Tửu Mộng Lâu
Thanh Dương thành chìm trong ánh hoàng hôn đỏ sẫm. Nắng chiều như máu nhuộm lên mái ngói rêu phong, phủ lên những con đường nhộn nhịp một sắc màu u tịch. Giữa dòng người ngược xuôi, Tửu Mộng Lâu nép mình dưới bóng liễu cổ thụ, trầm mặc như lão nhân từng trải, lặng lẽ chứng kiến bao thăng trầm của kiếp nhân sinh.
Cánh cửa gỗ lim bạc màu theo năm tháng, mái ngói nâu sẫm phủ đầy rêu phong, Tửu Mộng Lâu không nguy nga tráng lệ, nhưng lại toát lên vẻ cổ kính trầm tư, như cất giấu trong đó vô vàn câu chuyện buồn vui của thế gian. Hương rượu nồng đượm lan tỏa, quấn quýt cùng mùi bánh bao vừa ra lò từ tiệm bên cạnh, hòa lẫn tiếng rao lanh lảnh của các sạp hàng ven đường và thanh âm cười nói rộn ràng của khách qua lại, vẽ nên một bức tranh phường thị náo nhiệt, sinh động như gấm thêu giữa trời chiều.
Bước qua cánh cửa gỗ lim nặng nề, đập vào mắt là một không gian ấm cúng, phảng phất nét u hoài dưới ánh đèn dầu leo lắt. Bàn ghế tuy cũ kỹ, bề mặt nhẵn bóng bởi dấu vết năm tháng, song vẫn được lau chùi cẩn thận, không chút bụi bặm.
Trên vách, những bức thủy mặc vẽ non xanh nước biếc đã ngả màu, nét mực nhạt nhòa nhưng từng đường cọ vẫn thấp thoáng phong vị thanh tao, tựa như còn lưu giữ chút linh hồn người họa sĩ năm xưa. Chính giữa quán, một bức hoành phi lớn khắc ba chữ "Tửu Mộng Lâu" bằng lối bút tung hoành, nét chữ uốn lượn như long phượng múa lượn giữa trời cao.
Ngay bên cạnh, một thanh trường kiếm phủ bụi tháng năm lặng lẽ yên vị trên giá. Vỏ kiếm tróc lở, gỉ sét loang lổ, nhưng khi ánh đèn vô tình lướt qua, lưỡi kiếm vẫn ánh lên tia sáng lạnh lẽo, sắc bén đến rợn người. Khách nhân lâu năm thường nửa đùa nửa thật rằng, nếu thanh kiếm ấy có thể lên tiếng, hẳn đã cất lời kể lại trăm ngàn giai thoại bi tráng chốn giang hồ.
Phía sau quầy rượu, Diệp lão cẩn thận lau từng chiếc chén ngọc, động tác chậm rãi nhưng không chút sơ sài. Đôi khi, lão lại ngước mắt nhìn ra ngoài, dõi theo dòng người xuôi ngược trên con phố nhỏ. Mái tóc bạc như sương, dáng người tuy gầy nhưng rắn rỏi, ẩn chứa trong đó sức mạnh của năm tháng mài dũa. Đôi mắt lão sâu thẳm, tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, nhưng ẩn sau là tầng tầng lớp lớp sương khói của những năm tháng giang hồ chẳng ai hay.
Quá khứ của Diệp lão tựa như màn sương dày đặc, mà ngay cả hai đứa trẻ sống cạnh lão từ nhỏ, hay những vị khách thân quen của Tửu Mộng Lâu, cũng không thể nào nhìn thấu. Chỉ biết rằng, lão đặt chân đến Thanh Dương thành hơn mười năm trước, lặng lẽ mở Tửu Mộng Lâu, ngày ngày bán rượu, đêm đến lại chữa bệnh cho người nghèo khó.
Tay nghề y thuật của Diệp lão cao siêu đến mức khiến cả thành đều phải kính phục. Bệnh nan y, thương tích nặng hay những chứng bệnh kỳ lạ, chỉ cần qua tay lão đều có thể khỏi. Có kẻ đồn rằng, Diệp lão từng là danh y lừng lẫy một thời, cũng có kẻ quả quyết lão là cao thủ ẩn dật chốn giang hồ, vết kiếm trong ánh mắt lão chính là minh chứng. Nhưng rốt cuộc, không ai dám hỏi, và Diệp lão cũng chưa từng giải thích.
