Viện Lục Di (2)
Lưu Tiểu Lâu đợi đến ban đêm, thấy xung quanh không có ai, liền đội nón rộng vành, trùm khăn đen lên, lặng yên tiến vào trong đình. Dùng chân giẫm lên gạch lát dưới đình, phát hiện có một khối tựa hồ là lỏng lẻo, vì thế thử, quả nhiên nhấc lên được.
Nhét một tờ giấy vào, bố trí xong, rời khỏi đình đá. Còn lại, chính là chờ đợi tin tức.
Bờ đông bắc Động Đình Hồ có một phường thị nhỏ tên là Nhạc Dương phường thị, do Thanh Ngọc Tông xây dựng đã mấy trăm năm, nhưng sau khi xây dựng xong, Thanh Ngọc Tông vẫn không để ở trong lòng, vì vậy thanh danh không vang dội, chỉ lớn hơn phường thị đầu đường xó chợ Ô Sào trấn kia một chút, không thể so sánh với phường thị Thiên Môn Sơn.
Bắt đầu từ tháng trước, Thanh Ngọc Tông không biết vì sao lại dốc sức đầu tư xây dựng Nhạc Dương phường thị, giờ phút này trên đường phố đang khởi công xây dựng lầu các liền có mười mấy chỗ, quy chế mở rộng gấp đôi, nghe nói sau này còn phải mở rộng thêm.
Ngoại trừ phòng xá, càng quan trọng hơn là thương nhân, là người. Ngoại trừ các cửa hàng của các tông môn như Chương Long Phái, Động Dương Phái, Thiên Mỗ Sơn đã treo bảng hiệu, còn có Kim Đình Phái của núi Kim Đình, Thái Nguyên Phái của núi Mạc Phụ, Thanh Điền Phái của núi Thanh Điền và các danh môn chính phái khác cũng được mời đến đây mở cửa hàng.
Ngoài ra, một phường thị muốn phồn hoa, nơi ăn uống vui chơi cũng không thể thiếu, vì vậy, Trương mụ và Tình tỷ trên hẻm Đầu Đề của trấn Ô Sào cũng bị Thanh Ngọc Tông kéo tới.
Lúc Thanh Ngọc Tông ép các nàng đến rất thô lỗ, nhưng sau khi đến lại có đãi ngộ tương đối hậu đãi, mỗi nhà một tòa nhà lớn, cho không!
Nhà của Trương mụ treo bảng Hồng Ngọc, nhà của Tình tỷ treo bảng Lục Di, hai nhà này liền kề nhau, trái phải chia đôi, giữ một con hẻm nhỏ, hẻm nhỏ đặt tên là hẻm Ô Sào, đủ thấy Thanh Ngọc Tông coi trọng các nàng như thế nào.
"Cho nên... Tình tỷ không muốn trở về nữa?" Lưu Tiểu Lâu đứng trong đại sảnh của Lục Di Viện, ngắm nhìn trần nhà cao hai trượng và đại sảnh có thể chứa trăm người cùng mở tiệc, đánh giá cách bài trí sặc sỡ, không khỏi cảm thán, Thanh Ngọc Tông thật sự là vung tay quá trán.
Tình tỷ hôm nay ăn vận cũng khác hẳn với ngày thường đứng đường, áo khoác ngoài bằng the vàng, dải lụa màu xanh lục, váy lụa trắng Tô Liễu màu phấn, cái gọi là người nhờ quần áo, ngựa nhờ yên cương, nàng vốn đã có dung mạo xinh đẹp, lại thêm thân hình đầy đặn, nhìn qua giống như nữ nương nhà hào môn, đâu còn giống một tú bà?
"Tiểu Lâu nói một câu, tỷ liền cam nguyện từ bỏ tất cả, trở về Ô Sào trấn hầu hạ Tiểu Lâu, Tiểu Lâu có bằng lòng không?" Trong mắt Tình tỷ tràn đầy dao găm, nhìn chằm chằm Lưu Tiểu Lâu.
Lưu Tiểu Lâu không dám nói tiếp, thậm chí hắn còn không dám hỏi Tình tỷ, nàng muốn nói câu gì, chỉ đành nói lảng sang chuyện khác: "Tình tỷ bây giờ là người phú quý, Thanh Ngọc Tông đối đãi tỷ thật không tệ nha."
