Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 967 chữ

Thanh La nheo mắt, nụ cười trên môi thêm vài phần kỳ lạ:

“Vậy tỷ phu nghĩ sao?”

“Ta đâu có ngốc.”

Trần Mục trợn mắt:

“Nếu tỷ tỷ ngươi thật sự là yêu tinh, ta còn vui không kịp, ít ra cũng có cơ hội trải nghiệm cảm giác nhân yêu…”

Nhận ra lời mình quá đà, hắn lập tức im bặt.

“hì hì, tỷ phu trông đáng yêu thật.”

Thanh La che miệng cười khúc khích, nghiêng đầu nghĩ ngợi, bỗng kiễng chân ghé sát tai Trần Mục, nhẹ giọng nói:

“Tỷ phu, không giấu nữa, thật ra… chúng ta là xà yêu đấy~"

“Tỷ phu, không giấu nữa, thật ra… chúng ta là xà yêu đấy~"

Thiếu nữ kiễng chân, ghé sát bên tai Trần Mục, hương thơm nhè nhẹ từ thân thể nàng lan tỏa, hòa quyện mùi xạ lan ngọt ngào thoang thoảng qua cổ áo.

Trần Mục giật giật mí mắt, đẩy nàng ra xa:

“Tiểu nha đầu, đừng đùa với lửa, tỷ phu ngươi dù gì cũng chỉ là một nam nhân bình thường thôi.”

“Ta đáng sợ đến thế sao?”

Thanh âm của Thanh La ngọt ngào, môi đỏ cong lên, đôi mắt long lanh như thể bị oan ức, càng khiến người ta không đành lòng trách mắng.

Có thể đụng chạm hay không, chẳng lẽ ngươi không tự hiểu rõ?

Mặc kệ biểu cảm làm nũng của cô em vợ xinh đẹp, Trần Mục quay người về phòng.

Căn phòng hơi lạnh lẽo nhưng sạch sẽ, đơn sơ mà nhã nhặn, điểm xuyết độc nhất là một bức tranh thủy mặc treo trên tường.

Trong tranh, mấy nhánh mai khẽ lay động, nét mực mạnh mẽ vang dội.

Đó là tác phẩm do chính tay nương tử nhà hắn vẽ.

Đây là căn phòng của Trần Mục và Bạch Thiển Vũ. Từ khi thành thân đến nay, cả hai vẫn luôn ở đây.

Ở góc trái là tấm đệm mỏng trải trên nền đất, nơi Trần Mục nằm ngủ mỗi đêm. Không gian thoáng đãng, khí hậu dễ chịu, thậm chí có thể cảm nhận được hương vị của đất trời.

Nói thẳng ra, hắn ngủ dưới đất…

Đúng vậy, không sai chút nào, thật sự là nằm đất ngủ!!!

Người vừa huênh hoang với hòa thượng rằng nương tử của mình là một tiên tử, thế mà từ ngày thành thân tới giờ vẫn chưa được nếm trải hương vị động phòng hoa chúc.

Buồn cười không chứ?

Không phải vì Trần Mục có vấn đề gì, mà là do nàng không chịu ngủ chung giường với hắn. Nàng bảo rằng đó là phong tục quê nhà.

“Thành thân đủ ba năm mới được động phòng.”

Trần Mục chưa từng nghe qua loại phong tục kỳ quái này, nhưng cũng chẳng muốn ép buộc. Dù sao tính tình vợ hắn rất cương liệt, lỡ chọc giận, e rằng sẽ xảy ra án mạng.

Haiz!! (Hàizzz)

Thôi thì đành chờ.

Dù sao ba năm cũng chẳng phải khoảng thời gian quá dài.

Đợi đến ngày mãn hạn, khà khà, hắn sẽ nhếch mép, nở nụ cười lạnh và nói với nàng:

“ Thời gian ba năm đã hết, ngoan ngoãn bò lên giường cho gia!”

Nghĩ tới cảnh đó, chắc chắn sẽ rất oai phong.

Thay quần áo, rửa mặt qua loa, Trần Mục thoải mái ngồi xuống ghế gỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thuốc đã được Thanh La mang ra sau bếp sắc.

Dù tính tình nàng có phần nghịch ngợm, nhưng lại rất biết điều, luôn tỏ ra thân thiết với tỷ phu, hiếm khi gây chuyện.

Điều duy nhất khiến hắn đau đầu là cái miệng “đánh lái” của nàng.

Mà đối tượng trêu chọc thì lúc nào cũng là hắn.

May mà dạo gần đây hắn đã trở nên bình thản như một kẻ xuất gia, nếu không, nhất định sẽ cho nàng biết rõ hậu quả nghiêm trọng của việc "nữ tài xế" lái xe bậy bạ.

Không chỉ là đụng xe trước sau đâu, chuyện còn dài nhiều thế! Hừ, có mà chuyển thành phim, ít nhất cũng phải vài chục GB…. thôi được rồi, không nghĩ nữa.

Hạ ánh sáng của ngọn đèn dầu trên bàn, Trần Mục bắt đầu suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong đêm nay.

Từ hành động của vị huyện thái gia, dường như ông ta cố ý để hắn biết được điều gì đó. Nhưng đáng tiếc, bị gã nam tử áo xanh cản lại.

Điều này chứng tỏ vụ án này thực sự ẩn chứa bí mật không thể để người ngoài biết.

“Chẳng lẽ trên đời này thực sự có yêu ma quỷ quái tồn tại sao?”

Trần Mục xoa cằm, trầm tư.

Là một thanh niên trưởng thành trong tư tưởng Mác-Lênin, hắn đối với những thứ kỳ bí kiểu này lại khá hứng thú.

Nhớ lại bạn gái thứ ba của mình, cô ấy là một streamer chuyên khám phá ngoài trời.

Dù nhát gan nhưng lại nghiện mạo hiểm, thường kéo hắn đi vào những nơi như bệnh viện cũ, trường học bỏ hoang, nhà máy hoang phế vào giữa đêm khuya để tìm "oan hồn" tăng cảm giác kích thích.

Lâu dần, ngay cả hắn cũng bị lây nhiễm cái sở thích quái đản đó…

Tất nhiên, trong quá trình khám phá, đôi khi cả hai sẽ tắt livestream để tiến hành một vài "tương tác nhỏ" thú vị. Nhưng những chuyện đó không tiện kể ra đây.

(Kể thì các người cũng chẳng hiểu được đâu. =.=)

“Nếu Mục Hương Nhi thực sự bị oan hồn nhập vào người, vậy vì sao nàng lại xuất hiện ở Cúc Xuân Lâu? Mục đích của nàng là gì?”

Bạn đang đọc Nương Tử Nhà Ta, Không Phải Yêu (Bản Dịch Có Tâm) của Cực Phẩm Đậu Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tnbexe
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.