Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 995 chữ

Cảnh tượng vô cùng chói mắt.

“A Vĩ!”

Còn chưa kịp phản ứng, Trần Mục đã cảm thấy hai chân mình bị thứ gì đó kẹp chặt, cơn đau nhói lên.

Giây tiếp theo, cơ thể hắn bị kéo xuống mạnh mẽ.

Trước mắt chỉ còn một màn đen kịt.

Sau đó, đầu hắn bị xoay ngược 180 độ—

Trước lúc chết, hắn chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng Gia Cát Phượng Sồ gào lên giận dữ.

Trần Mục: “…”

Chết tiệt!"

“Không đúng! Không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của yêu vật thi triển pháp thuật, chứng tỏ nơi đây cũng không phải hiện trường đầu tiên mà Mục Hương Nhi tử vong!”

Gia Cát Phượng Sồ khẽ nhíu mày, trầm tư nói. Trong lòng hắn không khỏi sinh ra chút bực bội.

Mỗi lần manh mối vừa được tìm ra thì lại bị đứt đoạn, thực sự khiến người ta phát điên.

Yêu tinh chết tiệt, ngươi không thể phối hợp chút sao?

Nhưng lời vừa dứt, hắn bỗng nhận ra Trần Mục vẫn chưa lên tiếng. Quay đầu lại nhìn, hắn thấy Trần Mục đang nắm chặt tóc mình, vẻ mặt tràn ngập đau đớn, biểu cảm chẳng khác nào bị táo bón.

“Ê, ngươi làm sao vậy?”

Gia Cát Phượng Sồ nhíu mày hỏi.

Trương A Vĩ cũng nhận ra sự khác thường của Trần Mục, bước tới lo lắng: “Đại ca, ngài không sao chứ?”

Mẹ kiếp, đầu ta như sắp nổ tung!

Không giống lần trước khi thời gian đảo ngược, lần này Trần Mục cảm giác trong đầu mình như có vô số viên kẹo nhảy nhót điên cuồng, lại như có lưỡi dao sắc bén đang cắt xuyên qua não.

Từng nhát... từng nhát...

Dường như ngay giây tiếp theo, đầu hắn sẽ vỡ tung như quả dưa hấu.

“Có yêu vật!”

Trần Mục gồng mình chịu đựng cơn đau dữ dội trong đầu, lập tức túm chặt cánh tay Trương A Vĩ, lao thẳng về phía Gia Cát Phượng Sồ, miệng hét lớn: “Có yêu vật! Nhanh giết yêu vật!”

Gia Cát Phượng Sồ ngớ người, mặt đầy dấu hỏi chấm.

Chuyện quái gì thế này?

Tên nhãi này bị điên rồi sao?

Trần Mục dán sát người vào Gia Cát Phượng Sồ, mắt không ngừng dò xét mặt đất, giọng gấp gáp:

“Con yêu tinh có thể đang ẩn núp bên dưới!”

“Không thể nào!”

Gia Cát Phượng Sồ cười khẩy, nói: “Nếu có, ta đã phát hiện ra từ lâu. Ngươi nghĩ đệ tử Quan Sơn Viện bọn ta chỉ biết ăn chay sao?”

“Thật sự có, ta không lừa ngươi! Mau lấy pháp khí bảo vệ chúng ta trước đi!”

Nhớ lại cảm giác bị bẻ gãy cổ lần trước, mặt Trần Mục tái nhợt như tờ giấy. Hắn tuyệt đối không muốn trải qua thêm lần nào nữa.

Cái chết đó... thật sự quá đau đớn!

Thấy vậy, Gia Cát Phượng Sồ vẫn không tin, còn buông lời đanh thép:

“Ngươi đừng lên cơn nữa. Nếu bên dưới thực sự có yêu vật, ta sẽ ăn ba cân phân ngay tại chỗ, còn nhai kỹ nữa!”

Hắn không phải tự cao hay thiếu não.

Trần Mục chỉ là một bộ đầu nhỏ bé, làm sao có khả năng phát hiện yêu khí tốt hơn đệ tử Quan Sơn Viện như hắn?

Ngươi nói có là có, vậy chẳng phải mặt mũi ta mất sạch?

Mười bảy năm tu đạo của ta coi như đổ sông đổ biển sao?

Nhưng ngay khi vừa dứt lời, Gia Cát Phượng Sồ đột nhiên cảm nhận được điều gì đó. Sắc mặt hắn biến đổi, mũi chân phải nhanh chóng vẽ một nửa vòng cung trên mặt đất rồi đạp mạnh!

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, hai bóng trắng từ dưới đất bật ra.

Nhìn kỹ lại, hóa ra là hai bộ xương trắng. Dưới ánh mặt trời, bộ xương toát lên vẻ lạnh lẽo, trắng muốt như được quét đầy sơn trắng.

Hai bộ xương giơ ra những chiếc móng sắc nhọn, điên cuồng lao về phía mọi người.

“Bạch Cốt Khôi?”

Sắc mặt Gia Cát Phượng Sồ lập tức trở nên khó coi.

Hắn vội đẩy Trần Mục và Trương A Vĩ ra sau, rút từ trong tay áo ra một lá bùa vàng, phun một ngụm nước bọt lên trên rồi mạnh tay ấn xuống.

Loạt xoạt!

Lá bùa vàng lập tức hóa thành những mảnh giấy sắc bén, nháy mắt nuốt chửng hai bộ xương trắng.

Chỉ trong giây lát, hai bộ xương kinh khủng kia tan thành những mảnh vụn rơi xuống đất, sau đó nhanh chóng hóa thành tro bụi trước mắt mọi người.

Trận chiến kinh hoàng kết thúc trong chớp mắt.

Xong rồi?

Trần Mục nuốt khan một ngụm nước bọt, ánh mắt cẩn trọng nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

Gia Cát Phượng Sồ cầm la bàn xoay một vòng trên mặt đất, sau khi xác định không còn bạch cốt khôi nào khác thì thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Trần Mục sợ đến mức đứng hình, hắn nhếch mép cười khẩy:

“Chỉ hai con bạch cốt khôi thôi mà đã dọa ngươi thành ra như vậy. Ta còn tưởng thật sự có xà yêu chứ.”

Nghe vậy, Trần Mục suýt chút nữa tức đến phát nổ ngay tại chỗ.

Chỉ là hai con?

Ngươi giỏi như vậy sao không sớm phát hiện yêu vật?

Hại ta với A Vĩ chết oan một lần!

Cũng may ta có thời gian đảo ngược, bằng không thì mỹ nhân ở nhà chỉ còn nước thủ tiết cả đời.

Có lẽ nhận ra ánh mắt đầy oán khí của Trần Mục, Gia Cát Phượng Sồ ho khan một tiếng, nói chữa:

“Chủ yếu là lúc nãy ta vừa thi pháp xong, hơi thả lỏng cảnh giác, nếu không ta đã phát hiện sớm rồi.”

Hừ hừ.

Bạn đang đọc Nương Tử Nhà Ta, Không Phải Yêu (Bản Dịch Có Tâm) của Cực Phẩm Đậu Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tnbexe
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.