Tình tỷ thản nhiên nói: "Cũng tạm. Sao Tiểu Lâu bỗng nhiên tìm tới đây? Nhớ tỷ tỷ ta rồi sao?"
Lưu Tiểu Lâu thở dài: "Trên việc tu hành... Có chút nan đề, cho nên... Nghĩ tới Tình tỷ bên này... Có lẽ có thể cho ta ở bên cạnh tu hành ít ngày, nhưng bây giờ xem ra, muốn ở lại Lục Di Viện của Tình tỷ mấy ngày cũng không được, trong túi rỗng tuếch a."
Tình tỷ mỉm cười: "Ta là người có thể coi là nửa sư nương của ngươi, muốn tới chỗ ta ở, nói chuyện tiền nong làm gì? Được rồi, an tâm ở lại đi. Lục Châu, ngươi dẫn Tiểu Lâu ra hậu viện, thu dọn cho hắn một căn phòng ở cạnh phòng ta."
Một nữ nương yêu kiều lả lướt bước tới, như liễu rủ trước gió, lõm tuy chưa rõ, nhưng lồi thì thật sự lồi, chính là Lục Châu, một trong mấy cây cột chống rường nhà dưới trướng Tình tỷ, cũng là đổi mới trang điểm, thoa phấn mỏng, càng tăng thêm vài phần xinh đẹp.
"Tiểu tiên sư, hai sư đồ các ngươi nha, thật sự là oan gia tiền kiếp của Tình tỷ chúng ta, đầu tiên là tiên sinh nhà ngươi, bây giờ lại là ngươi, thật sự là một lòng một dạ đều đặt trên người các ngươi, lần này đã tới thì đừng đi nữa." Lục Châu vừa dẫn đường vừa tủm tỉm cười.
Lưu Tiểu Lâu đưa mắt nhìn vẻ ngạo kiều của nàng, nghĩ tới lời Đàm Bát Chưởng nói "dán lên mặt", cũng không khỏi nhắm mắt lại: "A!"
"Tiểu tiên sư làm sao vậy?"
"Lần trước còn gặp Đàm huynh, hắn nhớ mãi không quên Lục Nương đó."
"Đàm huynh nào?"
"Đàm Bát Chưởng đó."
"A, tiểu vương bát kia, ngươi bảo hắn mau tới đây, nợ bản cô nương năm lượng bạc chưa trả, bản cô nương nhất thời mềm lòng cho hắn nợ, đã ba tháng không thấy bóng dáng!"
"Chỉ là thiếu nợ thôi, Lục Nương không đến mức đó chứ, ngay cả vương bát cũng gọi rồi. Hắn sợ là không biết Lục Nương đã tới Nhạc Dương phường thị rồi."
"Ta cũng không phải cố ý mắng hắn, lần trước hắn chui vào trong yếm của bản cô nương, cứ bắt ta gọi hắn là tiểu vương bát."
"Ách..."
"Được rồi, tiểu tiên sư tạm thời ở lại nơi này đi, chính phòng là của Tình tỷ, ngươi ở tây phòng, ta ở sát vách, tiểu tiên sư rảnh rỗi thì tới tìm ta nha, Tình tỷ hiểu rõ con đường tu hành của Tam Huyền môn các ngươi, ta cũng không hiểu, nhưng tiểu nữ tử nguyện ý học, nguyện ý bái nhập môn hạ tiểu tiên sư, làm đệ tử của tiểu tiên sư, hì hì."
Lưu Tiểu Lâu bị trêu chọc như vậy, trong lòng không khỏi nóng lên, trong đầu hiện ra cảnh tượng chỉ điểm nữ đệ tử nhận huyệt chỉ mạch, tim đập thình thịch. Dù sao cũng là người tu hành, đập mấy lần vẫn đè xuống được: "Trong môn ta nghèo khổ, thậm chí không bằng Đàm huynh, hắn dù sao còn có tộc nhân làm chỗ dựa, ta chính là một thân một mình, làm gì có tiền thu ngươi nhập môn?"
Tây phòng cũng gọn gàng sạch sẽ, đồ dùng gia dụng đầy đủ, Lục Châu không biết từ đâu ôm tới hai cái đệm thêu mềm mại, một cái ngắn, một cái dài, trải trên mặt đất cho Lưu Tiểu Lâu.
"Cái ngắn, tiểu tiên sư ngày thường dùng một mình, cái dài, tiểu tiên sư có thể dùng khi song tu."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |