Đệ Nhất “Thiên Tài.” (2)
Quay lại với ký ức, chung quanh là một căn nhà giản dị đặc trưng của thế kỷ 15 ở Châu Âu.
- Tiếp tục đi! Sắp được rồi. – Giọng của phụ nữ vang vọng cả căn nhà trong lúc 9 giờ tối.
Họ đang đỡ đẻ, một lúc sau một đứa bé đã được sinh ra nhưng gần như không có tiếng khóc, đứa trẻ tự có thể hít thở mà không cần khóc. Quả là sự thần kỳ, đến giờ tôi vẫn không biết đây sẽ là cuộc đời của con người như thế nào đến mức đạt được tận 2 mảnh ký ức Hắc Sắc. Thời gian đột nhiên trôi nhanh. Nhưng tôi vẫn thấy rõ được tuổi thơ bất hạnh của ông trong khoảng thời gian đó.
Năm 1466, Xưởng vẽ Verrochio, Firenze, Ý.
Một cậu trai khoảng 14 tuổi đang chạy việc cho một ông lão, có vẻ như đang vẽ một cái gì đó.
- Này Leonardo! Mau đi giao hàng cho khách đi. – Ông già lên tiếng.
- Vâng thầy! – Cậu bé đáp lại.
Tôi dần nhận ra đây là cuộc sống của một nhân vật cấp Vĩ Nhân – Thiên Tài Toàn Năng của Nhân Loại – Leonardo da Vinci. Nếu là ông ta thì có thể giải thích những ký ức Hắc Sắc phía sau. Tôi đi chung quanh căn nhà thô sơ nhưng vẫn toát lên mình vẻ đẹp khó tả, tôi vào một căn phòng có vẻ là phòng của Leonardo bởi trên bàn là một cuốn sổ có ghi tên của ông trên đó. Cuốn sổ bị mở ra, bên trong không phải là những bản vẽ của ông mà chỉ là những việc thường ngày và tâm tình của một đứa trẻ 14 tuổi. Giống như những tài năng mà những con người thời đại sau này nói về ông gần như không tồn tại vậy, chỉ có những bức ký họa là nổi bật, như muốn nói lên rằng lúc này ông chỉ có mỗi tài năng về hội họa vậy. Cuộc sống của Leonardo cứ trầm lặng như thế, đến năm 1483 thì ông đột nhiên biến mất vào dịp cuối năm, từ đây đoạn ký ức đầu tiên của cây bút này cũng đã hết. Nó đã ghi lại tất cả những gì mà vị thiên tài toàn năng kia đã trải qua trong 31 năm đầu tiên của cuộc đời ông.
Quay lại không gian chọn ký ức lúc trước, lúc này chỉ còn hai mảnh ký ức Hắc Sắc kia toát nên vẻ chết chóc cho không gian chung quanh.
- Ngươi do dự à nhóc! – Lão vừa nói vừa cười khúc khích như đang nói kháy tôi vậy.
- Hahaha! – Tôi cười lớn rồi nói. – Còn gì đáng sợ hơn cái chết hả lão già chết tiệt! Đời này ta xem như đã chết một lần rồi thì còn sợ cái gì nữa!
Chỉ trong một khoảnh khắc nhưng Tinh Thần lực của tôi gần như mất kiểm soát hoàn toàn. Có vẻ như là tác hại của việc sử dụng quá đà, từ bé tôi đã kiềm nén và kiểm soát Tinh Thần Lực cũng như sử dụng ở mức tối thiểu bởi tôi còn không biết cách dẫn Tinh Thần Lực ra khỏi cơ thể một cách hiệu quả. Việc này cực kỳ nguy hiểm đối với một người tu luyện dựa trên Tinh Thần Lực, nhưng có vẻ nó đang được kiểm soát khá hoàn hảo bởi sự dẫn dắt của lão già kia. Chẳng nghĩ gì nhiều tôi lập tức ấn vào mảnh ký ức Hắc Sắc đầu tiên. Vừa bước vào tôi đã choáng ngợp trước khung cảnh trước mắt, nó không phải là một không gian thuộc vệ trái đất, chưa kịp nghĩ ngợi được gì thì hàng tá thông tin tràn vào trí óc tôi.
Vị diện “không xác định”, Kỷ nguyên thứ 50, nền văn minh không xác định.
Vậy là lời đồn về việc Leonardo mất tích một khoảng thời gian và xuất hiện trở lại và trở thành thiên tài vượt thời đại của nhân loại có vẻ là sự thật. Tôi đã thấy được dáng vẻ bối rối của con người ấy, nhưng có lẻ ông không hề hoảng sợ mà ngược lại trong ánh mắt ông có một tia tò mò cực kỳ mãnh liệt. Nhưng có vẻ Leonardo đang ở trong một cơ sở thí nghiệm, những sinh vật kia đều nói một loại ngôn ngữ hoàn toàn khác, tôi cũng không thể hiểu được dù từ bé khả năng bẩm sinh của tôi đã có thể hiểu được bất cứ ai dù họ có đang dùng ngôn ngữ gì đi nữa, nhưng bây giờ tôi lại không hiểu được những gì bọn họ nói.
-Đó là Ma tộc, chủng tộc hiếu chiến, tốc độ trưởng thành nhanh, tuổi thọ có thể đạt đến 150 năm, nhưng bù lại trí tuệ thấp cũng như rất dễ bị chi phối bởi lòng tham. Với cơ sở này bọn chúng đã đạt đến Vị Diện Trung Cấp rồi. – Lão già tự lẩm bẩm một mình rồi nói với tôi – Bọn chúng đang sử dụng hệ ngôn ngữ riêng của bọn chúng, cũng như tu vi bọn chúng đều cao hơn ngươi nên tên nhóc ngươi không thể đọc được mạch Tinh Thần Lực của chúng đâu.
Nói rồi ông ta dùng một thủ thuật nào đó để làm cho tôi có khả năng hiểu được những gì bọn người ngoài hành tinh đang nói. Cuộc nói chuyện của bọn chúng đại khái là về việc chúng đã đưa được một cá thể của Vị Diện cấp thấp đến để làm khảo sát trí tuệ của Vị Diện cấp thấp. Chúng bắt đầu dùng những ngôn ngữ khác nhau rồi cuối cùng đã có thể giao tiếp trơn tru với Leonardo, bây giờ bọn chúng lại có một thái độ khác khi nói với vị bác học kia họ là những nhà khoa học về văn hóa và rất có hứng thú với nền văn hóa trên Trái Đất và họ sẵn lòng trao đổi với Leonardo bằng tri thức. Con người vốn là những sinh vật tham lam, khi nghe đến việc mình có thể nhận được những kiến thức vượt thời đại thì Leonardo không ngần ngại mà đồng ý. Thế là chuỗi ngày, con chuột bạch bị nghiên cứu và đánh giá nhưng vẫn nghĩ đám nhà bác học kia là người tốt khi đã vui vẻ tiếp nhận mọi hình thức nghiên cứu của đám người ngoài hành tinh kia. Đến cuối vị Thiên Tài Toàn Năng của chúng ta đã già rõ đi trông thấy, do hàng loạt cuộc thí nghiệm liên quan đến thể chất dưới danh nghĩa tìm hiểu thói quen sinh hoạt của sinh vật khác, nhưng Leonardo không hề có dấu hiệu sụp đổ tinh thần mà càng ngày ông lại càng đam mê việc học, ánh mắt ông như muốn biết về tất cả mọi thứ. Quá trình diễn ra trong vòng 2 năm và sau đó ông đã được trở lại Trái Đất, nhưng không phải do bọn người ngoài hành tinh chủ động gửi về mà bị cưỡng ép bắt về giống như có một cường giả mạnh mẽ nào đó đang ép buộc ông về vậy.
-Vậy là Bảo Hộ Giả đã sửa chữa xong “Công Thức Thế Giới” rồi nhỉ? – Lão già kia lại độc thoại một mình.
Nhưng ký ức ở đây vẫn chưa kết thúc, cây viết kia vẫn còn ở đây.
-Ồ! Vẫn còn dư vài vật cá nhân của hắn này! – Một tên trong số những kẻ đã thí nghiệm lên Leonardo nói.
-Dù đã được sửa chữa nhưng hắn không thể lần ra được người của chúng ta ở “trại” đâu! – Lại một gã khác nói.
-Tốt nhất vẫn nên đưa lại cho “con chuột” đưa tin kia vậy. – Một gã khác lại nói.
Nói rồi bọn chúng đưa toàn bộ đồ của Leonardo vào cỗ máy để đưa về Trái Đất. Bọn chúng không giao tiếp với nhau như bình thường mà cứ tự mình độc thoại tự mình làm việc, chả cần phải hỏi ai. Tôi cũng theo cây bút kia trở về Trái Đất, về đến nơi Leonardo liền nhặt cây bút của ông lên rồi đi thẳng một mạch đến một dinh thự. Có vẻ đây đã là năm 1847 và tòa dinh thự kia là của Công Tước Ludovico Sforza, trùng hợp với những gì mà Bát Đại Thế Lực đã điều tra vị “Thiên Tài” ấy đã biệt tăm 4 năm liền không một dấu vết, nhiều nơi ghi chép rằng ông đã chu du sang phương Đông nhưng những thế lực như Tư Cát Thế Gia hay Đại Côn Luân đều hoàn toàn không có được thông tin gì cũng như là hệ thống tình báo huyền thoại của Võ gia cũng không tra ra được. Ông vẫn tiếp tục cuộc đời Vĩ Nhân của mình theo đúng những gì được ghi chép lại cùng hàng vạn hay hàng chục vạn công thức, bản vẽ, bức họa. Đến năm cuối đời của ông thì ký ức lại đứt đoạn một lần nữa. Tôi lại trở về với không gian ký ức của chiếc bút lông kia. Lần này lòng tò mò trong tôi đã đạt đến đỉnh điểm, tôi lập tức ấn vào đoạn ký ức Hắc Sắc cuối cùng.
Đăng bởi | Kevintui |
Thời gian |