Phần lớn là Bạch Thiển Vũ kể.
Chẳng hạn như cửa tiệm nhà họ Trương đã chuyển nhượng cho người khác, hay tiểu thiếp của một địa chủ nào đó mắc bệnh kỳ lạ, rồi thì nhà ai đó vừa gặp khó khăn vì sản phụ sinh nở khó khăn...
Những câu chuyện tầm phào tưởng chừng nhạt nhẽo, nhưng lại là gia vị ngọt ngào trong cuộc sống vợ chồng.
Đến tận canh ba, cả hai mới tắt đèn đi ngủ.
Trần Mục vẫn nằm trên đất, nhưng lần này, Bạch Thiển Vũ đã chuẩn bị thêm một tấm nệm mềm, khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trong bóng tối, nghe thấy tiếng vải áo sột soạt khi nàng thay y phục, Trần Mục thầm thở dài.
Thắp đèn được vào thời điểm này chắc chắn là một loại phúc lợi.
Nhưng hắn đâu dám đòi hỏi.
“Phu quân?”
Một lúc lâu sau, giọng nói dịu dàng mà mềm mại của Bạch Thiển Vũ bất ngờ vang lên trong bóng tối.
Trần Mục đang chập chờn sắp ngủ, đành mở mắt ra.
Mặc dù căn phòng tối om, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được nàng đang nghiêng người, đôi mắt sáng long lanh hướng về phía hắn.
“Nha đầu Thanh La nói... có một hòa thượng đang dây dưa với chàng.”
Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Trần Mục ngẩn người một lúc rồi bật cười:
“Chỉ là một tên giả hòa thượng thôi, chắc muốn lừa tiền. Dạo này bọn lừa đảo nhiều lắm.”
“Hắn đã nói gì?”
“Hắn bảo nàng không phải người, mà là yêu tinh tu luyện ngàn năm.”
“Ồ.”
Nàng chỉ khẽ đáp, sau đó không nói gì nữa.
Một lúc sau, khi Trần Mục vừa thiếp đi, giọng nàng lại vang lên:
“Phu quân, chàng có giận không?”
“Hả?”
“Người đó dám vu oan nương tử của chàng như vậy, chàng không tức giận à?”
Trần Mục sững sờ một lúc, rồi bật cười:
“Nương tử, ngày mai ta sẽ tìm hắn, đánh cmn nhà hắn, cho hắn một trận ra trò!”
“Thân thể chàng yếu ớt như vậy, không đánh lại hắn đâu.”
“...”
Trần Mục nghẹn lời, không biết phải đáp thế nào.
“Phu quân?”
“Ơi?”
“Nếu lần sau hắn lại quấy rầy chàng, chàng hãy nói với hắn...Đừng để nương tử nhà ta tức giận. Nương tử của ta nổi giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng.”
“À... được.”
“Phu quân?”
“Ơi?”
“Hay là chàng lên giường ngủ đi.”
“Không cần đâu.”
“Ta sẽ ngủ chung với chàng.”
“Thật chứ?”
“Ta đùa thôi.”
“..."
Sáng sớm, trời vừa hửng sáng, bên ngoài cửa sổ vẫn còn chìm trong sắc xám xanh u tịch.
Nhưng trên giường, bóng dáng của Bạch Thiển Vũ đã không còn.
Trên bàn rửa mặt là khăn lông, nước ấm, bàn chải răng làm từ lông heo, nước súc miệng và một chén trà nóng để dịu cổ họng.
Đủ để thấy sự chu đáo của nàng.
Từ khi thành thân, mỗi ngày đều như vậy.
Dù gia cảnh không nhỏ, nhưng ngoài ba người bọn họ, trong nhà chẳng có hầu gái hay gia nhân nào. Thỉnh thoảng chỉ thuê vài người tới quét dọn sân vườn.
Việc giặt giũ, nấu ăn, dọn dẹp vặt vãnh đều do Thanh La đảm nhận.
Còn những chuyện quản lý chi tiêu trong nhà, tất cả được Bạch Thiển Vũ sắp xếp đâu vào đấy, chưa từng có sai sót.
Trong khi đó, Trần Mục lại giống như một “tiểu bạch kiểm” (trai bao) được bao dưỡng.
Sau khi rửa mặt xong, Trần Mục bước vào sảnh chính trong nhà. Quả nhiên, trên bàn ăn đã bày sẵn những món ăn nóng hổi, thơm ngon.
Thanh La, mặc một chiếc váy xanh biếc, đang xếp bát đũa, miệng khe khẽ ngâm nga một giai điệu nhỏ.
Dáng người mảnh mai uyển chuyển của nàng tựa như một vũ điệu mê hoặc.
Nhìn nàng, Trần Mục bỗng nhớ tới lời nói hôm qua của cô bé: "Chúng ta là xà yêu."
Nhìn kỹ, quả thật dáng vẻ nàng giống một xà tinh vậy.
Thấy Trần Mục, ánh mắt Thanh La khẽ cong lên như vầng trăng non.
“Đại ca, uống thuốc xong tinh thần chàng tốt hẳn, nhìn không còn yếu nữa. Hay tối nay đi Cúc Xuân Lâu giải trí đi? Muội mời.”
“Thanh La!”
Giọng trách nhẹ của Bạch Thiển Vũ vang lên.
Nàng ngồi ở góc phòng, khẽ khép cuốn sổ kế toán lại, ánh mắt thoáng lộ vẻ nghiêm khắc:
“Không biết lớn nhỏ, ăn nói kiểu gì vậy?”
“Muội chỉ đùa chút thôi mà.”
Thanh La chun mũi, làm vẻ hối lỗi nhưng trông vẫn tinh nghịch.
“Đùa cũng phải đúng lúc.” Bạch Thiển Vũ không nhìn cô bé mà khẽ liếc sang Trần Mục, nhấn mạnh:
“Hơn nữa, hắn là tỷ phu của muội.”
“Đùa với tỷ phu mới càng vui!”
Thanh La lẩm bẩm rồi im lặng, không nói thêm.
Trần Mục nhìn những món ăn đẹp mắt, mùi hương nhẹ nhàng xộc lên mũi, không khỏi cảm thán:
“Thanh La, tài nghệ nấu nướng của muội ngày càng tiến bộ. Sợ rằng thần tiên trên trời nếm thử xong cũng chẳng muốn quay lại tiên giới.”
“Đại ca, miệng chàng ngọt như vậy, có phải định gạt muội không đấy?”
Thanh La cười khúc khích, tay gắp một miếng đậu phụ trắng nõn, đưa tới sát môi Trần Mục:
“Đại ca, nếm thử đậu phụ của muội đi.”
Hương thơm dịu nhẹ từ nàng lan tỏa, nhưng Trần Mục lại cảm giác muốn ho khan.
Hắn liếc sang nương tử đang cúi đầu xem sổ, vội vàng dùng đũa của mình gắp miếng đậu phụ, bỏ vào miệng.
“Xì, nhát gan!”
Thanh La bĩu môi, trừng mắt lườm hắn rồi làm một bộ mặt quỷ đáng yêu.
Ở bên kia, khóe môi Bạch Thiển Vũ khẽ cong lên.
“Ngon lắm.”
Đăng bởi | tnbexe |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |