Trần Mục nhếch mép cười khẩy.
Dù sao thì qua lần này, hắn cũng đã rút ra được kết luận: Kim thủ chỉ (ngón tay vàng) của hắn chỉ có thể kích hoạt khi hắn chết.
Nhưng tại sao sau khi thời gian đảo ngược, lần này hắn lại đau đầu dữ dội như vậy?
Chẳng lẽ năng lực này có giới hạn?
Khi Trần Mục còn đang suy tư, Trương A Vĩ mặt tái xanh lên tiếng với giọng đầy oán trách:
“Gia Cát đại nhân, vừa nãy ngài thề là nếu có yêu vật, ngài sẽ ăn——”
“Câm miệng!”
Chưa đợi Trương A Vĩ nói xong, Gia Cát Phượng Sồ lập tức quát lớn, một tay đập xuống đất, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét khắp xung quanh.
Tư thế này, dường như hắn lại cảm nhận được yêu vật.
Trần Mục và Trương A Vĩ giật nảy mình, vội rút đao, nín thở quan sát.
Nhưng đợi mãi vẫn không có động tĩnh gì.
Gia Cát Phượng Sồ đứng thẳng dậy, phủi tay: “Xin lỗi, cảm giác sai, chỗ này chỉ có hai con bạch cốt khôi thôi.”
Đồ chết tiệt, rõ ràng đang hù bọn ta!
Trương A Vĩ còn định nói tiếp: “Gia Cát đại nhân, vừa rồi——”
“Đừng nói nữa!” Gia Cát Phượng Sồ trợn mắt lườm hắn: “Nhỡ đâu bạch cốt khôi xuất hiện lại, lúc đó ta không bảo vệ được các ngươi thì sao?”
Hăm dọa!
Đây rõ ràng là lời hăm dọa trắng trợn!
Trần Mục trợn mắt, hỏi: “Bạch cốt khôi là loại yêu vật gì?”
Gia Cát Phượng Sồ chỉnh lại vạt áo, giọng điệu lãnh đạm:
“Trước đó ta có nói qua rồi, nơi này còn sót lại oán khí của âm lệ, chứng tỏ từng có người luyện chế thi lệ tại đây.
Những thi lệ này sau khi bị vứt bỏ, bộ xương của chúng sẽ nhiễm sát khí, sau đó phát sinh dị biến. Trong tình huống bình thường, chúng sẽ không bị kích hoạt, nhưng nếu ai đó thi triển pháp thuật gần đây, chúng sẽ thức tỉnh.”
Nghe vậy, Trần Mục gật đầu:
“Vậy chúng xuất hiện tấn công chúng ta là vì ngài đã thi triển pháp thuật, vô tình kích hoạt chúng đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng có thể trách ta sao?”
Gia Cát Phượng Sồ giang tay ra vẻ vô tội.
Không trách ngươi, nhưng năng lực của ngươi đúng là quá kém, yêu vật chui đến tận chân rồi mới phát hiện ra.
Trình độ của Quan Sơn Viện cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trần Mục đè nén ý muốn phàn nàn, hỏi tiếp: “Bạch cốt khôi không liên quan gì đến xà yêu chứ?”
“Không hề liên quan, chúng hoàn toàn không cùng một đường.”
“Vậy thì tốt.”
Trần Mục nhẹ nhõm thở ra.
Gia Cát Phượng Sồ bỗng nheo mắt lại, ánh mắt như nhìn thấu tâm can của Trần Mục: “Tiểu tử, ngươi làm cách nào phát hiện ra bạch cốt khôi?”
Bạch cốt khôi thông thường không tỏa ra yêu khí, rất khó để nhận biết.
Một kẻ phàm nhân như Trần Mục lại cảm ứng trước được, chuyện này thật quá kỳ lạ.
“À...”
Trần Mục cười khổ: “Chỉ là đột nhiên có linh cảm trong lòng, cảm giác này rất khó nói, nhưng quả thực đã cảm nhận được.”
Linh cảm?
Gia Cát Phượng Sồ chìm vào trầm tư.
Chẳng lẽ tên nhãi này sở hữu loại năng lực mà các tu sĩ mơ ước – tiên thiên linh cảm?
Nếu đúng như vậy, thì...
Nghĩ đến đây, sắc mặt Gia Cát Phượng Sồ càng lúc càng đen, đen như đáy nồi, như thể ai đó nợ hắn hai trăm năm mươi lượng bạc.
Đã đẹp trai hơn ta thì thôi đi.
Còn thông minh hơn ta nữa,.. cái này, ta nhịn.
Bây giờ lại còn CMN sở hữu cả tiên thiên linh cảm, rốt cuộc ngươi còn cho người khác sống không đây?
Không lẽ tên này là thiên mệnh chi tử?
Gia Cát Phượng Sồ hít một hơi thật sâu, nhìn về chân trời xa xăm, vẻ mặt nghiêm nghị chưa từng thấy.
“Tiểu tử này, chính là kẻ địch lớn nhất đời ta!"
Rời khỏi Sư Sơn Lĩnh, Trần Mục cùng Gia Cát Phượng Sồ chia hai ngả.
Theo kế hoạch Bộ Đầu, hắn định dẫn Gia Cát Phượng Sồ đến Mã Lăng huyện tiếp tục điều tra vụ án gia đình Mục Hương Nhi, nhưng ai ngờ nửa đường gã này lại đổi ý.
Gia Cát nói có chuyện quan trọng cần xử lý, khiến Trần Mục đành phải cùng Trương A Vĩ đến Mã Lăng huyện tự mình tra xét.
Qua sự việc lần này, quyết tâm tu luyện của Trần Mục càng thêm vững chắc.
Thực lực không đủ, vĩnh viễn chỉ có thể dựa vào người khác.
Chỉ khi bản thân trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ chính mình và gia đình. Dù sao, đây là một thế giới đầy rẫy yêu ma quỷ quái hoành hành.
Dẫu cho hắn có "gian lận bất tử," vẫn có khả năng một ngày nào đó sẽ gặp phải bất trắc.
Tu luyện mới là chính đạo!
Ngoài ra, từ hai lần "tái sinh" vừa qua, Trần Mục cũng rút ra một kết luận tạm thời: Mỗi lần chết đi, hắn chỉ có thể tái sinh về khoảng ba, bốn phút trước khi chết.
Không rõ sau này, thời gian có thể "hồi lưu" dài hơn không.
Ví dụ như chết rồi tái sinh về một giờ trước, một ngày trước, hay thậm chí một tuần trước...
Nếu thế thì sướng biết bao!
Muốn làm gì thì làm, muốn "xử lý" ai thì "xử lý."
Để tiết kiệm thời gian, Trần Mục quyết định chọn đường thủy, vượt ngang qua sông, vừa tiện tĩnh tâm nghiên cứu vụ án.
Đăng bởi | tnbexe |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |