thước sắt vào nách, giọng nói đầy châm biếm:

“Hừ… Mỗi tháng chỉ phát cho phu quân một đồng làm tiền tiêu vặt, ngươi bảo đây là chuyện con người làm ra được sao?”

Dứt lời, hắn quay lưng bỏ đi.

Trần Mục không hề nói đùa.

Tuy rằng cưới được một cô vợ vừa giàu vừa đẹp, nhưng tiền bạc trong nhà toàn bộ đều là do nàng quản, ngay cả bổng lộc hàng tháng của hắn cũng phải nộp đủ không thiếu một xu.

Khổ như này, thử hỏi còn gì để nói!

Tăng nhân im lặng.

Bạn đang đọc Nương Tử Nhà Ta, Không Phải Yêu (Bản Dịch Có Tâm) của Cực Phẩm Đậu Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tnbexe
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.