Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 999 chữ

Hai người tìm được một chiếc thuyền tư nhân để thuê.

Đây là loại thuyền nhỏ cải tạo chuyên chở khách qua sông làm sinh kế.

Người chèo thuyền là một hán tử trung niên tầm bốn mươi, họ Tô.

Vì nhiều năm gió táp mưa sa, làn da của gã đen sạm, thô ráp, cơ thể cường tráng, nhưng tính tình lại ôn hòa, lễ độ với khách.

Trên thuyền còn có một cô gái khoảng mười sáu tuổi, là con gái của Tô đại thúc, tên Tô Kiều Nhi.

Da nàng mang sắc nâu lúa mì, dung mạo thanh tú, vóc người cân đối hài hòa, toát lên vẻ trẻ trung, đầy sức sống của một thiếu nữ.

Nàng thường theo phụ thân phụ giúp công việc, bưng trà rót nước cho khách, hoặc làm vài món cá tươi.

Trên thuyền có sẵn một lò lửa nhỏ.

Trần Mục gọi vài phần cá nướng, rồi thoải mái tựa vào đệm lông mềm, lấy xấp ghi chép từ Cúc Xuân Lâu ra xem lại.

Dù đã xem qua trước đó, nhưng nghiên cứu thêm vẫn có ích.

“Ngươi vẫn còn suy nghĩ về mấy thứ yêu ma đó sao?”

Thấy thần sắc Trương A Vĩ có chút mơ màng, Trần Mục tưởng đối phương vẫn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi về Bạch Cốt Khôi. Hắn liền lên tiếng an ủi:

“Không cần như vậy, cứ coi chúng như những hung đồ bình thường mà thôi.”

Trương A Vĩ lắc đầu:

“Ta không sợ, chỉ là đang nghĩ đến chuyện khác.”

“Có ý tưởng mới về vụ án à?”

“Không, không có…”

Trương A Vĩ vội xua tay, cười khổ:

“Trình độ của ta làm gì nghĩ được gì về vụ án. Chỉ bằng một phần mười của bộ đầu cũng đã là tốt lắm rồi.”

“Một phần mười?”

Trần Mục chẳng chút khách khí đả kích:

“Ngươi nếu thật có được một thành của ta, thì đâu đến nỗi giờ còn độc thân. Cùng lắm cũng chỉ được một phần năm mươi mà thôi.”

Trương A Vĩ: “…”

Lặng im hồi lâu, hắn hạ giọng hỏi:

“Bộ Đầu, các nàng ấy… thật sự không có ai trong sạch sao?”

“Cái gì cơ?”

Đang mải phân tích ghi chép, Trần Mục ngẩng đầu, ngẩn ra vì không hiểu ý đối phương.

Trương A Vĩ gãi đầu, cười lúng túng:

“Chỉ là… các cô nương ở Cúc Xuân Lâu ấy… lời ngài nói lần trước…”

Trần Mục chăm chú nhìn hắn, ánh mắt khó dò.

Bị nhìn chằm chằm đến mức không thoải mái, Trương A Vĩ đỏ mặt:

“Ý của ta là…”

“Đừng nói nữa, để ta đoán xem.”

Trần Mục gấp ghi chép lại, cười tủm tỉm:

“Có phải khi làm ghi chép ở Cúc Xuân Lâu, không ít cô nương muốn ngươi chuộc thân giúp họ?”

Trương A Vĩ trừng lớn mắt, vẻ mặt như gặp quỷ:

“Sao ngài biết?”

Trần Mục bật cười hờ hững, hai tay gối sau đầu, một chân gác lên bàn nhỏ, chậm rãi nói:

“Một tháng xảy ra hai vụ án mạng, lần sau lại càng quái dị hơn lần trước. Nếu ta mà ở đó cũng cảm thấy sợ hãi, huống chi là các nàng ấy.

Ban ngày lo âu thấp thỏm, ban đêm lại còn phải ‘chịu trận,’ đúng là khổ thân các nàng mà.”

Trương A Vĩ lặng im không nói gì.

Thấy vậy, Trần Mục lại nói tiếp:

“Có phải mấy cô nương đó còn nói rằng không cần ngươi bỏ tiền, chính họ sẽ tự lo tiền chuộc thân đưa cho ngươi?”

Trương A Vĩ trừng mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc, hiển nhiên lời của Trần Mục đã nói trúng tim đen.

Hắn đã từng chứng kiến sự sắc sảo của Trần Mục, luôn cảm giác rằng trước mặt người này, chẳng có bí mật nào có thể che giấu được.

Trần Mục cười nhạt, chậm rãi nói:

“Ở nơi như Cúc Xuân Lâu, cô nương nào mà không phải người tinh ranh? Không tìm người khác lại đi tìm ngươi, còn sẵn sàng tự móc tiền túi ra, ngươi có biết vì sao không?

Chỉ đơn giản vì ngươi thật thà, dễ mềm lòng, lại dễ ‘đỡ đạn.’

Nếu may mắn, các nàng có thể trở thành chính thất của ngươi, được ngươi yêu thương che chở. Còn kém may, ít nhất cũng nhờ ngươi mà được tự do, dẫu sao cũng tốt hơn là sống mãi trong cái lầu quỷ đó.

Ngoài ra, lý do quan trọng nhất mà họ tìm đến ngươi chính là... thân phận của ngươi.”

“Thân phận?”

Trương A Vĩ ngẩn người, chưa hiểu rõ.

Trần Mục ngồi thẳng dậy, nghiêm túc phân tích:

“Chủ nhân đứng sau Cúc Xuân Lâu không phải kẻ đơn giản. Nếu chuộc thân dễ dàng như vậy, sau vụ án mạng lần trước, các cô nương ấy đã bỏ trốn hết một nửa rồi.

Trước khi tìm đến ngươi, chắc chắn họ cũng từng nhờ cậy những người khác giúp chuộc thân, nhưng đều không thành công, chứng tỏ ông chủ đó không dễ dàng thả người.

Chính lúc này, vai trò của một quan sai như ngươi mới trở nên quan trọng.

Dù ngươi chỉ là một tiểu bổ khoái, nhưng ở khu vực này, ngươi cũng là ‘hoàng đế nhỏ,’ phụ trách an ninh trật tự của cả khu vực quanh Cúc Xuân Lâu.

Nếu ngươi đứng ra chuộc thân, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều. Hiểu chưa?”

“Thì ra là vậy.”

Trương A Vĩ bừng tỉnh, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác phức tạp.

Hắn từng nghĩ rằng các cô nương ấy xem trọng nhân cách chính trực của mình nên mới cầu xin giúp đỡ, không ngờ đằng sau lại ẩn chứa những toan tính sâu xa như vậy.

Hóa ra, sống ở nơi đó, các nàng đều chẳng hề đơn giản.

Bạn đang đọc Nương Tử Nhà Ta, Không Phải Yêu (Bản Dịch Có Tâm) của Cực Phẩm Đậu Nha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tnbexe
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.