Trên lầu hai, Lạc Thiên Vân – thiếu niên mười hai tuổi mà người trong thành vẫn quen gọi là “Tiểu Thạch Đầu” – đang cẩn thận lật từng trang sách cũ, ánh mắt chăm chú đến mức dường như chẳng màng đến tiếng ồn ào bên dưới. Dáng người hắn không cao lớn, nhưng khỏe khoắn và chắc chắn, phản chiếu những năm tháng bươn chải trong Tửu Mộng Lâu. Đôi mắt đen sáng như vì sao trong đêm, lấp lánh tia tinh anh hiếm có ở một hài tử tuổi này.
Mái tóc dài buộc lỏng bằng sợi dây thừng cũ kỹ, vài lọn rơi bên thái dương, càng làm nổi bật vẻ điềm tĩnh, già dặn trước tuổi. So với những đứa trẻ cùng trang lứa thích rong chơi ngoài phố, Lạc Thiên Vân lại trầm lặng hơn hẳn. Hắn ít cười, ít nói, cả ngày chỉ quẩn quanh với sách vở, đôi khi ngồi bên góc tường suy tư điều gì chẳng ai đoán được.
Có lẽ chính Tửu Mộng Lâu – nơi dòng đời ngược xuôi, nơi câu chuyện của kẻ qua người lại chất chứa đủ hỉ nộ ái ố – đã khắc lên hắn nét trưởng thành sớm hơn bình thường. Những quyển sách cổ Diệp lão cất giữ nơi thư phòng, tựa như những chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa tri thức sâu rộng, gieo vào lòng thiếu niên ấy hạt mầm của khát vọng và những suy tư xa vời về cuộc đời, về giang hồ hiểm ác mà hắn chưa từng bước chân vào.
Cạnh Lạc Thiên Vân, Lý Hạo đang loay hoay tập viết. Lý Hạo đồng niên với Thiên Vân, là một thiếu niên mồ côi, được Diệp lão mang về nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ. Khác với dáng vẻ bình tĩnh, trầm lặng của Thiên Vân, Lý Hạo cao lớn, vạm vỡ, nước da ngăm đen, ánh mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ tinh nghịch, đầy sức sống. Hắn hoạt bát, hiếu động, đôi khi có phần ham chơi, chẳng mấy khi ngồi yên được lâu.
Lý Hạo không thích đọc sách như Thiên Vân, nhưng lại say mê luyện võ, thường lân la bên ngoài tửu lâu học lỏm vài chiêu thức của các võ khách giang hồ.
“Tiểu Thạch Đầu, ngươi dạy ta chữ này đọc là gì đi?” Lý Hạo cau mày, tay gõ gõ lên trang sách, chỉ vào một chữ Hán phức tạp.
Lạc Thiên Vân liếc qua, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt ánh lên nét cười:
“Chữ này đọc là 'phi', nghĩa là bay lượn.”
“Ồ, nhìn giống con chim đang bay thật!” Lý Hạo bật cười thích thú, rồi cúi xuống tiếp tục cặm cụi viết. Những nét chữ hắn viết còn xiêu vẹo, lúc đậm lúc nhạt, nhưng bàn tay thô kệch ấy vẫn kiên trì luyện từng nét một, chẳng hề tỏ ra chán nản.
Dù tính cách trái ngược, nhưng cả hai thiếu niên thân thiết như huynh đệ ruột thịt. Từ lúc còn là hài tử, chúng đã cùng nhau lớn lên dưới mái hiên của Tửu Mộng Lâu, cùng trải qua những ngày tháng tuy bình dị nhưng ngập tràn tiếng cười.
Diệp lão không chỉ là người mang hai đứa trẻ mồ côi về nuôi, mà còn là điểm tựa duy nhất trong cuộc đời chúng. Với Thiên Vân và Lý Hạo, lão không khác là gia gia của họ. Ở bên nhau, cả ba người bọn họ đã trở thành một gia đình nhỏ giữa chốn giang hồ rộng lớn, cùng chia sẻ những niềm vui nhỏ bé và sưởi ấm cho nhau qua tháng ngày dài lạnh lẽo.
