Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ Nhất “Thiên Tài.” (3)

Tiểu thuyết gốc · 1853 chữ

Ngày 2/5/1519, Amboise, Pháp.

Kỷ Nguyên Thứ 3, Vị Diện Trái Đất.

Đây là ngày mà Leonardo Da Vinci từ giã cõi đời này, tôi đi chung quanh căn phòng chất đầy những nghiên cứu của ông, cùng với bản vẽ, bản công thức bay tứ tung vô cùng lộn xộn. Nhưng chúng không cản được sự tò mò của tôi để đi tìm chung quanh, đến một cái bảng tôi lại trông thấy một khung cảnh quen thuộc, những chữ viết vội vàng, những công thức tính dở, những lập luận bị đưa vào ngõ cụt.

-Đây là….

Chưa nhìn xong thì lão già kia đã che mắt tôi lại rồi nói.

-Thanh tẩy Tâm Thức, không được nghĩ ra nó. Nhóc sẽ bị Đồng Hóa Ngược mất. Haiz, vốn dĩ đã là một Khuyết Thể phải dựa vào Nghịch Thiên mà sống.

Tôi hiểu ông ấy muốn nói gì, Leonardo cũng tính sắp ra được “Công Thức Thế Giới” chỉ cần cho ông ấy thêm một ngày, chỉ cần một ngày, ông đã tính ra được “nó” ông đã có thể đạt đến đỉnh cao của tri thức, thứ mà ông đã khao khát đến giây cuối cùng của cuộc đời. Định Mệnh vốn dĩ không hề trêu ngươi ông nhưng ông lại bị ám hại để phải ra đi khi chưa đạt được mục đích của đời mình. Và kẻ ám sát ông không ai khác ngoài bọn Illuminaty, chúng xuống tay với Leonardo hệt như cái cách mà chúng làm với Tesla trong đoạn ký ức lúc trước tôi đã xem. Và chúng lục tung căn phòng của ông lên lấy hết mọi thứ, kể cả các bức tranh, trừ một bức chúng cho là vô dụng đó là bức tranh Mona Lisa, nhưng bên dưới đó mới là thứ cần được tìm hiểu. Có vẻ chúng đều nhìn thấy được những bản thiết kế bên dưới mỗi bức tranh, trừ Mona Lisa nếu nhìn kỹ hơn, chỉ dưới 2 đến 3 lớp sơn dầu khô cứng sẽ có thể thấy được một bản đồ dẫn đến một nơi nào đó ở Hỗn Độn giới nơi tọa lạc của Võ gia Thánh Địa, nơi mà không có tọa độ sẽ không thể đến. Có lẽ sau này tôi sẽ đến nơi đó một lần, còn bây giờ thì phải đến địa điểm tiếp theo rồi.

Ngày 2/5/1519, Paris, Pháp, Trụ sở nhánh Illuminaty.

Kỷ Nguyên Thứ 3, Vị Diện Trái Đất.

Vẫn là những thủ tục quen thuộc bên dưới một đoạn cống ngầm.

- VÌ SỰ TỒN VONG CỦA NHÂN LOẠI! VÌ ĐỨC TIN MÀ TA TIN VÀO!

Nói rồi bọn người vừa lấy đồ từ nhà Leonardo đã tự sát không chút do dự, vào bên trong vẫn là một phòng họp mang đậm phong cách Trung Âu. Lần này chỉ có 2 cái ghế thực sự có người và 18 cái ghế còn lại là những hình chiếu 3D trông cứ lờ mờ. Tên số 1 vẫn là người lên tiếng đầu tiên.

-Được rồi! Hãy báo cáo đi.

-Lần này thu được tổng cộng 200 quyển sách chứa nội dung hữu ích và hơn 1000 bức tranh có chứa bản vẽ thiết kế của các thiết bị. – Số 10 lên tiếng nói.

-200 cuốn sổ sẽ mất không quá nhiều thời gian! Nhưng 1000 bản vẽ ẩn kia sẽ tốn kha khá thời gian đấy. – Lần này là số 2 lên tiếng.

-Để cho “Máy tái hiện” khôi phục lại như trước khi chúng bị tô màu lên là được! – Số 5 cất tiếng nói.

-Lần này vẫn sẽ đưa tuồn chút thông tin ra chứ? – Số 13 hỏi.

-Tất nhiên! Nhân loại ngu ngốc nhưng cũng có những kẻ chưa ra mặt kia nữa. Tốt nhất là cứ làm cho chúng hiểu lầm. Đặc biệt hãy chú trọng đến Võ gia chúng đang trong thời kỳ cực thịnh với mạng lưới thông tin có vẻ sắp đánh hơi được chúng ta rồi! Nói lại một lần nữa “TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC XUNG ĐỘT VỚI VÕ GIA” – Số 4 nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Bởi có vẻ cùng khá đúng, vào thời điểm đó là lúc mà Võ gia thực sự bành trướng quyền lực lên từng ngóc ngách của thế giới sau khi đã ẩn mình quá lâu.

-Được rồi! Nếu đã xong việc thì chúng ta giải tán. – Số 1 nói.

Chúng đứng lên rồi hô to một lần nữa.

- VÌ SỰ TỒN VONG CỦA NHÂN LOẠI! VÌ ĐỨC TIN MÀ TA TIN VÀO!

Đó cũng là kết thúc của đoạn ký ức Hắc Sắc của cây bút lông kia. Tôi trở lại thực tại, đến giờ đã là lần thứ 2 tôi nhìn thấy Illuminaty, trong những ký ức Hắc Sắc và vẫn chưa rõ chúng thực sự muốn làm gì với thế giới này.

-Này nhóc! Đừng nghĩ nữa có người đến rồi kìa! – Lão già kia lại cất giọng.

Người đến là Quy Lão, Long Lão và Thần Hộ Pháp, vừa đến họ đã quỳ xuống rồi nói.

-Xin gia chủ hãy ban chết! chúng tôi đã không thể bảo vệ Võ gia dù chỉ một người! – Thần Hộ Pháp nói với một giọng điệu nghẹn ngào.

Hai người kia thì đã không ngẩng mặt lên từ lúc bước vào, cứ như lòng tự tôn của họ đã bị phá hủy.

-Không sao đâu! Ta cũng không buồn bã gì! Các người đều biết ta là kẻ không bị chi phối bởi cảm xúc mà! Chính là một thiên tài đó. – Tôi nói vài câu để an ủi họ.

-Thế sao người lại rơi nước mắt? – Thần Ninh hỏi.

Chỉ một câu hỏi, tôi nhận ra mình đã rơi nước mắt từ khi nào, có vẻ tổn thương từ việc mất đi gia đình quá lớn, lớn đến mức phá hủy Tinh Thần của tôi trong một lần, mạnh đến mức Tinh Thần Lực của tôi không thể cảm nhận được nữa. Chỉ với câu hỏi quan tâm nhỏ nhoi ấy tôi bắt đầu khóc nấc lên, nước mắt cứ không kiềm được mà rơi, những Thủ Hộ Giả cũng đến bên tôi và trấn an đi nhưng những mảnh cảm xúc kia dần dần lớn hơn, cứ như nó đã không thể bị điều khiển bởi Tinh Thần Lực nữa, nó đã mất kiểm soát. Tôi đang dần rơi vào Ma Đạo, chuẩn bị bước vào con đường mà không thể quay đầu, mọi nơi trong cơ thể tôi như bị giày xéo, đau đớn, tuyệt vọng, điên cuồng, BÁO THÙ. PHẢI LÀ BÁO THÙ, TA PHẢI BÁO THÙ CHO PHỤ MẪU, CHO NHỮNG SINH LINH CỦA VÕ GIA ĐÃ PHẢI NẰM XUỐNG. Tôi đã ngất đi mà không hiểu tại sao cả.

-Góc nhìn của “Lão già kỳ lạ”-

Thằng nhóc đến cực hạn rồi, lúc nãy nhờ vào cây bút kia để đánh lạc hướng tên nhóc đó khỏi những cảm xúc tiêu cực. Hắn đã mong rằng những Thủ Hộ Giả kia sẽ giúp được đó.

-Nhưng có vẻ không được rồi! Nó đã bắt đầu Tẩu Hỏa Nhập Ma rồi. Ba tên kia cũng không thể khống chế được tình hình rồi.

Hắn dịch chuyển đến sau lưng tên nhóc để đánh ngất nó.

-Người là… Ân nhân! – Thần Ninh lên tiếng.

Có vẻ cô ta đã nhận ra hắn rồi, hơn 3000 năm trước chính hắn đã bảo hộ những chủng tộc ngoại lai đến với Vị Diện này, và giúp họ thích nghi với nơi này. Cũng như giúp cho họ có nơi nương tựa, trừ vài tên không thích hòa nhập ra thì hầu hết các cao thủ đều được phân đồng đều vào Bát Đại Thế Lực. Chưa để những Thủ Hộ Giả nhận ra thì hắn đã đỡ lấy tên nhóc.

-Chuẩn bị nguyên liệu cho Phong Bế Pháp đi, Tiểu Thần! – Gã nói với Thần Ninh hệt như cách ra lệnh cho tiểu bối.

Bất ngờ thay Long Lão không hề thấy khó hiểu, cứ như nó là việc hiển nhiên vậy.

-Buộc phải phong ấn sao? – Thần Ninh cất giọng không cam lòng mà hỏi.

Hắn lắc đầu rồi thở một hơi dài.

-Cứ để như vậy cũng được, nhưng chắc chắn tên nhóc sẽ dùng toàn lực của Võ Gia vốn đang không trong thời kỳ hoàng kim để tạo ra một trận mưa máu gió tanh nhằm trả thù. Nó đã gần như mất kiểm soát bởi thù hận rồi, phải cách ly nó khỏi toàn bộ cảm xúc, đến một lúc nào đó chính nó sẽ có thể tự mình gỡ phong ấn này ra. – Vừa nói lão vừa chuẩn bị cho nghi thức.

Nói xong thì nghi thức đã bắt đầu thực hiện, chỉ mình lão, không ai được phép can thiệp, bởi cảm xúc của Tần Thiên vốn dĩ đã bị đè nén và tích lũy trong hơn 16 năm cuộc đời, bây giờ chúng thoát ra dưới cảm xúc thù hận lại càng khiến chúng trở lên khó kiểm soát hơn nữa. Chỉ sau 2 khắc hắn đã hoàn thành nghi thức Phong Bế, từ giờ tên nhóc này sẽ không thể nhận được bất cứ cảm xúc nào cả. Hoặc là chỉ do lão nghĩ thế, tên nhóc đó không hề mất đi hoàn toàn cảm xúc mà chỉ phong ấn đi thù hận vào một góc nào đó, nó tự bỏ qua cảm xúc ấy như một bản năng. Lão ta nhìn lại nguyên liệu mới thấy Thần Ninh đã cố tình thay đổi một loại dược liệu quan trọng đó là Dẫn Thần Thảo và bị thay bằng Nhị Thần Thảo, hai loại thảo dược này ngoại hình y hệt nhau và rất khó để phân biệt nếu không nhìn kỹ. Nhưng nó là dược liệu then chốt của kỹ thuật, thay vì dẫn Thần Hồn tự ngăn ra những vách ngăn mỏng, thì Nhị Thần Thảo chỉ dưỡng cho 2 Hồn của người ta mạnh hơn để đàn áp Hồn còn lại.

-Haiz! – Về bản chất nó đã đạt được mục đích nhưng cách này lại cực kỳ rủi ro và khó giữ được tâm trạng tránh khỏi hoàn toàn cảm xúc tiêu cực.

Lão thở dài trông khá bất lực.

-Không sao đâu, Tiền Bối! Mệnh hắn cứng lắm, đúng nghĩa đen luôn ấy! Chỉ đọ về Vận Mệnh, Tiểu Thần chưa bao giờ thấy được kẻ nào có thứ Vận Mệnh thẳng tắp và gần như không dao động như hắn cả. Nó còn tự mình vững hơn qua từng ngày, đặc biệt là khi ở cạnh ngài! – Nói đến đâu Thần Ninh cười ranh mãnh rồi nói tiếp. – Có vẻ ngài tìm được truyền nhân rồi nhỉ?

Có vẻ như chỉ là câu nói đùa nhưng có lẻ nó là sự thật khi lão già kia không mắng Thần Ninh mà chỉ mỉm cười thỏa mãn.

Bạn đang đọc Phá Giới Thần Đế sáng tác bởi Kevintui
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kevintui
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.