Làm thôi!
Hai bên tạm biệt, Lưu Tiểu Lâu lại vào tửu lâu Hồng Ký, chưởng quỹ kia liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, dẫn hắn tới nhã gian lầu ba, bày rượu và thức ăn lên.
Lưu Tiểu Lâu chậm rãi chờ, đợi đến tối, Vệ Hồng Khanh rốt cuộc đã đến.
Nửa năm không gặp, khí độ của Vệ Hồng Khanh càng thêm trầm ổn, dường như tu vi cũng mơ hồ cao thêm vài phần, chỉ là tu vi của Lưu Tiểu Lâu quá thấp, nhìn không thấu, vì thế hỏi: "Tu vi của Vệ huynh tiến nhanh?"
Vệ Hồng Khanh cười một tiếng: "Hai tháng trước, đã vào Luyện Khí tầng sáu."
Lưu Tiểu Lâu rất hâm mộ: "Vệ huynh, nhanh như vậy..."
Vệ Hồng Khanh cảm khái nói: "Danh môn đại tông, chiếm cứ động thiên phúc địa, hơn nữa tâm không tạp niệm, tuyệt không phải tán tu chúng ta có thể tưởng tượng, đương nhiên, vi huynh thân là quản sự ngoại môn, thật ra cũng không đến mức như thế, sở dĩ tăng lên nhanh, cũng dựa vào có người chiếu ứng. Tiểu Lâu hôm nay tới, là có chuyện gì sao?"
Lưu Tiểu Lâu tiến vào chính đề: "Chuyện tháng ba kia, nghe nói Thanh Ngọc Tông theo dõi tửu lâu Hồng Ký."
Vệ Hồng Khanh gật đầu, nói: "Bọn họ tìm được thi thể của nhị đệ Lư Nguyên Lãng và tên họ Trương trong một mộ đạo, trả thi thể lại cho bọn họ, cho nên Thiên Mỗ Sơn cũng đang điều tra chuyện này, Lư Nguyên Lãng giống như phát điên, cuối cùng tra được buổi tối mùng hai tháng ba, nhị đệ hắn đã từng tới tửu lâu Hồng Ký."
Lưu Tiểu Lâu căng thẳng: "Vệ huynh không sao chứ?"
Vệ Hồng Khanh mỉm cười nói: "Lư Nguyên Lãng cũng đã hỏi qua ta chuyện này, nhưng ta không thẹn với lương tâm, đêm đó ta vẫn luôn ở trong tửu lâu không đi ra ngoài, cuối cùng bọn họ tra được, Lư Nhị và Trương quản sự cùng nhau rời khỏi tửu lâu Hồng Ký, có người nhìn thấy. Chuyện này, Lư chưởng môn cũng đã tự mình thông báo cho Thanh Ngọc Tông, cho nên hai nhà đều đang điều tra chuyện này. Tiểu Lâu yên tâm, ngươi đã tới tửu lâu Hồng Ký, cũng không thể chứng minh cái gì, ngươi cũng không có năng lực giết chết Lư Nhị và Trương quản sự, thậm chí không có năng lực tiến vào Đào Nguyên bị Thanh Ngọc Tông phong tỏa nghiêm mật, cho nên không cần phải lo lắng."
Lưu Tiểu Lâu nói: "Nhưng Thanh Ngọc Tông có một chấp sự tuần sát, họ Hầu, trước mắt còn không biết hắn nghe ngóng được cái gì, hắn đã để mắt tới ta. Hôm qua chặn ta ở trấn Ô Sào, hỏi ta tung tích ngày đó, còn có tung tích của Tinh Đức Quân. Hầu Thắng này đã gặp ta ở núi Tinh Đức, lúc ấy bọn họ thanh trừ tán tu các nơi ở nhờ Đào Nguyên, là Tinh Đức Quân bảo vệ thay ta, người qua tay chính là tên họ Hầu!"
Vệ Hồng Khanh giật mình, không khỏi cau mày: "Thế à... thế thì phiền phức rồi."
Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Nói như thế nào?"
Vệ Hồng Khanh nói: "Tên họ Hầu của Thanh Ngọc Tông này cũng có chút danh tiếng, là cao thủ tra án của Thanh Ngọc Tông, nếu bị hắn theo dõi thì khá phiền phức."