Mỗi buổi tối, sau khi quán rượu đóng cửa, Diệp lão sẽ dạy hai đứa trẻ học chữ. Thiên Vân vốn thông minh, lại ham học, nên tiến bộ rất nhanh. Lý Hạo thì ham chơi hơn, nhưng dưới sự kèm cặp nghiêm khắc của Diệp lão, hắn cũng dần biết đọc, biết viết. Diệp lão còn dạy chúng một ít quyền pháp để rèn luyện sức khoẻ, mong rằng sau này, chúng có thể tự bảo vệ mình trong chốn giang hồ đầy hiểm ác.
Mặt trời vừa khuất bóng, cánh cửa Tửu Mộng Lâu kẽo kẹt mở ra. Người đàn ông dẫn đầu khoác áo choàng đen dài, tà áo lất phất trong gió đêm. Khuôn mặt gã góc cạnh, vết sẹo kéo dài tựa rắn độc bò qua làn da sạm màu, ánh mắt sắc như dao lướt qua từng góc của tửu lâu. Theo sau gã là năm sáu tên hắc y, toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lẽo, tay lăm lăm vũ khí.
"Diệp Thanh Sơn, đừng giả vờ nữa. Ngươi nghĩ mình có thể trốn tránh mãi sao?" Giọng nói khàn khàn của gã sẹo vang lên, khiến không khí trong quán bỗng trở nên căng thẳng.
Thiên Vân và Lý Hạo đang chơi cờ trong góc quán, giật mình nhìn lên. Chúng đứng nép sau quầy rượu, lo lắng nhìn Diệp lão.
"Nếu các ngươi muốn uống rượu, cứ tự nhiên. Còn nếu muốn gây chuyện, e là đã tìm nhầm chỗ." Diệp lão vẫn giữ giọng điệu bình thản, nhưng tay lão đã đặt lên chuôi kiếm. Lão nhìn thẳng vào mắt gã sẹo, ánh mắt không hề sợ hãi.
"Hừ, ta sẽ cho ngươi biết, trốn tránh chỉ khiến cái chết đến chậm hơn mà thôi."Gã sẹo ném lại ánh mắt hăm dọa rồi lặng lẽ rời đi, để lại không khí căng thẳng trong quán.
Diệp lão thở nhẹ, quay vào, giọng trầm ổn:
“Hai đứa dọn dẹp rồi nghỉ sớm đi.”
Lạc Thiên Vân và Lý Hạo lẳng lặng làm theo, nhưng trong lòng không khỏi bất an.
“Ngươi nghĩ gã sẹo đó là ai?” Lý Hạo hạ giọng, mắt vẫn liếc về phía cửa.
“Không biết… nhưng hắn sẽ quay lại.” Thiên Vân đáp, giọng nhỏ dần.
Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi, từng hạt nặng nề gõ lên mái ngói cũ. Đêm xuống nhanh chóng, bóng tối phủ kín Tửu Mộng Lâu.
Thiên Vân và Lý Hạo ngồi bên cửa sổ trên lầu, lặng lẽ nhìn màn mưa giăng đầy trời. Cả hai không giấu nổi lo lắng khi nghĩ về gã sẹo bí ẩn và những lời đe dọa dành cho Diệp lão.
Bỗng, bóng đen lướt qua ngoài sân. Một nhóm hắc y nhân lặng lẽ xuất hiện trước cửa quán, từng lưỡi đao ánh lên sắc lạnh dưới ánh đèn mờ.
Không nói lời nào, họ đẩy cửa bước vào, sát ý ngập tràn.
Diệp lão đặt chén rượu xuống, bàn tay nhẹ nhàng rút thanh kiếm treo trên vách.
Lưỡi kiếm loang loáng ánh sáng, sẵn sàng đón nhận đòn tấn công đầu tiên.Tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai. Lão tung một chiêu tinh diệu, thân pháp thoắt ẩn thoắt hiện, kiếm khí như chớp giật. Kẻ địch chưa kịp phản ứng thì ba tên áo đen đã ngã xuống, máu hòa lẫn với nước mưa, nhuộm đỏ nền đá xanh.
"Diệp gia gia!" Thiên Vân và Lý Hạo hốt hoảng kêu lên.
"Đừng lo, các ngươi ở yên trên lầu." Diệp lão quát lớn, ánh mắt không rời khỏi kẻ địch.
Gã sẹo nheo mắt, bàn tay chậm rãi đặt lên chuôi đao. Khí thế của gã sẹo bỗng trở nên nặng nề, như một tảng đá lớn đè xuống, khiến lòng người bất giác cảm thấy căng thẳng và khó chịu.
"Diệp Thanh Sơn, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!" Gã gầm lên rồi vung đao xông tới.
Diệp lão khẽ thở dài, bàn tay nắm chuôi kiếm khẽ động, lưỡi kiếm rời vỏ, ánh bạc loang loáng dưới ánh đèn leo lét. Trong khoảnh khắc, hai bóng người lao vào nhau, kiếm quang và đao ảnh đan xen, vẽ nên một màn giao đấu đẹp mắt mà chết chóc.
Thân pháp của Diệp lão tựa như cánh chim lướt gió, lúc hiện lúc ẩn, mỗi bước di chuyển đều nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. Kiếm chiêu của lão biến hóa vô thường – khi thì sắc bén như tia chớp rạch ngang trời, khi lại mềm mại, thong dong như dòng nước uốn lượn quanh đá, không để lộ chút sơ hở nào.
Gã sẹo dồn sức tung đao, từng nhát đều mang theo kình lực mạnh mẽ, nhưng dù đao ảnh dày đặc đến đâu, lưỡi kiếm trong tay Diệp lão vẫn nhẹ nhàng hóa giải, khiến gã như đánh vào khoảng không.
Tiếng kim loại va chạm vang lên liên hồi, khiến không gian trong Tửu Mộng Lâu càng thêm phần căng thẳng. Lạc Thiên Vân và Lý Hạo đứng nép sau quầy rượu, nín thở dõi theo từng đường kiếm của Diệp lão, lòng thầm kinh ngạc trước thân thủ phi phàm mà bấy lâu nay lão chưa từng để lộ.
Kiếm khí của Diệp lão vút qua, chỉ trong chớp mắt đã tạo ra một vệt sáng mỏng manh trên không trung. Gã sẹo phản ứng nhanh, nhưng vẫn bị cắt rách một góc áo choàng. Máu từ vết thương trên vai nhỏ xuống từng giọt, hòa lẫn vào nước mưa. Gã rống lên giận dữ, đao pháp càng thêm hung hãn, nhưng Diệp lão vẫn bình tĩnh ứng phó, mỗi chiêu kiếm đều chính xác và uy lực.
Trận chiến kéo dài, nhưng Diệp lão vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, từng đường kiếm ra đòn không hề chậm lại, tựa như gió lướt qua mặt hồ, không để lộ chút dấu hiệu suy giảm khí lực. Gã sẹo càng đánh càng nóng nảy, mồ hôi hòa cùng nước mưa chảy dài trên trán, ánh mắt dần lóe lên sự bồn chồn.
Trong một khoảnh khắc sơ hở, Diệp lão khẽ xoay cổ tay, lưỡi kiếm vẽ thành một vòng cung hiểm hóc, cắt thẳng vào chuôi đao. Một tiếng "keng" vang lên lạnh lẽo, thanh đao trên tay gã sẹo lập tức văng xa, cắm thẳng xuống sàn gỗ, rung lên bần bật.
Gã sẹo biến sắc, lập tức bật người lùi lại, nhưng Diệp lão không cho gã cơ hội trốn thoát. Lưỡi kiếm lóe sáng trong màn đêm, nhanh như tia chớp, lao thẳng tới trước ngực gã, mang theo khí lạnh thấu xương.
Gã sẹo hốt hoảng, nhưng khi vừa định phản kháng, mũi kiếm đã dừng lại cách ngực gã một tấc. Ánh mắt Diệp lão bình thản nhưng sắc bén, tựa như thấu suốt tâm can đối phương.
"Lần này ta tha mạng, nhưng nếu còn đặt chân vào Tửu Mộng Lâu, ngươi sẽ không có cơ hội rời đi lần nữa." Giọng Diệp lão trầm lặng, nhưng mỗi từ thốt ra đều như đá tảng nện thẳng vào lòng gã sẹo.
Gã sẹo đứng bất động trong giây lát, rồi cắn răng thu lại tàn binh của mình, kéo đám thuộc hạ rời khỏi quán, chẳng dám ngoảnh đầu nhìn lại. Lại thanh đao, lão đao lui ra khỏi quán. Bốn tên thuộc hạ thấy thủ lĩnh thất bại, chẳng ai bảo ai, lập tức rút lui theo, chẳng kẻ nào dám ngoảnh đầu nhìn lại.
Mưa vẫn rơi đều, nhưng trong Tửu Mộng Lâu, sự yên tĩnh đến lạ lùng bao trùm.
Diệp lão thong thả thu kiếm, ánh mắt lướt qua vệt máu loang trên sàn. Mặc dù trận chiến diễn ra nhanh chóng, lão hiểu rõ đây chỉ là khởi đầu cho những sóng gió tiếp theo.
Lạc Thiên Vân và Lý Hạo từ sau quầy rượu bước ra, ánh mắt còn vương sự kinh hãi. Diệp lão nhìn hai thiếu niên, ánh mắt hiền hòa dần trở lại, nhưng ẩn sâu trong đó là nỗi lo lắng không thể che giấu.
"Các ngươi không cần lo. Có ta ở đây, sẽ không ai có thể làm hại Tửu Mộng Lâu."
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng Lạc Thiên Vân cảm nhận rõ ràng — Diệp lão không chỉ nói cho chúng nghe, mà còn là lời cảnh cáo dành cho kẻ đang ẩn mình trong màn mưa ngoài kia.
Kẻ thù sẽ còn quay lại, và lần sau chúng sẽ mạnh mẽ hơn, tàn nhẫn hơn. Diệp lão hiểu rõ điều đó. Lão không thể để hai đứa trẻ vô tội bị cuốn vào vòng xoáy giang hồ.
“Cả hai nghe đây…” Giọng Diệp lão trầm xuống, ánh mắt nghiêm nghị. “Ta không thể ở lại Thanh Dương thành được nữa. Các ngươi phải rời khỏi đây… ngay đêm nay.”
Lão lặng lẽ lấy ra một tấm lệnh bài đồng cũ kỹ, một phong thư và một túi bạc nặng trĩu, trao cho Lạc Thiên Vân.
“Đây là tín vật của Trấn Kiếm Môn, thư ta viết cho chưởng môn và chút lộ phí. Hai đứa hãy đến Lâm An Thành, giao những thứ này cho chưởng môn. Ông ấy sẽ lo liệu cho các ngươi.”
Lạc Thiên Vân và Lý Hạo nhìn lão, trong lòng dâng lên cảm giác khó hiểu và bất an.
Không để cả hai kịp phản đối, Diệp lão đã gọi một chiếc xe ngựa đợi sẵn ngoài cửa. Lão nhẹ nhàng đẩy hai thiếu niên lên xe, ánh mắt ẩn chứa nhiều điều muốn nói nhưng chỉ thốt ra một câu:
“Đi đi.”
Bánh xe lăn chậm rãi, đưa hai thiếu niên rời xa Tửu Mộng Lâu. Từ khung cửa nhỏ, Lạc Thiên Vân ngoái lại nhìn mái hiên quen thuộc, lòng hắn nặng trĩu. Nơi ấy không chỉ là một quán rượu, mà là mái nhà đã che chở hắn suốt bao năm.
Bỗng, một tiếng nổ lớn vang lên, xé toang màn đêm yên tĩnh.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội từ phía Tửu Mộng Lâu, rực sáng cả góc trời. Lạc Thiên Vân và Lý Hạo chết lặng, nhìn ngôi tửu lâu chìm trong biển lửa mà không thấy bóng dáng Diệp lão đâu.
Lão đã biến mất.
Tửu Mộng Lâu – mái nhà của họ – giờ chỉ còn là tro tàn.
Chiếc xe ngựa tiếp tục lăn bánh, để lại sau lưng biển lửa ngùn ngụt.
Dưới màn mưa lạnh, hai thiếu niên lặng lẽ ngồi bên nhau, lòng chất đầy nỗi tiếc thương và mất mát. Nhưng trong đôi mắt họ, ánh lên một ngọn lửa khác – ngọn lửa của quyết tâm.
Tửu Mộng Lâu đã cháy rụi, nhưng con đường phía trước vẫn đang chờ họ bước tiếp.
Đăng bởi | doankyhao |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |