“Sở Sái Thanh bảo tiếng thét xuất phát từ tầng ba, nhưng nha dịch đã lục soát toàn bộ mà không tìm thấy gì, cũng không có cô nương nào bị thương. Điều này cho thấy tiếng thét chính là của Mục Hương Nhi.”
“Nếu thật sự bị oan hồn nhập, vậy sao nàng lại hét lên, chẳng lẽ thực sự có kẻ muốn hại nàng?”
Hồi tưởng lại cảnh tượng trên cầu tối nay, Trần Mục cau chặt mày.
Hắn vẫn không thể nào xâu chuỗi được mọi sự việc một cách mạch lạc.
Trong suy nghĩ của hắn, bất kể là người hay yêu quái, chỉ cần gây án thì chắc chắn phải có động cơ.
Chỉ cần nắm được manh mối, lần theo từng bước, cho dù có là con gái của Thần, hắn cũng có thể moi ra từ trong hang chó.
“Thôi, giờ nghĩ nữa cũng vô ích, mai đến hỏi thẳng huyện thái gia, ngủ cái.”
Nghĩ ngợi mãi mà không tìm được lời giải, cơ thể mệt mỏi sau một ngày dài càng thêm nặng nề, Trần Mục xoa xoa thái dương, quyết định không suy nghĩ lung tung nữa.
Thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, hắn định chợp mắt một chút.
Ngày mai, chỉ cần có cơ hội hỏi riêng huyện thái gia trong phòng, chắc chắn hắn sẽ moi được chút bí mật.
Khi sắp chìm vào giấc ngủ, hình ảnh tên hòa thượng bỗng thoáng hiện trong đầu, khóe môi hắn khẽ nhếch, lẩm bẩm:
“Nương tử nhà ta... không phải yêu.”
—---
“Phu quân...”
Không rõ từ lúc nào, một luồng hơi lạnh nhẹ nhàng áp lên người, Trần Mục mơ màng mở mắt, vô thức nắm lấy chiếc chăn phủ trên người.
Trước mặt hắn là một nữ tử mặc váy trắng, dung nhan dịu dàng đang chăm chú nhìn hắn.
Ngũ quan của nàng đẹp đến kinh diễm.
Khuôn mặt trái xoan mang nét cổ điển thanh tao, làn da trắng như ngọc, dáng người mảnh mai, yểu điệu. Dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ đẹp của nàng càng thêm phần dịu dàng, ý vị.
Trong đôi mắt nàng lúc này, có chút mệt mỏi xen lẫn vẻ áy náy.
Chính là nương tử, nương tử của hắn!
Nàng đã về từ nhà lão Vương.
Trần Mục ngồi dậy, liếc nhìn trời tối đen như mực bên ngoài, ngáp một cái rồi hỏi:
“Giờ là canh mấy rồi?”
“Canh tý .”
Bạch Thiển Vũ rót một chén trà ấm, đặt xuống bên cạnh Trần Mục.
Nhìn mái tóc nàng có chút rối, Trần Mục định đưa tay vuốt lại nhưng nàng tránh đi, khiến hắn chỉ biết gãi mũi cười trừ:
“Ta còn tưởng tối nay nàng lại không về nữa chứ.”
Bạch Thiển Vũ dịu giọng áy náy:
“Phu quân không cần đợi thiếp đâu, như vậy chỉ làm hại sức khỏe thôi.”
“Ta đâu có đợi nàng, chỉ đang suy nghĩ vài chuyện, không ngờ lại ngủ quên...” Hắn ngừng lại, phát hiện bát thuốc trên bàn vẫn còn bốc khói, bèn giả vờ ngạc nhiên:
“Ủa, thuốc sắc xong rồi sao?”
Bạch Thiển Vũ khẽ vén lọn tóc bên tai, nói:
“Tiểu nha đầu ấy tay chân vụng về, làm thuốc bị sắc quá lửa. Hay là để thiếp sắc lại một bát khác cho chàng nhé?”
“Không cần đâu, ta thấy nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Trần Mục xua tay, bưng bát thuốc lên uống từng thìa. Nóng thì không nóng, nhưng vị đắng quả thật rất nồng.
Bát thuốc này vốn là do huyện thái gia bỏ ra một số tiền lớn, nhờ Đoạn thần y kê đơn điều dưỡng. Người thường không dễ mà nếm thử được.
Ngồi một bên, đôi mắt đẹp của Bạch Thiển Vũ chăm chú nhìn hắn, không rời.
Bị nhìn đến mức cảm thấy kỳ lạ, Trần Mục hỏi:
“Sao thế?”
Bạch Thiển Vũ mím đôi môi đỏ mọng, do dự một lúc rồi nhẹ giọng nói:
“Phu quân... hình như thân thể chàng rất hư nhược.”
“Khụ khụ khụ—”
Trần Mục bị sặc thuốc, ho sặc sụa.
Hư nhược cái đầu nhà nàng!
Cả nhà nàng mới hư ấy!
Bạch Thiển Vũ vội đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn, giọng đầy tự trách:
“Cũng tại thiếp không chu đáo nghĩ đến sức khỏe của phu quân, để chàng phải nằm đất suốt. Từ nay, hay là phu quân ngủ trên giường đi.”
Hả?
Trần Mục lập tức ngừng ho.
Ngẩng đầu nhìn đôi môi đỏ mọng của nương tử, hắn cứ tưởng mình nghe nhầm:
“Nàng nói... để ta ngủ trên giường?”
“Ừm, chàng ngủ trên giường, thiếp ngủ dưới đất.”
“...”
Trần Mục cạn lời, bất mãn nói:
“Thôi, nàng cứ ngủ trên, ta ngủ dưới.”
Là một nam nhân, làm sao có thể để nương tử của mình chịu thiệt được? (Bác nào có vợ là hiểu ha :))) )
“Nhưng mà...”
“Không sao, thân thể ta không yếu đâu! Không tin để ta làm ba trăm cái hít đất cho nàng xem?”
Bạch Thiển Vũ không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng chuyển đề tài:
“Dạo gần đây thiếp học được kiểu may mới từ tỷ tỷ họ Vương. Mấy hôm nữa thiếp sẽ may cho phu quân một bộ, cũng vừa lúc y phục của chàng đã cũ cả rồi.”
“Vậy thì đa tạ nương tử.” Trần Mục khẽ gật đầu.
Ngẫm lại, ngoài việc không chịu ngủ chung giường, vị phu nhân trước mặt này quả thật không có điểm nào để chê trách.
Dù là thái độ đối xử với hắn hay cách hành xử thường ngày, nàng đều thể hiện trọn vẹn phẩm chất của một người vợ lý tưởng.
Có được thê tử như vậy, còn cầu gì hơn?
Sau bữa khuya đơn giản, hai người ngồi trò chuyện thêm một hồi về những chuyện đời thường.
Đăng bởi | tnbexe |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |