Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 998 chữ

Chuyện này đúng là không giống việc của con người làm thật. Nhưng mẹ nó có liên quan gì đến ta chứ!

Tăng nhân trầm giọng: “Thí chủ à, Thí chủ… bần tăng xin nhắc lại lần nữa, thê tử của ngài chính là yêu tinh tu luyện ngàn năm!”

Trần Mục dừng bước, quay đầu nhìn y.

“Là cái gì?”

“Yêu tinh!”

“Haiz, ngươi nói đúng, nàng đúng là một yêu tinh!”

Trần Mục hạ giọng, nói đầy ẩn ý:

“Tối hôm trước giày vò cả đêm, lưng ta giờ vẫn còn đau nhức đây. Không phải yêu tinh thì là gì? Ngươi nhìn xem, nhìn đống thuốc ta mua đi, là đặc trị… bổ thận!”

“...”

Nhìn bóng lưng Trần Mục dần khuất, vị tăng nhân ánh mắt trầm tĩnh, một hồi lâu mới khẽ thở dài:

“Yêu mê hoặc tâm trí. Khó chữa, thiện tại thiện tại”

Bước qua con hẻm Lăng Nha mới xây, Trần Mục trở về nhà.

Ngôi viện không lớn nhưng tinh tế, là nơi ở mới do Bạch Tiên Vũ mua lại từ một phú ông sa sút, tốn không ít bạc.

Trong sân có giả sơn, nước chảy róc rách, khắp nơi trồng đầy hoa cỏ, tạo nên phong vị thanh nhã.

Đi men theo hành lang, qua một khúc quanh, Trần Mục từ xa thấy một thiếu nữ vận váy dài màu thanh nhạt đang bưng đĩa hoa quả, bước đi dưới ánh trăng.

Dáng vẻ yểu điệu, thuần thục, từng bước từng bước nhẹ nhàng.

“Muộn thế này mà nha đầu đó vẫn chưa ngủ à?”

Nhìn thiếu nữ, Trần Mục chợt nảy ý nghĩ trêu đùa, liền lùi về sau góc tường đứng đợi.

Nhưng đợi mãi không thấy tiếng bước chân lại gần.

Không nhịn được, hắn thò đầu ra nhìn, chỉ để đối diện với một con rắn nhỏ màu xanh, lưỡi đỏ lè lè, đôi mắt lạnh lẽo dựng đứng.

“Vailol CMN!”

Trần Mục giật nảy, loạng choạng suýt va vào bàn đá phía sau.

“Phì!”

Thiếu nữ đối diện bật cười ngặt nghẽo, thân mình run rẩy, đường cong trước ngực càng thêm hoàn mỹ, tay cầm con rắn giả đung đưa:

“Tỷ phu, gan cũng nhỏ quá rồi đi, như vậy còn gọi là đàn ông được sao?”

Cô gái tên Thanh La, là muội muội của Bạch Tiên Vũ.

Nói là muội muội, thực ra hai người không có quan hệ huyết thống với nhau, mà chính xác mà nói, nàng là tỳ nữ thân cận của Bạch Tiên Vũ.

Thanh La được nhà họ Bạch nhận nuôi từ nhỏ, chủ tớ thân thiết như tỷ muội, nên Bạch Tiên Vũ luôn đối đãi nàng như em gái ruột.

Tính tình nha đầu này hoạt bát, tinh quái, rất được lòng người.

Khi bị trêu ngược lại, Trần Mục không vui nói:

“Một cô nương như ngươi, chơi gì mà toàn rắn với rết?”

“Không chơi rắn thì chơi gì?”

Thanh La bước đến gần, đặt bàn tay trắng nõn của nàng lên ngực Trần Mục, cười đùa trêu chọc:

“Hay là.. hay là ta chơi.. tỷ phu nhé?”

Trần Mục bị nghẹn họng, không biết đáp lại thế nào.

Cô nàng đúng là đáng yêu, nhưng đôi khi ăn nói quá bạo dạn, không chút kiêng dè.

“Ơ, tỷ phu mua nhiều thuốc thế này làm gì?”

Thấy những gói thuốc rơi dưới đất, Thanh La cúi xuống nhặt lên, khuôn mặt lộ vẻ kỳ quặc nhìn Trần Mục:

tỷ phu, thân thể cũng yếu quá đi, trẻ thế mà đã phải uống thuốc, bảo sao tỷ tỷ dạo này chẳng chịu về nhà.”

Đã quen với mấy lời linh tinh của nàng, Trần Mục chỉ lắc đầu nhặt thuốc:

“Tỷ tỷ ngươi lại đi đâu rồi?”

“Nàng sang nhà Lão Vương bên cạnh học may đồ rồi.”

“Lại đi nữa à?”

Sắc mặt Trần Mục thoáng chút khó coi.

Gần đây thê tử hắn thường xuyên đến tiệm may của Lão Vương, có lần về muộn đến tận nửa đêm.

Thậm chí hôm qua còn qua đêm không về.

Dẫu sao, Trần Mục cũng không lo ngại tình huống ngưu đầu nhân (cắm sừng) như huyện thái gia.

Bởi gã thợ may biệt danh “Lão Vương” kia nổi tiếng kia thực ra là một góa phụ (nữ) chua ngoa, độ hung hãn chẳng kém gì Sư Tử Hà Đông trong truyền thuyết.

Chỉ là dạo này huyện Thanh Ngọc án mạng xảy ra liên miên, dân chúng ai nấy đều hoang mang lo sợ.

Khắp huyện như bị phủ một tầng sương mỏng, bóng tối và u ám.

Trong bối cảnh đó, Trần Mục không khỏi lo lắng cho sự an toàn của thê tử, dù tình cảm vợ chồng họ không sâu đậm như người ngoài tưởng tượng.

“Haizz, vợ càng xinh đẹp, càng khiến người ta nhức đầu.”

Hắn bóp trán, thở dài.

“tỷ phu, ta mua được một ít lê, thử xem ngọt không.”

Thanh La nhấc đĩa hoa quả trên đất lên.

Do cúi xuống nên cổ áo nàng hơi rộng, từ góc độ của Trần Mục, hắn thấy rõ một cảnh xuân không nhỏ.

“Thử một quả đi mà.”

Thanh La cầm quả lê đưa tới trước mặt hắn.

Trần Mục nuốt khan, không kìm được buột miệng khen:

“Quả lê này lớn thật lớn, trắng thật trắng nha!”

“Rõ ràng, đây là lê mua từ phố Đông Sam đấy.”

Thanh La hoàn toàn không nhận ra bản thân vừa bị trêu ghẹo, chỉ cười híp mắt như vầng trăng khuyết khi nghe lời khen.

Cắn một miếng lê, Trần Mục vừa nhai vừa lẩm bẩm:

“À, vừa nãy ta gặp một hòa thượng.”

“Hòa thượng?”

Thanh La hơi nhướn mày.

Trần Mục gật đầu:

“Không biết từ đâu xuất hiện một hòa thượng giả, còn nói tỷ tỷ ngươi là yêu tinh tu luyện ngàn năm, ngươi nói xem, buồn cười không?”

Bạn đang đọc Nương Tử Nhà Ta, Không Phải Yêu (Bản Dịch Có Tâm) của Cực Phẩm Đậu Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tnbexe
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.