------------
Hai người nhấp từng ngụm linh tửu, mỗi người đều tự suy tư.
Không biết qua bao lâu, Vệ Hồng Khanh hỏi: "Tiểu Lâu, ngươi suy nghĩ thế nào?"
Lưu Tiểu Lâu hít sâu một hơi: "Tên họ Hầu đã cướp đi trận bàn mà ta vất vả luyện chế, nói là để cho ta lấy tin tức của Tinh Đức Quân đi đổi. Trận bàn kia, ta đã tìm kiếm mười bảy loại tài liệu, cơ hồ chạy gãy chân, vất vả ba tháng, hao phí năm khối linh thạch mới luyện thành. Quá khó khăn, ta thậm chí còn không biết còn có cơ hội luyện chế một khối trận bàn tiếp theo hay không."
Vệ Hồng Khanh lại rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau, hắn gật đầu: "Ngươi đi tới tòa nhà ở Dương Liễu Loan kia chờ tin tức của ta trước."
Lưu Tiểu Lâu không nhiều lời nữa, đứng dậy rời đi. Một lần nữa trở lại tòa nhà hoang phế này, tìm một gian phòng rồi ngồi xuống tu hành, tay cầm linh thạch, bắt đầu trùng kích huyệt Lao Cung.
Huyệt Lao Cung nằm ở lòng bàn tay, huyệt này một khi đã thông, có thể giải ngũ tâm phiền nhiệt, ức chế lo âu, tĩnh tọa tu luyện càng có chỗ tốt lớn. Hơn nữa huyệt Lao Cung còn là đại huyệt tích trữ chân nguyên nổi danh, Lưu Tiểu Lâu bắt đầu luyện, liền lập tức có cảm ngộ, biết nếu muốn đả thông huyệt này, tồn đầy huyệt trì, ít nhất phải tiêu hết bốn, năm khối linh thạch.
Trên người mình chỉ có bốn khối, cũng không biết có đủ hay không.
Nhưng vẫn là câu nói kia, lâm trận mới mài gươm, không lợi cũng sáng, chuyển hóa nhiều một phần chính là một phần.
Ở trong nhà hoang tu hành ba ngày, Lưu Tiểu Lâu chợt nghe thấy ngoài viện có động tĩnh, đứng dậy xem xét, chỉ thấy trên tường viện lộ ra cái đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, Lưu Tiểu Lâu không khỏi cười: "Đàm huynh."
Đàm Bát Chưởng xoay người nhảy vào, hắc hắc nói: "Tới rồi, Tiểu Lâu thật là nhàn nhã."
Lưu Tiểu Lâu thở dài: "Nào có nhàn nhã gì, lòng nóng như lửa đốt."
Đàm Bát Chưởng vỗ vỗ bờ vai của hắn, đi lại trong nhà, cảm khái nói: "Bất tri bất giác một năm rồi, ngươi nói tòa nhà này hoang một năm, có thể có ma hay không? Nghe nói sau khi người chết, nếu thần thức cường đại, sẽ được lưu lại thế gian, chính là quỷ hồn thế nhân thường nói, cho nên mới có đủ loại thủ đoạn quỷ thần vượt qua người thường..."
Lưu Tiểu Lâu liếc mắt: "Cho dù... Tên kia là gì nhỉ? Đúng rồi, cho dù Lư Tử An và Bình Cô hóa thành quỷ hồn, cũng không phải ở chỗ này, bọn họ được chôn ở phía đông ngoài một trăm dặm."
Đàm Bát Chưởng lại nói: "Nhớ lúc ấy dưới bếp không phải treo thịt khô sao? Sao lại không còn? Còn muốn hấp hai miếng tới ăn..."
Lưu Tiểu Lâu nói: "Không có quỷ hồn, nhưng mà có mèo hoang chó hoang, làm sao có thể giữ lại chờ ngươi?"
Đang nói, Vệ Hồng Khanh cũng tới: "Ai đang đợi Bát Chưởng?"
Đàm Bát Chưởng nói: "Vệ huynh, ngươi đây là tu vi lại thăng rồi hả? Cảm giác cao hơn ta một đầu..."
Vệ Hồng Khanh vỗ vai y: "Cố gắng lên, không được lười biếng một ngày nào."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |